Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 428: Chính cậu giữ lại chơi đi!



- Giả? Không thể nào, tôi thấy rất thật mà!

- Đúng thế, hiện tại hàng giả có thể làm được đến trình độ này sao!

- Dù thật hay giả, tôi cũng muốn mua một cái. . .

- Tuy nhiên, đưa cho người lớn của mình hàng giả thì cũng quá không có lễ phép!

. . .

Bên cạnh Mạnh Hải Sơn, mọi người liên tục xì xào, hoàn toàn không thể tin tưởng nổi.

Vẻ mặt của Mạnh Hải Sơn đen lại, ra vẻ “cái đó ta biết rồi”.

Hộp đồng hồ trong tay hắn cũng đóng "cạch" lại rồi ném lên trên mặt bàn.

- Đây không phải là giả!

Lâm Vi Vi từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, gấp giọng giải thích.

- Đồ thật, cô mua được sao! Cô chỉ là một người bưng trà rót nước ở truyền thông Trung Kinh, nói khó nghe thì cũng chỉ như là một người hầu mà thôi!

Mạnh Băng nói gắt gỏng một chút mặt mũi cũng không cho.

Cô hận Lâm Vi Vi từ nhỏ!

Cái con nha đầu nông thôn này, khi còn bé ở nhà cô, ăn cũng ở nhà cô, nhu thuận, học tập lại tốt.

Mặc kệ là Mạnh Băng ở trường học hay là ở trong nhà, câu được nghe nhiều nhất chính là.

- Con học tập Vi Vi một chút đi, con nhìn Vi Vi nó như thế nào mà con lại như thế. . .

Ở dưới thời gian lâu dài, trong mắt của Mạnh Băng thì Lâm Vi Vi chính là địa ngục của cô!

Lúc ấy, Mạnh Băng thích một thanh niên đến tình trạng khó mà tự kiềm chế, thậm chí đến mức tình nguyện hiến thân, việc này cũng do Lâm Vi Vi mật báo dẫn đến mối tình đầu của cô kết thúc.

Từ bên trong Mạnh Băng đã chán ghét Lâm Vi Vi, chỉ đợi có cơ hội liền lập tức nhục nhã nàng.

Lâm Vi Vi nhẫn nhịn nhiều năm như vậy cũng làm cho Mạnh Băng quen thuộc thành tự nhiên.

Hiện tại cũng là như thế.

- Đây thật sự là thật mà!

Lâm Vi Vi nói với giọng gấp gáp.

- Tôi thấy cô từ cửa hàng ven đường đi ra! Cái này còn có thể là giả sao!

Vu Tiêu Tiêu ở phía sau Mạnh Băng nghển cổ kêu lên.

Cô cười lạnh quệt miệng, vẻ mặt đầy sự xem thường. Thậm chí nói gắt gỏng.

- Không có tiền cũng đừng có giả vờ làm mọi người mất mặt xấu hổ!

Lúc Vu Tiêu Tiêu đi học cũng giống như Mạnh Băng, cũng xem thường Lâm Vi Vi và luôn muốn khi dễ cô.

Hết lần này tới lần khác, Lâm Vi Vi đối với Mạnh Băng nhẫn nhục chịu đựng, nhưng đối với cô lại chưa từng khách khí, khi còn bé mấy lần ra tay đánh nhau, xém chút làm cô vỡ đầu.

Những việc này, Vu Tiêu Tiêu cảm thấy mình sẽ nhớ “cả một đời ân oán”.

Hiện tại liền có cơ hội thu thập Lâm Vi Vi nên mượn gió bẻ măng luôn.

- Cô nói bậy!

Lâm Vi Vi không cam lòng bị nói xấu.

- Đủ rồi!

Vẻ mặt của Mạnh Hải Sơn đen lại, lạnh lùng lườm Lâm Vi Vi một chút, thở dài nói với giọng đầy thấm thía.

- Vi Vi, làm người quan trọng nhất chính là làm việc đàng hoàng dù là đi bưng nước pha trà! Cháu đến không mang theo cái gì cũng được, chú cũng sẽ không nói cái gì, nhưng cháu lại làm thế này. . . Chú rất thất vọng!

