Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1504: Thì ra là nhà hắn (1)

Đối với câu "không cần khách khí" của Lôi Nghênh và cả cử động của hắn, bé gái cũng cảm thấy ông chú trông có vẻ cực kỳ hung hãn này hình như cũng không phải là người xấu.

- Các em đừng lo, bọn anh không phải là người xấu, hiện tại các em muốn đi thì cứ việc đi đi.



Bạch Tiểu Thăng đi lên phía trước, cười bảo.

- Đúng vậy, các em có thể đi rồi.



Lâm Vi Vi đi theo sau lưng Bạch Tiểu Thăng, cũng cười cười lên tiếng.

Hai đứa nhỏ nhìn bọn họ thật sâu.

Lôi Nghênh trực tiếp đi lướt qua người bọn chúng, trở lại sau lưng Bạch Tiểu Thăng.

Chờ mấy người Bạch Tiểu Thăng đến gần, bé gái nhìn chằm chằm vào Lôi Nghênh, dường như cảm thấy rất hứng thú với hắn.

Có điều sau đó, cái người dẫn đầu Bạch Tiểu Thăng này lại khiến cho hai đứa bé đặc biệt chú ý.

Bởi vì trên người hắn, có một cỗ khí tràng vô cùng đặc thù, hai đứa nhỏ xuất thân bất phàm đã nhạy cảm nhận ra.

Ngay lúc Bạch Tiểu Thăng đi đến, người phụ nữ đang nằm lăn lóc một bên gào thét như heo bị chọc tiết, bỗng nhiên nhảy lên, đầu đầy mồ hôi, ánh mắt dữ tợn, một bàn tay khác nắm chặt dao găm lao thẳng tới bé gái.

Lần này không phải bắt cóc, mà là đâm thẳng tới.

Có lẽ, dưới cái nhìn của ả, bé gái cũng mang gương mặt của người Châu Á, chính là cùng bọn với đám người kia, cái đám người đã trực tiếp quật ngã người đàn ông của ả, lại phế đi một cánh tay của ả, tất nhiên là ả sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ rồi.

Chẳng bằng bản thân giết chết con quỷ cái kia trước!

Cô gái nhỏ chỉ cảm thấy có một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên ngay bên cạnh mình, mắt thấy mũi dao nhọn hoắt đang lao thẳng tới, gần trong gang tấc, muốn tránh cũng không thể tránh! Cô bé nhất thời sợ đến ngây người!

Nhưng ngay lúc này, Bạch Tiểu Thăng ở kế bên tung ra một cái cái lưu loát đá ra, tốc độ nhanh như chớp giật, trong nháy mắt mũi dao của người phụ nữ sắp chạm đến bé gái, trực tiếp đá ả bay ra ngoài!

Một cước này, quả thực quá đẹp rồi!

Bé trai đứng bên cạnh đã bị dọa cho ngây ngốc, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả táo, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, đồng thời hai mắt sáng ngời như đuốc.

Về phần bé gái nhìn thấy người phụ nữ kia trực tiếp bất tỉnh, cũng dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng vẻ mặt vẫn nhẹ nhàng thoải mái, căn bản không hề coi một màn hung hiểm vừa rồi ra gì, cảm giác tiểu ca ca hào hoa phong nhã này vậy mà cũng bá khí như thế!

- Cảm ơn anh, tiểu ca ca!



Bé gái rốt cục cũng mở miệng, nói cám ơn với Bạch Tiểu Thăng.

Đối với cô bé mà nói, một tiếng cám ơn này không hề tầm thường chút nào.

Bởi vì nó đã lớn như vậy, nhưng số lần nói câu đó với người ngoài, có thể đếm được trên đầu ngón tay!

- Không cần khách khí.



Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, nụ cười này bỗng chốc khiến cô bé vô cùng vui vẻ.

Đám Bạch Tiểu Thăng thuận lợi cứu được hai đứa bé kia khỏi tay người xấu, chuẩn bị dẫn bọn chúng rời khỏi chỗ này.

Lâm Vi Vi chỉ vào cặp trai gái đang nằm dưới đất rồi hỏi Bạch Tiểu Thăng

- Hai người này phải xử lý kiểu gì đây, chúng ta có cần phải báo cảnh sát bắt họ lại không?

Đôi trai gái kia vừa nghiện ngập lại còn có tính tình độc ác, có nghi vấn lừa bán con nít, không thể để mặc bọn họ như vậy được.

Nếu không, không biết chừng sau này còn có trẻ con khác gặp nạn trong tay hai người này nữa.

Bạch Tiểu Thăng cũng hiểu rõ chuyện này, chỗ thích hợp với hai người này nhất chắc chắn chính là nhà tù! Báo cảnh sát là chuyện đương nhiên!

- Không cần phiền phức như vậy đâu.

Cô bé gái nhỏ bỗng nhiên lên tiếng, bé lấy một cái vòng điện tử từ trong túi của bé trai kia ra, khởi động sau đó bấm chọn nút cầu cứu.

Cô bé nhỏ kia cười với mấy người Bạch Tiểu Thăng, giơ tay chỉ vào bé trai đứng bên cạnh nói.

- Như vậy thì vệ sĩ của nhà cậu ta sẽ lập tức chạy lại đây, giao hai người này cho họ xử lý là được.

Bạch Tiểu Thăng cười gật gật đầu.

Con nhóc tì này ăn mặc không giống con nhà bình thường lại tinh ranh nghịch ngợm, hệt như một nhóc quỷ, vừa thấy đã biết không phải là đứa nhỏ con nhà bình thường rồi.

Thằng bé trai kế bên tóc vàng mắt xanh, gương mặt đẹp trai lại hiểu biết lễ nghi, kia càng không phải là con nhà tầm thường.

- Anh trai ơi, mấy anh đứng đây đợi một lát đi, người nhà của em với người nhà của cậu ta sẽ đến đây nhanh thôi. Anh đã cứu hai người tụi em, ba mẹ em chắc chắn sẽ rất cảm ơn hai người đó.

Cô gái nhỏ nhìn Bạch Tiểu Thăng cười nói

Thấy nhóc con này thật sự rất đáng yêu, Lâm Vi Vi nhịn không được cười hỏi

- Em gái nhỏ tên là gì vậy?

- Em tên là tiểu Yêu, Yêu trong yêu muội (em gái nhỏ nhất) em ở nhà là con út đấy. Còn cậu ta gọi là Charlie.

Nhóc con bắt đầu tự giới thiệu với Lâm Vi Vi.

Cô chị gái Lâm Vi Vi này cũng khiến nhóc rất thích.

- Vậy Tiểu Yêu, hai em cứ đứng ở đây chờ người nhà đến nha. Hai người này trong thời gian ngắn cũng sẽ không tỉnh lại được, các em vẫn sẽ rất an toàn.

Bạch Tiểu Thăng cười nói với hai đứa nhóc.

Sau đó Bạch Tiểu Thăng quơ tay gọi hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh rời đi.

Tiểu Yêu thấy vậy lập tức nóng nảy.

- Ai da, sao mấy anh chị lại bỏ đi chứ? Tụi em còn chưa có cảm ơn mấy anh chị cho đàng quàng mà.

Bạch Tiểu Thăng nhìn hai đứa nhóc cười nói:

- Cứu hai đứa cũng chỉ là việc đơn giản thuận tay làm mà thôi, cũng không cần phải báo đáp cái gì đâu.

- Sau này khi đi ra đường nhất định phải có người lớn đi cùng, hơn nữa cũng đừng có ăn mặc lộ liễu như vậy, có tiền cũng không thể khoe khoang khắp nơi như vậy được.

Lâm Vi Vi mỉm cười dặn dò.

Lôi Nghênh cũng cười theo.

Nếu như đổi thành người khác, dám 'dạy dỗ' chúng như vậy thì Tiểu Yêu sẽ tỏ ra không kiên nhẫn ngay, nhưng mà lời nói của Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi lại không khiến cho nhóc cảm thấy phiền chán chút nào.

Ba người Bạch Tiểu Thăng dặn dò xong xuôi thì phất phất tay, lập tức rời khỏi.

- A!

Cô bé gái thấy vậy nhịn không được muốn chạy theo giữ người lại nhưng lại đột nhiên nghe được nhóc Charlie đứng đằng sau bỗng nhiên 'Ai da' một tiếng.

Tiểu Yêu quay đầu qua, chỉ thấy trên mặt nhóc Charlie hiện lên vẻ đau đớn, đang ôm đầu gối của mình.

