Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 951: Muốn đánh thì không cho đối phương cơ hội!



Bạch Tiểu Thăng đang bận bịu tham gia “bài binh bố trận” cùng với Hàn Đống và các vị tổng giám đốc công ty con.

Kế hoạch lần này sắp xếp tỉ mỉ lại xác thực, mỗi một bước đều có tiến có lùi, thậm chí còn thuận thế bày ra một bộ gài bẫy tập đoàn Thất Phong nữa.

Những tổng giám đốc ngồi đây nghe được những điều này lập tức hưng phấn đến hít thở cũng dồn dập, cực kỳ mong chờ.

Bọn họ quả thực là cực kỳ khâm phục Bạch Tiểu Thăng!

Không cần biết có bao nhiêu người giúp đỡ để làm ra bộ kế hoạch này, chỉ dựa vào việc Bạch Tiểu Thăng đang nắm rõ ràng như vậy, đối với mỗi một chi tiết đều cực kỳ tỉ mỉ, thậm chí mỗi người nảy sinh nghi vấn đều lập tức có thể trả lời giải đáp ngay được.

Năng lực của Bạch Tiểu Thăng tuyệt đối vượt xa những người ngồi ở đây.

Thậm chí Hàn Đống cũng tự cảm thấy không bằng.

Quan sự vụ Bạch Tiểu Thăng, vị này là người mới trong hàng ngũ bộ sự vụ, là người mà ngay cả quan sự vụ Lâm Ngọc cũng bị hắn đẩy vào tình huống khó xử.

Khủng bố như vậy!

Cuối cùng mọi người cũng coi như là có ấn tượng trực quan nhất.

- Nếu như đợi thêm một thời gian, mình thật không biết hắn có thể đến được độ cao ra sao nữa!

Hàn Đống âm thầm xúc động, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua thấy ánh mắt của cháu trai, có sự sùng bái và kính nể, lập tức trở nên vui vẻ.

- Minh Hạo cũng bị nhân cách của vị quan sự vụ Bạch Tiểu Thăng này hấp dẫn một cách thuyết phục, như vậy thật sự rất tốt!

- Chỉ có nhìn thấy người đồng lứa tuổi dũng mạnh như thế nào, đi yêu thích và sùng bái mới có thể kích phát ý chí chiến đấu và tiềm năng của hắn! Coi quan sự vụ Bạch Tiểu Thăng làm sư phụ, theo đuổi để bản thân mạnh hơn nữa, đây chính là may mắn của nhà họ Hàn ta!

Hàn Đống lại nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong mắt dường như có một vẻ biết ơn.

Quan sự vụ Bạch đến đây khiến cho đời thứ ba nhà họ Hàn của hắn lãng tử quay đầu (ý chỉ quay lại làm người con trai đàng hoàng), trở lại con đường chân chính!

Chỉ một điểm quan trọng như thế này cũng đủ khiến Hàn Đống vô cùng biết ơn hắn.

Lâm Kha đứng một bên dùng ánh mắt chăm chú nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Chính nàng cũng cảm thấy khiếp sợ.

Những thứ mà Bạch Tiểu Thăng đang nói đây? Không phải là được tập đoàn sắp xếp từ trước rồi chứ?

Thậm chí Lâm Kha nghi ngờ thật sự là như vậy.

Là ông Hạ Hầu Khải sắp xếp cho Bạch Tiểu Thăng đến Vân Hải tiến hành điều chỉnh và thúc đẩy phát triển sản nghiệp ở địa phương…

Có điều ngay sau đó Lâm Kha lập tức loại bỏ cái ý nghĩ này.

Bạch Tiểu Thăng đến nơi này là do nàng chủ trương kéo hai người đến đây mà thôi.

Nếu thật sự là mang theo mệnh lệnh gì đến thì nàng không thể không biết được.

- Lẽ nào đây thật sự là mưu tính của một mình hắn! Đây cũng là chuyện quá khó tin đi! Hơn nữa hắn có thể điều động sử dụng được tất cả những sắp xếp vốn có của các công ty từ trước. Đây thực sự… là thiên phú sao!

Lâm Kha xem như là người tâm cao khí ngạo, thế nhưng nàng phát hiện mình và Bạch Tiểu Thăng không phải cùng một cấp bậc, bản thân mình càng tự tin thì càng gặp “đả kích”.

- Thằng cha này thật sự không phải là người nữa rồi, thật không cho người khác đường sống sao…

Lâm Kha thậm chí còn nghĩ.

- Xong, hắn nhất định sẽ thăng nhiệm quan đại sự vụ càng sớm so với mình. Xong, sau đó mình sẽ dưới quyền hắn…

Lâm Kha nhìn Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh.

Vẻ mặt hai người không có gì như là đã nhìn quen rồi, dường như con người của Bạch Tiểu Thăng vẫn thường xuyên biểu hiện vượt trội hơn người khác, bọn họ đã không còn cảm giác kinh ngạc…

Làm sao vậy, ở bên cạnh cùng Bạch Tiểu Thăng đều mở mang hiểu biết như thế à…

Lâm Kha nói thầm.

Nói chuyện liên tục ba tiếng liền Bạch Tiểu Thăng mới nói xong, cười nói một tiếng với mọi người.

- Trước tiên cứ như thế này đi, các vị tổng giám đốc có thể quay trở về suy nghĩ lại một chút. Một mình tôi suy nghĩ có thể sẽ không được toàn diện, các người đều là người thạo nghề trong lĩnh vực của mình, thấy có vấn đề thì nhanh chóng làm rõ. Nếu không có vấn đề vậy thì nhanh chóng bắt tay vào thực hiện.

Sau đó Bạch Tiểu Thăng bổ sung thêm một câu.

- Chúng ta không tùy tiện chiến tranh…

- Có điều một khi quyết định khai chiến, cũng không cần cho đối phương cơ hội!

Bạch Tiểu Thăng quyết đoán tàn nhẫn.

Mọi người không khỏi gật đầu.

Sau đó, hội nghị lần này hoàn toàn giải tán, mọi người nhanh chân vội vã rời đi.

Thậm chí ngay cả Hàn Đống cũng không có nán lại lâu hơn.

- Chúng tôi trở về, xem một chút kết hợp với tình hình cụ thể một chút, nếu thấy không có vấn đề, sáng mai công ty nhà họ Hàn của tôi sẽ lập tức thực hiện, lần này muốn giành giật thời gian với đối phương!

Hàn Đống nói, giọng nghiêm túc.

Bạch Tiểu Thăng cũng vô cùng tán thưởng đối với thái độ của hắn.

Đưa tiễn mọi người xong mấy người Bạch Tiểu Thăng cũng trở về nơi ở.

- Lần này chỉ sợ là phải ở lại Vân Hải đợi thêm một khoảng thời gian rồi!

Lâm Kha nói.

- Nếu như rất nhanh thì một tháng là có thể sơ bộ thấy được kết quả cuối cùng!

Bạch Tiểu Thăng nói rất là khẳng định.

- Sau đó, tôi sẽ xin tập đoàn phái người đến tiếp nhận, nếu như tập đoàn Thất Phong muốn tiếp tục kiếm chuyện, vậy bên này chúng ta cũng sẽ tiếp đón tận tình!

Lâm Kha nở nụ cười.

- Vậy anh muốn làm báo cáo không, đây chính là một hoạt động lớn đấy.

Bạch Tiểu Thăng gật gù.

- Báo cáo cho bộ sự vụ cứ để sau đó rồi nói, tôi có quyền lợi này mà. Có điều cần phải nói một tiếng với ông già!

Lâm Kha gật gù.

- Còn nữa sau đây tôi không thể chơi đùa tiếp với các người rồi. Liên quan đến tranh tài trên nhiều lĩnh vực và nhiều thị trường, tôi cũng phải cố gắng suy nghĩ lập kế hoạch cho tốt một chút.

Bạch Tiểu Thăng nói xong còn lầm bầm một tiếng.

- Có khó khăn rồi.

Quả thật là có khó khăn, nếu như không phải Bạch Tiểu Thăng có Hồng Liên trợ giúp cho, chính hắn có năng lực to lớn hơn nữa cũng khó mà hoàn thành được.

Một giờ sau.

Bạch Tiểu Thăng nói chuyện với Hạ Hầu Khải, báo cáo kỹ càng tình huống ở bên này.

Bạch Tiểu Thăng nói mạch suy nghĩ dùng để ứng phó cùng với sắp xếp đại khái cũng báo cáo cho ông ấy cũng là để kiểm định suy nghĩ của bản thân.

- Ồ, rất thú vị nha, đây là cậu đang đoạt quyền của người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực ở địa phương đó nha.

Hạ Hầu Khải nghe xong cảm thấy vô cùng hứng thú, còn chế nhạo một lúc, đồng thời nói tiếp.

- Mạch suy nghĩ của cậu rất tốt, rõ ràng mà lại có trật tự, nói thật cậu có điều làm tôi kinh ngạc quá rồi!

- Tôi sẽ thay cậu nói một tiếng với người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực tỉnh Nam Vân kia, sẽ không ảnh hưởng đến cậu đâu.

- Cậu cứ thẳng tay mà làm đi.

Sau cùng, Hạ Hầu Khải nói rất khẳng định.

- Tôi làm chỗ dựa cho cậu !

Có lời nói này của Hạ Hầu Khải, Bạch Tiểu Thăng giống như được uống thuốc an thần.

Bỏ điện thoại xuống, Bạch Tiểu Thăng tiếp tục đi vạch kế hoạch cho những công việc kế tiếp.

Mà Hạ Hầu Khải ngồi ở văn phòng của mình im lặng suy nghĩ, ánh mắt trở nên âm trầm còn tự nói một mình.

- Tập đoàn Thất Phong ngon lắm, chỉ là một tập đoàn nhỏ mà dám có chủ ý đến đánh công ty con ở địa phương của tập đoàn chúng ta!

- Nếu không có Bạch Tiểu Thăng phát hiện ra, thì đúng là để bọn họ thực hiện được mưu đồ ở thành phố tiềm năng như vậy!

- Hừ!

Nói xong, Hạ Hầu Khải càng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt thêm sắc bén.

- Nhưng mà ứng phó của Bạch Tiểu Thăng cũng đúng là cực kỳ tài tình, lại lấy sắp xếp của tập đoàn ở Vân Hải phát huy đến mức độ như vậy, không tệ!

Nghĩ đến những sắp xếp kia của Bạch Tiểu Thăng vừa nói cho mình nghe, trên mặt Hạ Hầu Khải lại một lần nữa lộ ra nụ cười.

- Thằng nhóc con này, thật sự là càng ngày càng tài giỏi!

- Thật đúng là giống như Lý Hạo Phong nói, đợi một thời gian nữa, sợ là hắn cũng đủ quy cách để thăng chức quan đại sự vụ mất thôi!

Hai người Dư Trung Thiên và Tống Dao bỏ đi từ chỗ Bạch Tiểu Thăng một mạch không có nói năng gì đi thẳng đến bến xe.

Bọn họ không có lòng dạ nào chờ ở Vân Hải nữa, phải nhanh chóng quay về.

- Tối nay là có thể về đến nhà rồi, trước tiên phải báo cho cha biết, sáng mai tổ chức cuộc họp cổ đông rồi nói rõ tình hình! Cái con người đáng chết kia tên là Bạch Tiểu Thăng. Còn cả hội liên hợp công ty Vân Hải, còn cả Hàn Đống nữa, cho chúng đi đời nhà ma hết đi thôi!

Dư Trung Thiên nghiến răng nghiến lợi nói, dọc đường đi sắc mặt hắn vô cùng khó coi.

Hành trình đi Vân Hải lần này vội vàng lại còn thảm hại, khiến cho tâm trạng của hắn cực kỳ tệ!

- Nhất định không thể bỏ qua cho bọn họ, em trở về sẽ nói với cha! Để cho hắn hết sức giúp đỡ Dư tổng!

Tống Dao cũng nghiến răng nghiến lợi nói.

- Quyết định của tập đoàn mấy ngày là có thể đưa xuống, đến lúc đó chúng ta đánh cho bọn họ trở tay không kịp!

Bạn cần đăng nhập để bình luận