Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 478: Tên của rượu



Bạch Tiểu Thăng thế mà nói trước mặt mọi người, muốn dạy Mạc Hân, muốn dạy một vị điều tửu sư cao cấp!

Thằng này bị điên sao!

Tuy nhiên mọi người ai cũng im lặng. Vừa rồi còn bình luận ồn ào, mà bây giờ những âm thanh xì xào ấy đã biến đâu mất tiêu.

Không vì cái gì khác, chỉ vì Mạc Hân không phản bác một lời . .

Ngay cả nàng, cũng không chắc chắn được, ly rượu này có phải lúc trước nàng nắm chắc là ly rượu ‘Long Island Iced Tea’ hay không.

Một câu nói của Bạch Tiểu Thăng "Không hiểu, tôi dạy cho cô", làm cho gương mặt Mạc Hân ửng đỏ, cái cổ trắng nõn nổi lên một vòng đỏ hồng, nhìn nàng gợi cảm hấp dẫn không thể tả được. Trương Tuyên ở bên cạnh nhìn nàng cả người cũng nóng lên, không nhịn được mà phải nuốt ngụm nước miếng.

Mạc Hân cứng họng, trên đôi môi gợi cảm lại không nói ra được một chữ, nàng đúng là trả lời không được, chỉ cảm thấy được ly rượu có rất nhiều sự biến hóa, bản thân cô suy đoán ra bảy đến tám loại, nhưng tâm trí nàng đều xóa bỏ hết những khả năng đó.

- Nói cho tôi biết, rốt cuộc anh đã thêm cái gì vào đó?

Rốt cục, Mạc Hân kìm nén không được, hạ thấp giọng cắn môi dưới hỏi.

- Cái gì, cô nói cái gì, lớn tiếng một chút!

Bạch Tiểu Thăng cười nhìn đám người, lớn tiếng hỏi Mạc Hân.

Hắn thực sự đem một vị điều tửu sư kỹ thuật cao cấp phải chịu thua.

Mọi người ai cũng há hốc mồm, đủ loại biểu cảm phức tạp hiện lên khi nhìn thấy phong thái của Bạch Tiểu Thăng.

Trương Tuyên tức giận nắm chặt nắm đấm, nhưng hắn lại không thể làm gì. Trước mặt mọi người, Bạch Tiểu Thăng đã giành phần thắng, hắn có thể làm sao, ngoại trừ chơi ăn gian, nhưng sợ tiểu thư Mạc Hân không cao hứng.

Trương Thư Thành, Doãn Hạo Nhiên thần sắc phức tạp nhìn Bạch Tiểu Thăng, hai người đồng thời im miệng không nói. Tuy nhiên Trương Thư Thành nhịn là vì Doãn Hạo Nhiên, mà Doãn Hạo Nhiên sợ Bạch Tiểu Thăng nên không dám làm gì.

- Làm ơn hãy nói cho tôi biết!

Hàm răng tuyết trắng của Mạc Hân cắn môi dưới, lời nói mang theo vài phần e thẹn và tức giận.

Tên khốn này, một điểm mặt mũi cũng không có giữ lại cho nàng!

Nhưng lần này Mạc Hân không thể không hạ mình, vì nàng rất say mê đối với việc pha chế rượu, nếu mà không biết công thức pha chế này, nàng cảm thấy rất khó chịu!

Bạch Tiểu Thăng nhìn bộ dáng này của nàng, có vài phần hưởng thụ. Nói gì thì nói, trước mặt mọi người mà được một vị tuyệt sắc giai nhân cúi đầu e thẹn, bản thân mình liền sẽ nhận được sự ganh tỵ và hâm mộ của mọi người.

Bạch Tiểu Thăng cười.

Ngay trước mặt tất cả vị khách nam và trước mặt Trương Tuyên, hắn đi đến trước người Mạc Hân, cúi người xuống kề bên tai của nàng.

Mạc Hận có thể cảm nhận được hô hấp của Bạch Tiểu Thăng, có chút chạm nhẹ vào sợi tóc trên tai nàng và làm cho vành tai cô cảm thấy nhột. Hàm răng tuyết trắng của Mạc Hân cắn đôi môi gợi cảm của mình, muốn tránh ra nhưng cô lại không động đậy được, trong lòng cô lại rất háo hức muốn biết được phương pháp điều chế là gì.

Nàng phải chịu đựng.

Trương Tuyên nhìn chằm chằm vào cảnh này, cặp mắt của hắn như muốn nứt ra, y như là Bạch Tiểu Thăng đang chà đạp nữ thần của hắn vậy.

- Tôi chỉ tăng thêm ba giọt vong ưu, thứ này rất tốt, hài hòa cùng với những vật liệu khác, không còn kích thích cơ thể sinh ra morphine, chuyển đổi thành Endorphin nữa.

Bạch Tiểu Thăng khẽ cười nói.

Đây là kết quả Hồng Liên đưa ra sau khi đo lường tính toán.

Endorphin cũng có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của con người, sinh ra hưng phấn cùng hài lòng, phấn khởi cùng đê mê!

Có người nói, cảm giác khi yêu là có sự tham dự của Endorphin.

- Vậy cho thêm vài giọt vong ưu của mình!

Khuôn mặt của Mạc Hân hơi đổi.

Nhưng sau đó, nàng lại vô cùng kinh ngạc, rượu vong ưu thêm vào cùng cocktail ‘Long Island Iced Tea’ vậy mà lại sinh ra những biến hóa tinh tế như thế sao!

Điều này thật là quá bất ngờ!

Rượu vong ưu, là lúc Mạc Hân đang du lịch ở một nước nhỏ, phát hiện khi các bác sĩ địa phương sử dụng một loại thực vật gọi là cỏ vong ưu, sau khi được nghiền ép và tinh lọc, đạt được một loại bột phấn, pha trộn với rượu cùng nước trái cây, cuối cùng thành hình, có để cho người ta hưng phấn, đạt được hiệu ứng bị kích động.

Mạc Hân đã nghiên cứu qua, thậm chí phân tích qua thành phần của nó ở phòng thí nghiệm, biết rõ là morphine, Endorphin có nhiều loại thuật ngữ, có thể đem nguy hại của con người giảm thiểu tới mức thấp nhất.

Lúc ấy nàng tốn hao hơn sáu tháng trời để nghiên cứu ra phối phương điều chế rượu vong ưu, vậy mà Bạch Tiểu Thăng chỉ tiện tay liền làm cho loại rượu này cùng cocktail khác sinh ra biến hóa kỳ lạ, ra đời loại rượu mới!

Mạc Hân sau khi kinh ngạc, lại vô cùng vui vẻ.

Thậm chí, ánh mắt khi nhìn Bạch Tiểu Thăng cũng mang theo một tia cảm ơn.

- Cái này là loại cocktail mới, nó phải có một cái tên chứ.

Mạc Hân nhịn không được nói.

Làm một vị điều tửu sư, niềm vui lớn nhất của họ là chứng kiến một loại rượu mới ra đời và đặt tên cho nó, điều này hơn hẳn mọi thứ!

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ,

- Rượu này là vô ý chế ra, nó là cuộc gặp bất ngờ giữa tôi và cô, tôi liền gọi nó là "Gặp gỡ bất ngờ" đi.

Đôi mắt Mạc Hân sáng lên,

- Tên thật đẹp, vậy từ hôm nay loại rượu này sẽ được mang tên "Gặp gỡ bất ngờ".

Vào thời khắc này, một loại cocktail mới lạ được ra đời!

Tất cả vị khách ở buổi tiệc đều nghe được đoạn nói chuyện này, nhịn không được ánh mắt lấp lánh, bọn họ cũng muốn thưởng thức rượu mới.

Sau khi mừng rỡ, Mạc Hân nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng, nói lời chân thành,

- Không biết anh tên là gì, loại rượu mới ra này phải mang theo tên của anh, để ghi vào lịch sử chế rượu.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Mạc Hân, nhịn không được cười lên.

Nữ nhân này, lần đầu nhìn cô ấy, cứ y như một đóa dâm bụt. Lúc nói chuyện thì như một con cáo, hành động giảo hoạt. Nhưng vào giờ phút này, trong ánh mắt nàng, chỉ là chân thành tha thiết, mặc kệ như thế nào nàng là một vị điều tửu sư mang tâm chân thành tuyệt đối, điều này làm Bạch Tiểu Thăng vô cùng kính nể!

Đối với bộ mặt này của Mạc Hân, Bạch Tiểu Thăng trái lại có hai điểm kính nể.

- Tôi tên là Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng trả lời.

Bạch Tiểu Thăng!

Mạc Hân lẩm bẩm cái tên này, nghiêm túc gật đầu.

Trương Tuyên ở bên canh đôi mắt sáng tối chập chờn, hắn cũng nhớ kỹ cái tên này!

Bạch Tiểu Thăng? Trương Thư Thành khẽ nhíu mày. Cái tên này tựa hồ có chút quen tai, nhưng lại nhất thời nhớ không ra, nhưng mà tuyệt đối hắn đã nghe qua!

Là ai, mình đã nghe được cái tên này lúc nào nhỉ!

Người này trẻ tuổi như vậy, mình đối với tên của hắn lại có ấn tượng, hẳn là hắn đến từ đại gia tộc gì ghê gớm lắm, có thể là tại Trung Kinh mười gia tộc đứng ở vị trí thứ mười nhưng mà trong đó có gia tộc nào họ Bạch sao!

Trương Thư Thành nhanh chóng tìm kiếm trong ký ức của mình xem có những gì liên quan đến Bạch gia nhưng hắn lại không tìm được thứ gì.

Không lẽ là gia tộc hơi kém một chút. . .

Trương Thư Thành tiếp tục khổ sở suy nghĩ.

Doãn Hạo Nhiên nghe ba chữ Bạch Tiểu Thăng, biểu lộ có chút phát khổ, cay đắng ngọt bùi đủ thứ.

- Tôi nhìn Bạch Tiểu Thăng dáng vẻ bất phàm, lai lịch chắc không nhỏ đâu!

- Ở Trung Kinh của chúng ta có một danh gia vọng tộc họ Bạch sao?

- Có lẽ là ở một nơi khác!

- Là người ngoài, ở Trung Kinh này cũng phải khiêm tốn, không thể bố láo như vậy.

Các tân khách đang thảo luận ầm ĩ.

Đã đến lúc phải đi rồi. Danh tính đã bị lộ, sẽ gặp phải nhiều rắc rối lắm.

Bạch Tiểu Thăng cầm điện thoại trong tay, gửi cho Lâm Vi Vi một tin nhắn, để nàng lái xe tới gần đây đón mình.

Gửi xong tin nhắn, Bạch Tiểu Thăng thu điện thoại lại, nhìn Mạc Hân nhàn nhạt cười một tiếng,

- Gặp nhau là có duyên! Giờ tôi phải đi rồi nhưng trước khi đi, tôi muốn khuyên Mạc tiểu thư một câu.

- Mời nói!

Mạc Hân nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng, cười nói.

- Chúc Nga Thùy Cứu Hộ, Tàm Kiển Tự Triền Oanh.

Bạch Tiểu Thăng cười nhẹ nhàng đọc một câu thơ, sau đó không giải thích gì thêm, quay người rời đi.

Mạc Hân là một người con gái tài hoa, tin tưởng nàng sẽ hiểu mình muốn nói gì.

- Chúc Nga Thùy Cứu Hộ, Tàm Kiển Tự Triền Oanh.

Mạc Hân nhìn chăm chú bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng lập lại câu thơ đó.

Mua dây buộc mình!

Bạch Tiểu Thăng đang khuyên bảo nàng, dùng rượu vong ưu để lừa gạt tiền quyên góp là mua dây buộc mình!

Trong lòng Mạc Hân giật mình!

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Bạch Tiểu Thăng rời đi một cách thong thả. Còn chưa đi tới cửa thì cánh cửa hội trường bỗng nhiên bị đẩy ra.

Một đám người đổ xô đi vào, một người phụ nữ trung niên cầm đầu hét to.

- Là thằng nào con nào đáng chém ngàn đao, dám tại nhà của bà, đánh con của bà hả!!!

Bạn cần đăng nhập để bình luận