- Cậu làm sao vậy?

Tiểu Yêu vội vàng chạy ngược trở về hỏi.

Nhóc Charlie rụt rè chỉ vào đầu gối của mình, nhỏ giọng nói.

- Chân của tớ đau quá, hình như là do lúc nãy đụng bị thương, chắc là bị bầm tím rồi

Tiểu Yêu bất đắc dĩ nhìn nhóc Charlie, lúc ngẩng đầu lại lần nữa thì bóng dáng đám Bạch Tiểu Thăng đã biến mất ở ngay chỗ rẽ đằng kia rồi.

Bé con này cũng không thể vứt bỏ một mình nhóc Charlie ở đây được.

Dù sao lúc nãy cậu ta cũng còn rất nghĩa khí không muốn bỏ bé ở lại mà chạy đi một mình, coi như là một thằng nhóc không tồi đi.

Tiểu Yêu rầu rĩ lầm bầm, quẹt miệng oán giận với nhóc Charlie.

- Hừ, cũng chỉ là rách da chút xíu thôi mà, cậu đó, lúc nãy không phải còn ra vẻ ta đây nói mình là đàn ông con trai sao.

Nhóc Charlie ngượng ngùng cười cười, cũng không đi tranh cãi với Tiểu Yêu.

Không tới năm phút đồng hồ sau thì tiếng động cơ ô tô đã xuất hiện, chặn kín hai đầu ra vào của ngõ hẻm này, đếm đi đếm lại vậy mà chạy vào hơn mười chiếc xe.

Trên trời cũng truyền đến tiếng động lớn, vậy mà trên đó còn có hai cái máy bay trực thăng đang bay vòng vòng phía trên.

Mà trên khoang của máy bay cũng đều mở rộng cửa, có các tay súng ngắm bắn được trang bị võ trang súng ống đầy đủ đang vươn nửa người ra ngoài nhìn xuống dưới tra xét động tĩnh.

Trận thế lớn như vậy cũng không phải vệ sĩ nhà bình thường đâu nha!

Tiểu Yêu nhìn trái ngó phải, lại ngước lên trời nhìn rồi than nhẹ.

- Đám vệ sĩ nhà cậu tới nhanh thật đó! Xong, khó khăn lắm mới chuồn ra ngoài chơi được, bây giờ xong hết rồi. Charlie bé nhỏ à, tớ đoán lần này đi về nhà cái di động kia của cậu bảo đảm sẽ được trang bị thêm hệ thống định vị đời mới nữa cho coi, cho dù có tắt máy cũng không xi nhê gì. Còn tớ khi về nhà bảo đảm sẽ lại bị mắng thêm một trận nữa đây!

Tiểu Yêu nhịn không được ủ rũ mặt mày.

Nhóc Charlie lập tức nhếch miệng cười.

- Không đâu, cậu làm sao có thể bị mắng được! Cậu đáng yêu như vậy chắc chắn sẽ không ai nỡ mắng đâu.

Thằng nhóc con này còn rất biết dỗ ngọt người khác nha.

Tiểu Yêu nhịn không được mà liếc nhìn nhóc một cái, miệng nhếch lên lộ ra hàm răng trắng noãn.

- Hừ, coi như cậu biết nói chuyện đó.

Nhóc Charlie không biết nói gì nên đành cười trừ.

Tiểu Yêu lại nhịn không được liếc mắt nhìn phương hướng đám người Bạch Tiểu Thăng vừa rời đi lúc nãy, lẩm bẩm nói.

- Haizz, khó khăn lắm tớ mới gặp được một người mình thấy thích, ai ngờ lại để cho bọn họ bỏ đi mất tiêu rồi.

Nhóc Charlie cũng nhịn không được nhìn theo về hướng đó.

- Charlie, cậu phải nhớ cho kĩ, nếu như sau này gặp lại được bọn họ thì nhất định phải báo đáp cho đàng quàng đây. Tuy rằng bọn họ không yêu cầu hồi báo gì nhưng mà tớ ghét nhất hạng người vong ơn phụ nghĩa đó.

Tiểu Yêu bắt đầu lên lớp dạy dỗ.

Charlie giống như đã hiểu được vội vàng gật gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận