Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 293: Vậy em nói phải làm sao bây giờ?



Thương Uyển Uyển phong thái tao nhã, thần thái ung dung, hai mắt kín đáo mỉm cười, lúc nói chuyện luôn nhìn chăm chú vào người khác khiến họ có cảm giác rất thoải mái.

Đến cả những đại lão kia, tuy đều là lần đầu tiên gặp nàng nhưng chỉ trò chuyện mấy câu đã có thể trở thành bạn bè.

Nói chung, Thương Uyển Uyển là một người phụ nữ rất có sức hấp dẫn.

Cao Á, Triệu Tiểu Huỳnh ở phía xa nhìn thấy, hâm mộ không thôi.

Hai nữ nhân này đã yêu thích Thương Uyển Uyển từ lâu rồi, coi nàng là thần tượng. Mắt thấy người mình ngưỡng mộ có phong thái như thế, các nàng đều lén lút nghiền ngẫm. Học tập cách ăn nói, cử chỉ của Thương Uyển Uyển, điều đó đối với tương lai của các nàng cũng rất có lợi.

- Không biết khi nào thì chúng ta mới có thể trở thành ngôi sao lớn như vậy.

Cao Á hâm mộ nói.

- Sẽ được thôi.

Triệu Tiểu Huỳnh cười nói.

- Cao Á lần này chị là nhân vật nữ số hai, biểu diễn lại tốt như vậy, em tin chị, nhất định sẽ bùng nổ!

- Thật sao? Tiểu huỳnh, miệng em thật ngọt.

Cao Á vui vẻ nói, sau đó nhìn chung quanh một chút, lặng lẽ đem Triệu Tiểu Huỳnh kéo qua, kề tai nói nhỏ.

- Vừa rồi em có thấy không, trước khi Bạch tổng đi đến cửa ra vào có cùng cha chị nói mấy câu.

Triệu Tiểu Huỳnh gật đầu, nàng tự nhiên cũng thấy được.

Chỉ là không biết, anh ta nói cái gì. Nhưng mà Bạch Tiểu Thăng lúc nói chuyện có nhìn nàng một chút sau đó còn nở một nụ cười.

Nhớ lại nụ cười kia, mặt Triệu Tiểu Huỳnh có chút đỏ lên.

Nhưng sau đó, con mắt của nàng lại toát ra một tia mất mát nhàn nhạt, giống như suy nghĩ thầm mến của những cô gái nhỏ.

Bạch Tiểu Thăng có nói qua hắn đã có người thích rồi, chỉ là giữa bọn họ có chút cản trở từ gia đình.

Bạch Tiểu Thăng nói, anh ta đã hứa với cô gái kia. “Sẽ làm cho tất cả các chướng ngại giữa bọn họ đều không còn là vấn đề nữa.”

Triệu Tiểu Huỳnh không biết đây có phải là một lời tâm tình rất xúc động hay không, hay chỉ là có chút mất mát, còn có chút chua xót.

Rõ ràng là chỉ mới quen biết Bạch tổng không đến nửa ngày, vậy mà mình đã trở thành một tên hoa si!

Trong lòng Triệu Tiểu Huỳnh, thậm chí còn cười nhạo chính mình một phen.

- Bạch tổng, dặn dò cái gì?

Triệu Tiểu Huỳnh nhẹ giọng hỏi.

- Cho em thêm cảnh diễn!

Cao Á hưng phấn nói.

Cho mình thêm cảnh diễn? Triệu Tiểu Huỳnh có chút giật mình.

- Cha chị nói, ông ấy cũng rất xem trọng em, hôm nay sau khi kết thúc tiệc rượu, ông ấy sẽ cùng biên kịch nói chuyện. Em là nhân vật nữ số ba, kỳ thật cùng nữ số hai như chị, cảnh diễn cuối cùng sẽ không khác lắm!

Cao Á nhịn không được nói.

Điều này cũng là cha nàng cố ý nói cho nàng, hi vọng thông qua nàng truyền ra ngoài một chút, để cho Triệu Tiểu Huỳnh sớm có chuẩn bị.

Dù sao đề bạt thêm cảnh diễn, đối với diễn viên yêu cầu cùng thử thách sẽ cao hơn.

Cao Á lúc nói ra những lời này, không có ghen ghét, chỉ có sự vui thích. Triệu Tiểu Huỳnh là bạn tốt của nàng, lúc nãy phát sinh hiểu lầm, nàng rất áy náy, biết được Triệu Tiểu Huỳnh nhân họa đắc phúc(*), nàng cũng thay Tiểu Huỳnh vui mừng.

(*) trong lúc gặp họa lại có được điều may mắn

- Thành thật mà nói, Bạch tổng kia cùng em có quan hệ như thế nào vậy, anh ta làm sao lại giúp em như vậy!

Dứt lời, Cao Á nhịn không được hỏi thêm một câu.

Chuyện này, nàng có chút ghen ghét.

- Em cùng anh ta, không có quan hệ. . .

Triệu Tiểu Huỳnh trong lòng lặng lẽ nói, mình ngược lại là muốn có quan hệ, đáng tiếc, quen biết quá muộn. Từ trong ánh mắt của anh ta, mình có thể nhìn ra, anh ta rất ưa thích người phụ nữ kia. Chỉ là không biết, người phụ nữ kia xuất sắc như thế nào . . .

- Không thể nào.

Cao Á không tin.

Triệu Tiểu Huỳnh cười một tiếng, muốn chế nhạo hai câu, kết quả khi nàng vừa ngẩng đầu lên, liền khẽ giật mình, vội vàng kéo kéo Cao Á, hướng về bên kia chép miệng.

- Chị nhìn kìa!

Cao Á kinh ngạc nhìn sang, chân mày lập tức dựng đứng lên.

Thừa dịp giữa các đại lão có chút khe hở, Lục Phạm Ngữ vậy mà chen lên, khuôn mặt đầy nụ cười cùng trò chuyện với Thương Uyển Uyển.

- Cái tên vô sỉ này, dám làm bẩn thần tượng của chị. Sao Bạch tổng bọn họ không bắt tên vô sỉ này lại.

Cao Á nghiến răng nghiến lợi nói.

Triệu Tiểu Huỳnh lắc đầu cười gượng, ánh mắt thâm thúy.

Muốn hạ tên này xuống nào có đơn giản như vậy, đặc biệt là ở loại này trường hợp công khai như thế này, coi như đắc tội với hai vị phó tổng, nếu chỉ thuận miệng nói một câu liền khiến cho nhân vật nam chính nhường chỗ, thì cũng quá là khoa trương!

Giờ phút này.

Lục Phạm Ngữ biểu hiện chính mình là một quý ông, gắng hết sức muốn lưu xuống ấn tượng tốt cho Thương Uyển Uyển.

- Thương tiểu thư, ngài ở bên ngoài so với trong tivi càng đẹp, càng tao nhã, lần này có thể cùng ngài diễn chung, là may mắn của Phạm Ngữ tôi, cũng là nguyện vọng lớn nhất của tôi.

Lục Phạm Ngữ vốn định nói là nguyện vọng cả đời, lại cảm giác được như vậy có chút quá mức.

- Lục tiên sinh quá khen, tôi có xem cậu đóng vài bộ phim, biểu hiện đều rất không tệ, tôi có chú ý, với lại cũng rất ưa thích.

Thương Uyển Uyển mỉm cười khách sáo nói ra.

Lục Phạm Ngữ nghe vậy có chút kích động.

- Tôi có thể trèo cao, gọi ngài một tiếng chị Thương được không? Mặc dù nhìn ngài, so với cô gái mười tám tuổi vẫn còn trẻ và xinh đẹp hơn, nhưng dù sao vào nghề nhiều năm, vẫn là tiền bối của Phạm Ngữ. Tôi gọi ngài là ngài, trông có vẻ quá già, tôi cũng cảm giác được là đối với ngài là một loại không tôn trọng!

Qua mấy câu nói câu nào cũng mang ý tứ nịnh nọt.

Coi như biết rõ đối phương đang cố gắng lấy lòng chính mình, đang nịnh hót, nhưng làm cho người nghe cũng thoải mái.

Thương Uyển Uyển cười khanh khách, nụ cười như gió xuân của tháng ba, làm cho lòng dạ của Lục Phạm Ngữ trở nên mềm nhũn, làm cho ánh mắt của hắn biến thành si ngốc mê mẩn.

- Vậy thì được, em trai Phạm Ngữ, cậu thích gọi vậy thì gọi đi.

Thương Uyển Uyển chủ động sửa miệng trước.

Lục Phạm Ngữ trong lòng rất mừng rỡ. Chuyện này xem như xong rồi!

Ngay trước mặt lãnh đạo, chỉ có hắn có thể gọi Thương Uyển Uyển là chị Thương, chỉ có hắn được Thương Uyển Uyển xưng là "em trai Phạm Ngữ", đây là vô thượng vinh quang nha!

Lục Phạm Ngữ cảm giác mặt mũi sáng sủa, trong lòng cảm tạ mộ tổ tiên của chính mình đã bốc lên khói xanh, làm cho hắn lập tức nắm bắt được nữ ngôi sao cực kỳ xinh đẹp này.

Từ đây địa vị của hắn xem như hoàn toàn vững chắc rồi!

Bạch Tiểu Thăng, Trần Trường Khoảnh, hai vị phó tổng thì thế nào!

Lục Phạm Ngữ thậm chí đang nghĩ, chờ sau này hắn có thể cùng Thương Uyển Uyển phát triển quan hệ gần hơn một chút, hắn thậm chí có thể xin đi theo cô ta, theo vị chị Thương này đến những nơi lớn hơn.

Nếu như Thương Uyển Uyển nhìn trúng khuôn mặt đẹp trai này của hắn, để hắn hầu hạ. . . Thì chẳng phải càng tốt sao!

Tài sắc ăn cả, ở trong giới giải trí cũng không phải là không có tiền lệ này mà ngược lại là nó còn có ở khắp mọi nơi!

Có lẽ lúc đó sẽ là lúc mình lên như diều gặp gió!

Lục Phạm Ngữ tưởng tượng đã đột phá đến tận chân trời.

. . .

- Không được, chị muốn đi vạch trần tên đó!

Ở nơi xa, Cao Á thực sự nhìn không được, muốn đi tới.

Triệu Tiểu Huỳnh bị dọa, tranh thủ thời gian kéo nàng lại.

Cao Á vẫn là thích xung động như vậy a!

Trước đó bị châm ngòi cũng thế, hiện giờ cũng vậy.

Thật không biết Cao tổng vì cái gì không cố gắng dạy con gái mình một chút, làm cho Cao Á có thể thêm chút tâm tư . .

Nhưng hình như là do dạy không được, đây hoàn toàn là tính cách trời sinh a. . .

- Bà chị của tôi! Chị ở trước mặt nhiều người như vậy, lại ngay trước mặt Thương tiểu thư, nói nam chính Lục Phạm Ngữ này là một tên hèn hạ là thằng khốn?

Triệu Tiểu Huỳnh nhỏ giọng, còn có thêm vài phần cầu xin gấp rút nói.

- Đây không phải là đâm đầu vào chỗ chết sao? Với lại không những làm chuyện vô bổ, thậm chí còn khả năng sinh ra hiệu quả ngược lại a!

Cao Á dừng lại, không cam lòng hỏi.

- Vậy em nói xem chị phải làm sao bây giờ?

Triệu Tiểu Huỳnh hướng về cửa phòng khách của tiệc rượu nhìn một chút, khẳng định nói.

- Nói cho Bạch tổng biết, anh ta nhất định có biện pháp!

Bạn cần đăng nhập để bình luận