Mạnh Hải Sơn trực tiếp kết luận Lâm Vi Vi mua đồ giả.

Người chung quanh hắn hai mặt nhìn nhau, Mạnh tổng đều nói như vậy mọi người cũng nên có chút biểu thị. . .

- Mạnh tổng nói rất đúng! Cô gái à, cô mang hàng giả lừa gạt chính chú của mình, lương tâm của cô ở đâu vậy!

- Đúng đấy, một chút cũng không thành thật, về sau lại lầm đường lạc lối!

- Còn có thanh niên kia, dáng vẻ không tệ, khí thế bất phàm, sao có thể học những thứ bàng môn tà đạo này!

- Ài…. bây giờ người tuổi trẻ thật là sa đọa . . .

Vô số thanh âm, hoặc là xem thường, hoặc là tiếc hận.

- Không phải. . .

Lâm Vi Vi vội vã đi tranh luận, cô có thể bị hiểu lầm nhưng những người này nghị luận lại trực chỉ Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng có ý tốt cùng cô đến, lại còn chuẩn bị đồng hồ mấy chục ngàn tệ làm lễ vật mà lại bị nhận loại vũ nhục này!

Đây là điều mà Lâm Vi Vi không thể chịu đựng được.

Đáng tiếc là âm thanh của cô vừa ra khỏi miệng, liền bị âm thanh của mọi người bao phủ.

- Mọi người, các ngươi nói như vậy có phải là có chút quá mức.

Bạch Tiểu Thăng đứng ra, giọng nói đầy lạnh lùng.

- Quá phận? Tiểu tử, lại có người như cậu trước mặt mọi người cùng trưởng bối nói chuyện như vậy sao!

Mạnh Hải Sơn trừng mắt, vừa nói vừa đập bàn.

Hắn đã sớm nhìn Bạch Tiểu Thăng không vừa mắt!

Nếu không phải nhìn ở lễ vật, tuyệt sẽ không nhịn đến bây giờ!

Về phần lý do không vừa mắt thì rất đơn giản, Bạch Tiểu Thăng tuổi trẻ soái khí, cử chỉ ưu nhã có lễ phép, đây quả thực so sánh với con rể hắn thì con rể hắn không bằng. Mọi người nhìn nhau, tuy ngoài miệng không nói cái gì nhưng trong lòng cũng có chút hiểu!

Cho nên, từ trong lòng Mạnh Hải Sơn liền không chào đón Bạch Tiểu Thăng!

- Làm trưởng bối, cũng muốn công bằng.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn Mạnh Hải Sơn.

- Nói lễ vật là hàng giả, chúng ta đại khái có thể gọi điện thoại đến quan phương kiểm tra liền biết!

- Không cần thiết như vậy!

Mạnh Hải Sơn trực tiếp nắm hộp ở trên bàn, ném đi. Bạch Tiểu Thăng nhanh tay bắt lấy.

- Loại hàng giả này, chính ngươi giữ lại chơi đi!

Mạnh Hải Sơn lạnh lùng hừ một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn hộp trên tay, nhịn không được cười lên.

Đã như vậy, hắn cũng không nói thêm lời, tiện tay cất vào túi.

Tên Mạnh Hải Sơn này tình lý không rõ ràng, hi vọng chờ hắn biết cái này là hàng thật, không nên hối hận mới tốt. . .

- Không phải chỉ có quần áo sao, làm sao cha ta lại ném cho hắn lễ vật khác?

Mạnh Băng âm thầm sững sờ, bất quá cũng không có quá để ý.

Đám người chỉ trỏ.

Mạnh Hải Sơn lại dạy bảo nhân sinh một phen.

Bạch Tiểu Thăng ngoảnh mặt làm ngơ..

Quay lại phía sau nhìn Lâm Vi Vi. . .

Lâm Vi Vi sắc mặt khó xử, răng cắn vào môi.

Bạch Tiểu Thăng yếu ớt thở dài.

Hắn đi đến bên người Lâm Vi Vi, có chút cúi người ở bên tai Lâm Vi Vi nhẹ giọng nói.

- Đây chung quy vẫn là thân nhân của em, cũng là mớ bòng bong trong lòng của em. Nếu như em còn muốn nhẫn anh sẽ cùng em nhẫn, nếu như em không muốn nhẫn lần này anh thay em ra mặt!

Lâm Vi Vi liếc hắn một cái bên trong đôi mắt mang đầy khuất nhục cùng nước mắt.

Tay của cô siết chặt thành nắm đấm.

Trên mặt Bạch Tiểu Thăng mang nụ cười ôn nhu, lộ ra một tia cổ vũ.

Cuối cùng, Lâm Vi Vi lấy dũng khí muốn chống lại!

- Thế nào vậy, mọi người làm sao lại đứng ở chỗ này?

Ngoài cửa, cô của Lâm Vi Vi là Lâm Lộ xuất hiện, nhìn thấy cục diện này liền lập tức sững sờ.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Lâm Lộ gấp giọng nói.

- Mẹ, Lâm Vi Vi mang hàng giả đến lại lừa cha là giá trị mấy ngàn, chúng con ở đây vạch trần cô ấy!

Mạnh Băng cất giọng nói.

Ánh mắt của Lâm Lộ có chút phức tạp nhìn Lâm Vi Vi, không nhịn được trợn nhìn Mạnh Băng và Mạnh Hải Sơn một chút.

- Các ngươi làm ồn đủ chưa? Lão Mạnh, ông cũng thế tại sao lại như trẻ con vậy! Hàng thật, hàng giả thì đã sao, đều là tấm lòng thành của cháu nó.

Lâm Lộ ba phải, cô đi đến trước mặt Lâm Vi Vi, nói với giọng đầy oán trách.

- Đừng khóc nữa! Cháu sao cũng thế, làm sao hơi một tí rơi lệ! Hôm nay tụ hội, đều vui vẻ lại cho cô. Những việc này, tất cả đừng nói nữa!

Ở Mạnh gia người chân chính làm chủ vẫn là Lâm Lộ.

Cô nói một lời như thế, mặc kệ Mạnh Hải Sơn hay là Mạnh Băng, đều không lên tiếng. Các tân khách tự nhiên cũng không tiện nói gì.

- Doãn gia đến!

Dưới lầu, bỗng nhiên có người hô.

Mạnh Băng nhảy cẫng lên, quay người vội vã rời đi.

Vu Tiêu Tiêu và bạn trai cô cũng vội vàng theo ở phía sau.

- Con rể của tôi tới rồi sao!

Mạnh Hải Sơn mặt mày hớn hở, nhanh chân đi ra.

Đám người nhìn nhau sau đó cũng theo sát phía sau.

Lâm Lộ vỗ vỗ vai Lâm Vi Vi rồi cũng đi theo ra ngoài.

Cái vỗ này để Lâm Vi Vi muốn bộc phát cảm xúc chôn vùi của mình.

- Thật xin lỗi anh Tiểu Thăng.

Nước mắt của Lâm Vi Vi rơi xuống.

- Em không làm được!

Thấy được Lâm Lộ dũng khí của Lâm Vi Vi liền biến mất.

- Không sao. Không có quan hệ, Vi Vi!

Bạch Tiểu Thăng ôn nhu cười một tiếng.

- Đi, chúng ta cũng đi nhìn một cái rồi lại đợi một hồi chúng ta liền đi, được không?

- Được.

Có Bạch Tiểu Thăng an ủi, Lâm Vi Vi nín khóc mà cười.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng lại âm thầm thở dài.

Nếu Vi Vi vô tâm chống lại, hắn hữu tâm thì lại làm sao!

Bất quá, hi vọng cái việc này sẽ dừng ở đây, bên trong đôi mắt của Bạch Tiểu Thăng lộ ra một vòng sương lạnh.

Sức chịu đựng của hắn từ trước đến giờ đều không cao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận