Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1491: Song phương sát khí lan tràn (2)

- Cũng không biết hiện giờ người bạn kia của cô đi đến đâu rồi, kỳ thực ta cũng rất mong được gặp hắn đấy.



Mã Thiên Kình cười bảo.

Hắn thích nhất chính là nhìn thấy bộ dạng cúi đầu phục tùng, liên tục cầu xin tha thứ của mấy kẻ không biết sống chết kia.

- Ngươi sẽ gặp anh ta thôi, chỉ mong thời điểm ngươi gặp anh ta cũng đừng có hối hận đấy!



Lâm Vi Vi lẩm bẩm nói thêm:



- Công phu của anh Tiểu Thăng, các ngươi không thể nào biết được!

Vi Vi tiểu thư à, cô làm ơn đừng khiêu khích người đàn ông kia nữa!

Grace bên cạnh bất an nhìn Mã Thiên Kình, lại nhìn người đang ẩn nấp trong một góc tăm tối kia.

Lúc vừa nghe nói người kia chính là quán quân giải đấu tự do, trong lòng Grace lập tức lạnh lẽo.

Bọn họ chỉ là những người bình thường, sao có thể là đối thủ của loại người này được.

Người ta là dân chuyên nghiệp đấy!

Trong lúc này, tại cửa vào trang viên Berman, Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh rốt cuộc cũng đến.

Ngoài cửa ra vào, Trầm Thanh Khâu đã sắp xếp người chờ đợi từ sớm, hai người vừa nói ý đồ đến, lập tức được đưa vào.

Dù là Bạch Tiểu Thăng hay Lôi Nghênh, sắc mặt ai nấy cũng đều băng hàn, trong mắt đều lộ ra sát khí.

Đối với bọn họ mà nói, Lâm Vi Vi giống như người thân vậy, bỗng dưng lại bị người ta bắt đến đây, nói không chừng còn phải chịu khổ.

Hiện tại, Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh đã không chỉ phẫn nộ bình thường, mà là ở vào biên giới bạo phát rồi.

Thậm chí mỗi bước bọn họ bước ra đều đang súc tích khí thế và sát khí.

Người dẫn đường là một tên thuộc hạ của Trầm Thanh Khâu, thấy dáng vẻ này của hai người, trong mắt nhất thời có chút khinh miệt.

Hắn thấy, những người này sợ là không biết lai lịch của thiếu gia mình ra sao!

Lại càng không biết ba mươi mấy người bên trong hành lang kia, đã bày xuống "sát uy trận" cho hai người họ!

- Bây giờ nổi giận đùng đùng như vậy, chờ đến lúc đó, cũng đừng bị dọa cho vỡ mật, chỉ cần sợ đến không dám động đậy là được.



Người kia âm thầm cười lạnh trong lòng.

Với loại phản ứng tâm lý này, thái độ của người kia đối với Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh cũng cực kém, động một tí là kêu la:



- Hai người theo ta! Đi bên này!

Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh không rên một tiếng, theo sát phía sau.

Thẳng đến khi bọn họ đi tới bên ngoài hành lang.

Khi cửa hành lang bị đẩy ra, ba mươi mấy tên vệ sĩ đứng thẳng tắp bên trong hành lang, dáng vẻ uy phong lẫm liệt, đồng loạt quay đầu nhìn qua, tràng diện kia làm cho người dẫn đường cũng nhịn không được đắc ý một phen.

- Ở ngay đằng trước, đối diện với cánh cửa này, thiếu gia nhà ta đang ở đó chờ các người, còn có hai cô gái các người muốn tìm cũng ở đó đấy.

Người dẫn đường không khỏi nói nhiều hơn hai câu:



- Đi theo sau ta, quy quy củ củ một chút, ánh mắt đừng tỏ ra kiêu ngạo như vậy. Bằng không, mấy anh em nơi này sẽ không khách khí đâu, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì cũng đừng trách ta không có nhắc nhở các người đấy! Đợi đến bên ngoài cửa, các ngươi hãy ngoan ngoãn chờ ở đấy, ta đi bẩm báo cho các ngươi, xem xem thiếu gia chúng ta có muốn triệu kiến các ngươi ngay lập tức hay không, rõ chưa hả?

Nhìn thấy trên mặt Bạch Tiểu Thăng không một tia cảm xúc, người dẫn đường nhướng mày trừng mắt, cực kỳ bất mãn quát lên rằng:



- Ngươi có đang nghe không đấy! Còn muốn ta lặp lại nữa sao, mẹ nó lỗ tai ngươi chỉ để bày trí thôi à? Thằng ngoại quốc nói thì nghe hiểu được, còn quốc ngữ lại nghe không hiểu rồi à?!

Rốt cục Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn về phía hắn, sắc mặt vẫn trầm lãnh như cũ, bảo rằng:



- Không cần phiền phức như vậy.

- Ngươi nói không cần phiền phức cái gì. . .



Người kia nhịn không được trừng mắt.

Lời nói mới thốt ra được phân nửa, hắn đang trừng mắt nhất thời liền biến thành trợn trắng.

Người này chợt yếu ớt ngã xuống.

Lôi Nghênh thu hồi bàn tay vừa mới bổ lên gáy hắn lại.

Một màn này, đám vệ sĩ đang nhìn chăm chú sang đây đều thấy rõ rõ ràng ràng, nhất thời vô cùng kinh ngạc.

Không ai nghĩ đến, trước mặt bọn họ mà hai người này lại dám làm như vậy!

Đây quả thực chính là khiêu khích trắng trợn!

- Người chúng ta đang chờ chính là bọn họ sao?

- Bất kể có phải hay không, bọn họ dám làm như thế, cũng không thể bỏ qua như vậy được !

- Trầm tiên sinh có nói, nếu như đối phương làm càn thì có thể giáo huấn bọn họ!

- Rất tốt, hiện tại không cần thông báo cho Trầm tiên sinh, trước tiên bắt bọn họ lại rồi nói sau!

- Để cho bọn họ hảo hảo nếm thử tư vị của nắm đấm là như thế nào!

Mấy tên bảo vệ không đứng ngốc như khúc gỗ nữa, ngược lại đồng thời tập hợp cùng một chỗ, hung thần ác sát nhìn qua.

- Thiệt thòi hắn nói cho chúng ta biết cặn kẽ như vậy, đi thôi.



Bạch Tiểu Thăng nhìn gia hỏa đang nằm sõng soài dưới đất, đoạn đảo mắt nhìn về phía trước, ánh mắt xuyên qua tất cả vệ sĩ, rơi xuống trên cánh cửa ở đầu hành lang bên kia, ánh mắt lạnh lẽo, âm thanh càng lạnh hơn:



- Chúng ta đi gặp một lần. . .

- Kẻ khốn khiếp không biết sống chết dám bắt cóc Vi Vi kia!

Lôi Nghênh đứng sau lưng Bạch Tiểu Thăng, hai mắt như hổ như báo, đầy vẻ khát máu, hai nắm tay vang lên tiếng răng rắc, dường như đã sớm kìm nén không được.

. . .

Trong phòng. Mã Thiên Kình tự tay rót rượu cho hai cô gái, Trầm Thanh Khâu thì chạy tới giúp đỡ bưng qua.

- Đây là rượu "Gặp gỡ bất ngờ" đang rất nổi danh bên này, vả lại còn là loại cải tiến đặc biệt, có tiền cũng mua không được, xin mời hai vị mỹ nữ dùng thử, nếu như thích, ta có thể tặng cho các cô mấy thùng.



Mã Thiên Kình cười giơ ly rượu trong tay lên.

Loại rượu này ngay cả Grace cũng có nghe qua, nghe nói, giá cả vô cùng mắc, hơn nữa người bình thường muốn mua cũng mua không được.

Lâm Vi Vi nhìn ly rượu, không nhịn được cảm thấy có mấy phần buồn cười.

Đối với người khác mà nói, có lẽ loại rượu này vô cùng hiếm thấy, hoặc giả là xa xỉ phẩm.

Thế nhưng "Gặp gỡ bất ngờ" căn bản chính là sản phẩm của công ty bọn họ, thậm chí nàng và Lôi Nghênh còn có cổ phần trong đó nữa.

Mã Thiên Kình dùng thứ này để khoe khoang phẩm vị và sự giàu sang của mình, quả thật đã chọn sai đối tượng rồi.

- Nếu ngươi thích đến vậy, ta cũng có thể bảo anh Tiểu Thăng đưa cho ngươi mấy thùng.



Lâm Vi Vi bĩu môi tiếp lời:



- So với ngươi ở đây còn tốt hơn nhiều!

Mã Thiên Kình cười cười chỉ cho là Lâm Vi Vi miệng lưỡi bén nhọn chết không chịu phục mà thôi, cũng không để trong lòng.

- Vi Vi tiểu thư, cô nghe không rõ rồi, loại rượu này có tiền cũng không dễ gì mua được đâu! Ngay cả Berman tiên sinh cũng phải rất vất vả mới mua được đấy!



Trầm Thanh Khâu nói một cách cường điệu, nhìn mỹ tửu, ngửi mùi thơm, tuy hắn không phải người nghiện rượu nhưng cũng không khỏi phát thèm.

- Không có gì lớn, có tiền vẫn có thể mua được, chỉ cần tiền đủ nhiều mà thôi!



Mã Thiên Kình há miệng cười dài.

Lâm Vi Vi lười nhác không muốn tiếp tục tranh cãi với hắn.

- Ồ, bên ngoài có động tĩnh!

Tại một nơi hẻo lánh trong phòng, Sam trước sau vẫn luôn trầm mặc, bỗng dưng lên tiếng.

Hắn là một người không thích nói chuyện, một khi mở miệng, âm thanh đột ngột vang lên tự nhiên thu hút sự chú ý của mấy người trong phòng.

Đám người kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Trầm Thanh Khâu ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó nhìn về phía cửa phòng, hỏi:



- Bên ngoài có động tĩnh à? Sao tôi không nghe thấy gì hết vậy.

Phải nói căn phòng này được cách âm cực tốt.

Sam nheo mắt ngưng thần nhìn chằm chằm cửa ra vào, không nói một lời.

Mã Thiên Kình thu hồi ánh mắt, quay đầu lại bĩu bĩu môi, lệnh cho Trầm Thanh Khâu đi xem một chút.

Trầm Thanh Khâu đi qua.

Không đợi hắn mở cửa thì cửa đã mở.

Bạch Tiểu Thăng nhanh chân tiến vào, hù cho Trầm Thanh Khâu giật mình một phen.

- Là ngươi!



Trầm Thanh Khâu đã thấy Bạch Tiểu Thăng một lần, nhịn không được lùi lại hai bước, kinh ngạc thét lên.

Sau đó, hắn nhìn về phía cửa phòng đã được đóng lại.

Đám vệ sĩ làm cái quỷ gì ngoài kia thế!

Sao người lại có thể trực tiếp đi vào đây, hẳn là phải để cho thằng nhóc này đợi bên ngoài mới đúng.

Tối thiểu nhất, cũng phải có ai đó vào bẩm báo trước một tiếng chứ! Điều này không giống với những gì Trầm Thanh Khâu hắn đã sắp đặt!

Trong lòng Trầm Thanh Khâu không khỏi dâng lên mấy phần tức giận.

- Anh Tiểu Thăng!



Phản ứng đầu tiên khi Lâm Vi Vi nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng chính là nhảy cẫng lên, mừng rỡ đến mức hai mắt sáng ngời, vội vàng hô lên một tiếng.

Vừa rồi nàng còn là ngự tỷ băng lãnh dáng vẻ trầm ổn, lập tức hóa thân thành tiểu cô nương, thậm chí còn bổ nhào tới.

Quả thật người này đã tới. . . Khoảnh khắc Grace nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng cũng có mấy phần thân cận.

Tuy nhiên giờ phút này trong lòng Grace vẫn đầy lo lắng như cũ.

Mã Thiên Kình híp mắt lại, dò xét Bạch Tiểu Thăng từ trên xuống dưới.

Chính là kẻ này đã làm hỏng chuyện tốt của mình. . .

Mã Thiên Kình xem ra, Bạch Tiểu Thăng trông chỉ sàng sàng tuổi hắn, thoạt tiên nhìn thấy cũng bình thường không có gì đặc biệt, nhưng trên thân lại mơ hồ có một cỗ khí chất không tầm thường, đã thu hút sự chú ý của hắn.

- Vi Vi, cô không sao chứ?

Vừa trông thấy Lâm Vi Vi, sự lạnh lẽo trên mặt Bạch Tiểu Thăng dần dần tan ra, bỗng chốc xuân về hoa nở.

- Em rất khỏe, em đang ở đây đợi các anh.



Lâm Vi Vi lôi kéo cánh tay Bạch Tiểu Thăng, nhoẻn miệng cười ngọt ngào.

Bên cạnh, Trầm Thanh Khâu cuối cùng cũng phản ứng lại, lập tức cau mày nghiêm nghị quát lên:



- Ai cho ngươi vào đây? Mấy thằng cha bên ngoài làm cái quỷ gì mà ngay cả báo cáo một tiếng cũng không làm là sao?

Trầm Thanh Khâu vừa gào thét vừa định đi ra.

Bỗng dưng hai cánh cửa đều bị đẩy ra.

Lôi Nghênh cất bước mà vào, vừa nâng mắt đúng lúc nhìn thấy Trầm Thanh Khâu, cũng nghe thấy những gì hắn nói.

- Ngươi không nên trách bọn họ, chẳng qua hiện tại bọn họ không cách nào thỏa mãn yêu cầu của ngươi mà thôi.

Khóe miệng Lôi Nghênh cong lên tạo thành một nét cười lạnh lẽo.

Lúc này Trầm Thanh Khâu và Mã Thiên Kình, thậm chí Grace mới dời tầm mắt ra ngoài cửa, đồng thời nhìn thấy tình huống bên ngoài hành lang.

Cả ba nhất thời ngây người như phỗng.

Hơn ba mươi tên vệ sĩ cao to vạm vỡ, giờ phút này lại nằm lăn lóc trên hành lang!

Cư nhiên lặng yên không tiếng động, đã bị người ta thu thập hết rồi!

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Mã Thiên Kình, ánh mắt rét thấu tâm can, lạnh giọng hỏi:



- Chính là ngươi đã bắt cóc Vi Vi?

Mã Thiên Kình vừa nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại, cảm thấy một cỗ uy hiếp vô hình đè ép tới, hắn nhịn không được quát gọi:



- Sam!

Một cái thân ảnh lập tức từ trong góc phòng nhảy ra, nhanh như thiểm điện, vọt thẳng đến trước mặt Bạch Tiểu Thăng.

- Để ta xem công phu của ngươi thế nào!



Sam quát lên.

Nhưng mà một giây sau, Sam lại chẳng khác nào một cái bao cát, đến từ nơi nào lại bay trở về nơi đó.

Lôi Nghênh hạ cái chân đã đá bay Sam xuống, đầu mày chau lại, hỏi rằng:



- Ngươi từ đâu tới, còn lĩnh giáo công phu?



- Trước mặt ta, có chỗ cho ngươi hung hăng càn quấy sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận