Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2211: Người trong nghề rượu (1)

Alger nói với Bạch Tiểu Thăng như vậy ở trước mặt mọi người, có thể nói là tương đối không khách sáo, thậm chí có thể gọi là vô lễ, nhưng lời nói và việc làm này là có nguyên nhân.

Thật ra, hai bên vừa gặp mặt, trong lòng Alger đã có chút “bài xích” đối với Bạch Tiểu Thăng, thấy anh được những cô gái xinh đẹp nhất ở đây vây quanh khiến anh ta có cảm giác "ghen ghét".

Nhưng dù vậy, Alger cũng không phải cố tình muốn dùng lời nói khiến cho Bạch Tiểu Thăng khó xử ở trước mặt mọi người.

Alger trước sau vẫn luôn là dùng cách biểu đạt này, lại thêm rượu của anh ta quả thật rất khó kiếm được nên khó tránh khỏi khoe khoang.

Còn nữa, anh ta cũng muốn thu hút sự chú ý của các vị khách xung quanh, đặc biệt là sự chú ý của mấy người đẹp này.

Chỉ có điều bởi vậy, lời nói và việc làm của Alger lại quá khoa trương, hơn nữa nhắm thẳng vào Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng không phải là người không biết nổi giận, chỉ có điều phần lớn thời gian anh đều lười tính toán với người ta mà thôi, nhưng lần này anh thật sự không thích Alger, có thể là hai bên không hợp, có thể là phản cảm với hành động, cử chỉ của Alger, chủ yếu hơn chính là trong trường hợp này, anh nhất định không thể mặc cho người khác làm càn đến trên đầu mình được.

Cho nên Bạch Tiểu Thăng cũng không định khách sáo với Alger.

Alger nói "mang rượu lên" cho Bạch Tiểu Thăng, lão quản gia thoáng do dự một lát rồi trực tiếp chọn một chai ở tầng thứ hai đếm ngược từ dưới lên.

Alger nhìn thấy vậy thì liền nhếch mép cười.

Chai này thật sự là rượu ngon, mua đều phải mất hơn hai trăm ngàn đô la!

Hơn nữa có tiền cũng không mua được. Đây là chai rượu ngon đắt tiền đứng thứ hai đếm ngược mà Alger mang đến lần này.

Lão quản gia dùng một tấm da dê trắng như tuyết bọc ở bên ngoài, không để cho nhiệt độ từ tay mình làm ảnh hưởng đến nhiệt độ của rượu.

Trên thực tế, bọn họ đẩy chiếc xe nhìn như bình thường không có gì khác lạ này cũng là kết quả của "công nghệ cao", có thể khiến cho rượu đặt phía trên duy trì ở nhiệt độ cố định, không bị nhiệt độ trong phòng làm ảnh hưởng.

Bên cạnh lão quản gia, một đàn em của Alger lập tức tiến lên, hai tay nâng một ly thủy tinh trong suốt lấp lánh.

Đây cũng là ly được đặt riêng, thật sự sản phẩm thủy tinh cao cấp mất mấy chục nghìn một bộ, nếu như làm vỡ một cái thì xem như hỏng cả bộ.

Lão quản gia với vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, cẩn thận rót rượu giống như rất sợ sẽ làm rơi ra một giọt nào.

Rượu này là do Alger nhờ con cháu quý tộc trong hoàng gia mang đến, lại thêm biểu cảm, thái độ của lão quản gia như vậy khiến cho bầu không khí ảnh hưởng đến những người xung quanh.

Khách xung quanh lập tức nín thở tập trung tinh thần, hai mắt nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu hổ phách tuyệt vời được rót vào trong ly thủy tinh kia, trong lòng vui mừng nhộn nhạo.

Tất cả mọi người ở đó đều rơi vào một cảm giác thần thánh không hiểu nổi.

Dưới bầu không khí như vậy, Alger rất kiêu ngạo nói:

- Mọi người đều biết, Châu u là một trong những nơi nổi tiếng về sản xuất rượu nho, số trang trại rượu có thể tính lên tới hàng nghìn hàng vạn, một vài trang trại rượu lớn giấu rượu ngon độc nhất, có cách điều chế và công nghệ bí truyền.

- Tôi mang đến chai rượu này cũng được sản xuất ở Châu u. Chỉ có điều nó không phải được sản xuất ở trong trang trại rượu cổ xưa, mà được sản xuất từ thế gia, lại khiến cho rất nhiều chủ trang trại rượu lớn phải thán phục là rượu ngon.

- Cứ ba năm thì lại có một số rượu ngon này được đưa ra bán, tổng cộng chỉ có năm trăm chai. Trong đó, một trăm chai được cất giữ trăm năm không động tới, một trăm chai chuyên dành cho các bữa tiệc lớn trong cung điện, một trăm chai nghe nói là được những người nắm giữ cách điều chế nguyên thủy, chỉ có hai trăm chai cuối cùng được bán cho hơn một trăm cung đình hoàng thất, người đứng đầu đất nước, gia đình giàu có siêu cấp trên toàn thế giới.

- Tôi nói vậy, mọi người có thể biết giá trị của nó rồi chứ? Bản thân tôi cũng chỉ có ba chai, hơn nữa phải ba năm sau, tôi mới có thể có thêm một lần tư cách mua nó!

Alger nói lời này làm cho tất cả mọi người ở đó đều không nhịn được hít sâu một hơi, âm thầm líu lưỡi.

Bọn họ quả thật chưa bao giờ nghe thấy loại rượu có cấp bậc quy định như vậy.

Đám người Đổng Thiên Lộ, Lư Thiên Đạo thấy vậy cũng nói nhỏ với nhau.

- Tôi hình như từng nghe nói về lời đồn này, nhưng tôi cũng không mê rượu lắm nên chưa từng tìm hiểu rõ.

- Tôi cũng có biết chuyện này, chỉ là không giành được, không ngờ lại thấy được ở đây.

Mọi người trong đoàn doanh nghiệp Trung Quốc nghe mấy doanh nhân dẫn đầu nói như vậy đều lập tức rất ngạc nhiên, bàn luận xôn xao.

Dương Tiếu Vân là người đứng thứ hai của gia tộc Dương thị, tất nhiên cũng nghe qua chuyện này, thậm chí ở chỗ ông cụ nhà họ Dương cũng có hai chai, cho nên tròng mắt chỉ lóe lên nhưng không kinh ngạc.

Rất nhiều người xúm lại bên cạnh Bạch Tiểu Thăng và Alger, đỏ mắt nhìn chiếc ly thủy tinh trong tay người giúp việc của Alger, nhìn rượu ngon màu hổ phách cao hơn nửa đốt ngón tay mà thèm nhỏ dãi.

- Không ngờ rượu này có lai lịch huyền diệu như vậy, thật khiến cho người ta cảm giác mới mẻ, lại không thể tin được!

- Như thế vừa nhìn thì hình như không đắt...

- Đây chẳng thể tính theo giá trị bằng tiền nữa rồi, đây là thể hiện cho thân phận, địa vị, có tiền cũng mua không được đâu!

- Tôi thật muốn nếm một ngụm, cho dù nhấp một ngụm cũng được, xem rượu rốt cuộc ngon ở chỗ nào!

Mọi người châu đầu ghé tai, tấm tắc khen ngợi.

Alger nghe được những lời bàn tán của mọi người, trong lúc mỉm cười càng lộ rõ vẻ kiêu ngạo. Đây chính là năng lực của con trai độc nhất trong tập đoàn tài chính lớn, rượu ngon hiếm có như vậy, anh ta lại có thể độc chiếm tới ba chai!

Alger nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, trong lòng chắc chắn rượu này quý như vậy, Bạch Tiểu Thăng mới cảm nhận được mình không tầm thường!

Thậm chí vừa rồi, sở dĩ lúc đầu Alger mở miệng nói ra lời ngông cuồng, thậm chí có chút "coi thường" đối phương, chính là chờ giờ phút này, lấy ra rượu này để đạt tới hiệu quả "kinh người".

Thử nghĩ xem, rượu quý như thế, nếu anh ta tặng cho Bạch Tiểu Thăng một chai, có phải người này chẳng những không không nhớ tới hiềm khích lúc trước, còn không ngừng cảm ơn anh ta hay không.

Vậy "chuyện kế tiếp sẽ dễ nói hơn nhiều.

Trên mặt Bạch Tiểu Thăng quả thật cảm giác có vẻ kinh ngạc, thậm chí còn liếc nhìn Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh bên cạnh.

Hai người này cũng giật mình.

Bên cạnh, Lisa bỗng nhiên nói:

- Mùi thoang thoảng khiến cho người ta như mê như say là mùi rượu sao?

Sau khi cô ta vừa nói vậy, mọi người đều hít mũi ngửi.

- Quả nhiên có chút mùi vị, là mùi rượu!

Dương Tiếu Vân cũng không nhịn được nói.

Mọi người xung quanh lập tức trở nên phấn khởi, mượn mùi rượu để bàn luận.

Alger nhận lấy ly rượu ngon từ trong tay thủ hạ và mỉm cười đưa cho Bạch Tiểu Thăng:

- Ngài Bạch, mời nếm thử.

Bạch Tiểu Thăng giơ tay nhận lấy ly rượu từ trong tay Alger với động tác tùy ý.

Mọi người xung quanh thấy vậy đều kinh sợ, hình như rất lo Bạch Tiểu Thăng cầm không chắc sẽ làm rơi ly, hoặc rượu vẩy ra, vậy chẳng phải là phí của trời sao?

Rượu ngon quý hiếm như thế, Bạch Tiểu Thăng không ngờ lại không mấy do dự, đưa đến bên môi uống như uống một ly rượu vang bình thường vậy.

Không thấy khô miệng sao?

...

Ở trong mắt người bên ngoài, Bạch Tiểu Thăng như "trâu uống", lập tức có cảm giác đáng tiếc.

Alger cũng nhíu mày, cảm thấy Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn không biết cách thưởng thức rượu.

- Rượu không tệ, chỉ có điều ngài Alger không cần đưa cho tôi.

Bạch Tiểu Thăng ung dung cười và chuyển ly rượu lại:

- Rượu này, tôi đã có rồi, lại không chỉ một chai đâu.

Bạch Tiểu Thăng nói lời này, lập tức làm cho tất cả mọi người ở đó yên lặng, sau đó ồ lên.

Ngay cả cha con Dương Tiếu Vân và đám người Đổng Thiên Lộ đều kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Alger cũng ngẩn người, không thể tin được vào những gì mình nghe được, cả gia tộc bọn họ mới đủ tư cách mua bảy chai rượu này, anh ta là con trai độc nhất nên trong tay có ba chai.

Bạch Tiểu Thăng này ném đi thân phận dẫn đầu đoàn doanh nghiệp Trung Quốc, chẳng qua chỉ là tổng giám đốc một khu lớn của tập đoàn Chấn Bắc.

Người này có thể mua được, còn không chỉ một chai sao?

Alger căn bản không tin.

- Ngài Bạch tin chắc ngài có loại rượu này chứ?

Alger thậm chí hơi tức giận giơ cao cái ly trong tay và nhíu mày nói.

Anh ta thấy hai người đẹp Dương Nhất Sơn, Lisa kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng, dường như đã tin "lời nói dối" là thật, điều này làm cho anh ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Bạch Tiểu Thăng nhún vai, chỉ vào chai rượu được lão quản gia dùng da dê bọc chai rượu cầm trong tay, thản nhiên nói:

- Rượu vang của tập đoàn công nghiệp Giải Cấu ở Châu u, chai đó là Giải Cấu 1834, tôi nói không sai chứ?

Bạch Tiểu Thăng nói một câu, làm cho Alger sửng sốt, sau đó ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng không chỉ biết đây là rượu gì, ngay cả đánh số đặc biệt cũng biết à?!

Mọi người ở đây vốn mang thái độ hoài nghi, mắt thấy vẻ mặt và phản ứng của Alger lần này thì lập tức tin rồi.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận