Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 358: Để tôi xem cậu ta làm cách nào để thắng được!



Bạch Tiểu Thăng một đường trở về phòng truyền thông internet mới, hắn vừa đi vừa suy tư.

Hắn tổ chức lại tư duy, ngôn ngữ, sắp xếp lại bố cục, xét theo tình huống trước mắt để đưa ra các mặt lợi và hại một cách có sức thuyết phục nhất khi tuyển dụng đoàn đội của Ron.

Đồng thời, Bạch Tiểu Thăng còn để Hồng Liên kiểm tra tất cả các tin tức liên quan đến bên phía Châu âu, đồng thời tìm kiếm những nơi từng xảy ra trường hợp tương tự và dùng kết quả của trường hợp đó để tiến hành phân tích.

Thử xem tình huống xấu nhất thì kết quả sẽ như thế nào!

Đây cũng có thể xem như một công trình tư duy to lớn, Bạch Tiểu Thăng vì quá chuyên chú vào nó nên dù trên đường có rất nhiều người chào hỏi nhưng hắn không hề để ý đến.

- Dáng vẻ của Bạch tổng vội vã như vậy là có tâm sự gì phải không, tại sao không để ý đến ai hết vậy?

- Đúng vậy a, ngài ấy từ trước tới nay chưa bao giờ như vậy cả.

- Có lẽ là đang cân nhắc đến sự phát triển của công ty nên rất mệt, thật sự phải để cho ngài ấy nghỉ ngơi nhiều một chút.

Bạch Tiểu Thăng một đường trở về văn phòng nhưng không biết đã làm cho nhiều người lo lắng.

Lâm Vi Vi đang làm việc ở phòng thì vô tình nghe được lời nghị luận của mọi người nên vội vàng chạy về văn phòng, phát hiện Bạch Tiểu Thăng đang dùng hai tay chống cằm trên bàn làm việc. Hai mắt thì trừng lớn, lâu lâu mới nháy một cái.

- Anh Tiểu Thăng?

Lâm Vi Vi rất lo lắng gọi một tiếng.

Kêu vài tiếng thì Bạch Tiểu Thăng mới mờ mịt lấy lại tinh thần nhìn thấy người gọi mình là Lâm Vi Vi mới cười một tiếng hỏi.

- A, tìm tôi có chuyện gì sao?

- Ngài có sao không?

Lâm Vi Vi thử thăm dò.

- Tôi? Tôi không sao, tôi đang suy nghĩ chút chuyện thôi, đúng rồi cô nói với mấy người viết văn tốt trong phòng ta hai giờ sau tập hợp ở chỗ tôi nha, tôi có việc muốn giao cho bọn họ.

Bạch Tiểu Thăng phân phó cho Lâm Vi Vi.

Lâm Vi Vi vừa đáp ứng xong lại nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng giống như con lười, nằm sấp trên bàn, hai mắt có thần nhưng lại không tập trung, ánh mắt rất xa xăm.

Lâm Vi Vi rón rén lui ra ngoài, theo phân phó của Bạch Tiểu Thăng đi tìm người.

Bạch Tiểu Thăng nằm im lặng hơn một giờ mới ngồi thẳng người dậy vuốt ve huyệt Thái Dương của mình.

- Phân tích mười lăm cái trường hợp tương tự, tình huống bết bát nhất thì Ron bọn họ phải chịu phạt chừng 2 triệu Euro, tương đương với 15 triệu 700 ngàn nhân dân tệ, đúng là một con số lớn!

Bạch Tiểu Thăng cảm khái. Lúc Ron cùng hắn uống rượu có nói ông ta đã phá sản rồi.

Đây cũng không phải là một câu nói đùa, đoàn đội của Ron hiện giờ xác thực không có tiền, căn bản không gánh vác nổi số tiền phạt lớn như vậy.

Đương nhiên là Bạch Tiểu Thăng lấy tình huống xấu nhất mà dự đoán.

- Chuyện này tám phần là do Kevin làm ra, từ việc người này quyết đoán phá vỡ Kesson đã cho thấy đó là loại người cường thế, tâm ngoan thủ lạt, nếu như Ron bọn họ không quy phục Collison thì 2 triệu Euro này sẽ là cục diện bết bát nhất. . .

Bạch Tiểu Thăng cảm thán xong thì mở máy tính ra.

Sau một giờ suy nghĩ thì hắn cũng đã mườn tượng ra được nội dung của bài báo cáo "Ý kiến tranh cãi" để gửi lên tập đoàn. Bây giờ chỉ cần viết ra nữa là được.

- Chỉ có một ngàn chữ sao, cũng không tính là gì!

Bạch Tiểu Thăng bẻ ngón tay, nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, mười ngón đặt trên bàn phím, một lát sau tiếng lộc cộc liên tiếp vang lên.

Chỉ mười phút đồng hồ, bài báo cáo một ngàn chữ đã hoàn thành, Bạch Tiểu Thăng đọc đi đọc lại một hơi ba lần thì có cảm giác rất vừa lòng.

Làm xong những thứ này, Bạch Tiểu Thăng cảm giác có hơi mệt, đứng dậy hoạt động cho giãn gân giãn cốt một chút.

Bạch Tiểu Thăng vừa nghỉ trong chốc lát, cửa phòng làm việc đã bị gõ vang.

Là Lâm Vi Vi mang người đi tới.

Vẫn là năm người lần trước, nhóm người có tài viết văn mà Bạch Tiểu Thăng tuyển chọn kỹ càng.

Lần trước dựa vào bút lực của bọn họ viết ra mấy bài báo đặc sắc, khiến cho Tống Trường Không bỏ dở hoạt động của Trần Trường Khoảnh, để phòng của bọn họ chiến thắng.

Bạch Tiểu Thăng đối với năng lực của mấy người này rất tin tưởng.

- Các vị đại tài tử, tôi bây giờ rất cần các anh!

Bạch Tiểu Thăng cười cười chào hỏi mọi người, sau đó chỉ lên màn hình vi tính của mình.

- Đây là bài báo cáo một ngàn chữ tôi giao cho các anh, không thể vượt quá số lượng chữ này, các anh từng người đến đọc qua một lượt sau đó chỉnh sửa làm sao cho mọi người chỉ cần đọc liền tin ngay! Khi làm xong, tôi sẽ trả cho mọi người thù lao lớn!

Mấy người nghe vậy thì kêu lên một tiếng, sau đó vây lại cùng nhau đọc.

Đã đưa bài báo cáo cho những người chuyên nghiệp, Bạch Tiểu Thăng rất yên tâm ra khỏi văn phòng đi dạo một chút.

. . .

Trần Trường Khoảnh trở về, đem yêu cầu nói cho Vu Thanh và Mộ Dung Yến sau đó đại khái bàn giao cho hai người họ một phen, để bọn họ làm trước còn mình thì đi gọi điện thoại.

Hắn cần đem tình huống bên này thông báo cho chú hai và Kevin tiên sinh.

Bạch Tiểu Thăng cái tên này mềm không được cứng cũng không xong, lại muốn cùng bọn họ tranh cãi trước mặt tập đoàn. Nhưng mà lần này thái độ của Tống Trường Không rất rõ ràng, cùng hắn đứng chung một trận tuyến, điều này đúng là rất hiếm thấy.

Trần Trường Khoảnh cũng có ý muốn liên thủ với Tống Trường Không để thu thập Bạch Tiểu Thăng. . .

- Tình huống chính là như vậy.

Trần Trường Khoảnh ở trong điện thoại miêu tả sự việc một phen, đồng thời cũng tường thuật lại việc mình đã nói chuyện riêng với Bạch Tiểu Thăng.

Hoàn toàn không giữ lại chút nào.

- Cậu ta đã không biết điều vậy cũng không cần khách khí nữa!

Đầu bên kia điện thoại, Trần Cửu Tranh hừ lạnh một tiếng nói.

- Tống Trường Không đã bày rõ ràng tư thái muốn liên thủ cùng con, vậy con cùng anh ta liên thủ đi, hai người các con chả lẽ còn không chỉnh được một tên họ Bạch sao!

- Vâng, con cũng nghĩ như vậy!

- Con tìm cơ hội cùng Tống Trường Không nói chuyện một chút. . .

Trần Cửu Tranh ở trong điện thoại chỉ điểm cho Trần Trường Khoảnh một chút, Trần Trường Khoảnh thì liên tiếp vâng vâng, dạ dạ.

. . .

Khu biệt thự Nguyệt Hồ ở Trung Kinh. Tại nhà của Trần Cửu Tranh.

Trần Cửu Tranh cúp điện thoại xong liền ném lên bàn trà, vẻ mặt không thay đổi nâng chén trà lên ung dung nhấp một ngụm.

Kevin tiên sinh thì đang ngồi trên ghế sô pha, trong tay cũng đung đưa một chén rượu nho, thưởng thức màu hổ phách của rượu.

- Vị Bạch tổng kia đúng là một người có cá tính.

Trên mặt Kevin nở nụ cười, trong giọng nói lại giống như có chút cảm khái.

Vừa rồi Trần Cửu Tranh có mở loa ngoài nên ông ta cũng nghe được toàn bộ câu chuyện.

- Cá tính sao? Theo tôi thì đó là một người không biết sống chết!

Trần Cửu Tranh đặt chén trà xuống, hừ lạnh một tiếng.

- Nếu không làm việc cho tôi thì càng có tài trí siêu phàm càng chán ghét, dạng người này nên phế bỏ! Ông cảm thấy đúng không, Kevin?

Kevin không có trả lời ngay mà chậm rãi thưởng thức rượu nho.

- Bây giờ từ bỏ còn rất sớm, tôi cảm thấy vẫn có thể tranh thủ một chút.

Sau khi uống rượu xong thì Kevin mới cười nói.

- Tôi đã cho người tìm đến Ron. Tôi muốn tìm cơ hội cùng vị Bạch Tiểu Thăng tiên sinh kia trò chuyện một chút, thuận tiện để Ron đến nhìn trò hay. Ông cũng đã suy nghĩ sai lầm rồi, đoàn đội của Ron có vào truyền thông Trung Kinh hay không cũng không phải là do tập đoàn quyết định, mà là do bản thân Ron, nếu như bọn họ đổi ý thì tập đoàn bên ông có đồng ý cũng như không thôi.

Trần Cửu Tranh nghe vậy thì sững sờ một chút sau đó cười ha hả.

- Thú vị, việc này thật thú vị, vậy tôi sẽ nhìn xem ông nắm bắt bọn họ như thế nào!

Trần Cửu Tranh cười nói.

Ở cấp độ của bọn họ mà xem xét thì nhân tài giống như bảo thạch, có thì sẽ mừng rỡ nếu không có thì sẽ có cái khác.

Không có gì là không thể không có!

- Ông rất muốn xem kịch đúng không?

Kevin cười nói.

- Sở thích trước kia thật đúng là một chút cũng không thay đổi! Nhưng mà phần xuất diễn của tôi có lẽ sẽ lên đài muộn một chút, không phải còn có một vở kịch đang diễn ra ở truyền thông Trung Kinh đó sao? Bạch Tiểu Thăng lấy một địch hai, tôi rất muốn nhìn xem cậu ta làm sao thắng được!

- Vậy chúng ta cùng nhau rửa mắt mà xem?

- Rửa mắt mà xem!

Bạn cần đăng nhập để bình luận