Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1210: Khải hoàn trở về

- Lâm trợ lý, cô, cô mới nói là an bài công tác cho tôi sao?

An Tại Ý nhìn Lâm Vi Vi, trong lòng có chút giật mình.

Có lầm hay không vậy?

Ngày hôm qua mấy người bọn họ đã để lộ nội tình.

Còn bị nhốt riêng lẻ vào một phòng họp nhỏ.

Một người đàn ông thô kệch cao lớn, giống như là diễn viên đóng phim trên TV vậy, chỉ cần giơ chân đạp một cái, một tiếng "Ầm, đùng" vang lên, trực tiếp đá nát một cái bàn a. . .

Song phương đều đã vạch mặt với nhau.

Tại sao còn an bài công tác cho hắn?

Các ngươi nghĩ như thế nào?

An Tại Ý có chút cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

- Án theo những an bài mà buổi hội nghị ngày hôm qua đã thống nhất, mỗi người đều được an bài một công tác mới, anh ở bên này, tự nhiên cũng phải có.

Lâm Vi Vi nhìn hắn, sắc mặt vô cùng bình tĩnh gật đầu nói.

Trong buổi họp ngày hôm qua đã nói xong rồi sao?

An Tại Ý sững sờ.

Mấu chốt chính là, ngày hôm qua các ngươi ở trong phòng họp lớn nói chuyện gì, ta căn bản là không biết gì hết a. . .

Vừa nghĩ tới buổi sáng ngày hôm nay bận rộn cả nửa ngày, tin tức có giá trị đều không hỏi ra được chút nào, trong lòng của An Tại Ý liền cảm thấy tràn đầy biệt khuất, tràn đầy ủy khuất, tràn đầy buồn rầu.

Mặc kệ ngày hôm qua bọn hắn họp là cái nội dung gì, dù sao, phía Trầm lão bên kia tuyệt đối sẽ không từ bỏ xử phạt đối với những vị sự vụ quan kia.

Chuyện giết gà dọa khỉ này há lại có thể bỏ dở nửa chừng được.

An Tại Ý thầm nói.

Chỉ cần những vị sự vụ quan đó không được phép đi, thì mâu thuẫn nơi này liền không thể hòa hoãn được.

Vừa nghĩ đến chuyện này vô pháp cải biến hiện trạng, trên mặt của An Tại Ý lập tức hiện lên sự phẫn nộ, lớn tiếng la hét.

- Vậy chuyện chúng ta bị tổng bộ sa thải thì sao đây, muốn giải quyết như thế nào, kỳ hạn cuối cùng trong thông báo chính là sáng mai, chậm nhất là sáng mai. . . Không được, buổi chiều ngày hôm nay, chúng tôi phải hoàn thành bàn giao để chuẩn bị rời đi.

- Vấn đề này không giải quyết triệt để cho chúng tôi, chúng tôi liền không làm gì.

- Chúng tôi muốn gặp Tiểu Thăng Đại sự vụ quan, muốn kháng nghị với ngài ấy.

- Tiểu Thăng Đại sự vụ quan có mâu thuẫn với bên tổng bộ, không thể di hoạ sang người chúng tôi được.

- Các vị nói đi, có đúng hay không. . .

An Tại Ý giương cổ rống lớn một phen, bỗng nhiên hắn cảm thấy sự hưởng ứng rải rác, yên tĩnh.

Không có người đáp lời.

Hắn quay đầu nhìn lại, đám người ngồi trong văn phòng kia ai đang làm gì thì vẫn làm đó, đối với động tĩnh phía bên này lại ngoảnh mặt thờ ơ?

An Tại Ý lập tức sửng sốt.

Chuyện này. . .

Tình huống này là như thế nào?

Đám người kia tại sao lại thờ ơ với chuyện này rồi?

Rất nhiều người trong bọn họ đều có mặt trong thông báo khai trừ từ tổng bộ, muốn vỗ mông cuốn gói rời đi thật à, sao có thể thờ ơ như vậy?

Tại sao có thể?

- Ngài cũng đã nói rồi đó, muốn giải quyết vấn đề, tất cả mọi người đều muốn, mà biện pháp giải quyết lại ở ngay trong công việc. Cho nên, hiện tại An sự vụ quan ngài lấy lý do phục tùng mệnh lệnh từ tổng bộ muốn rời đi, hay là tiếp tục công việc?

Lâm Vi Vi cười tủm tỉm nói.

An Tại Ý hơi do dự.

Lần này, hắn có chút không nắm chắc được sự việc.

HIện tại, An Tại Ý đang đứng tại cửa ra vào, quay lưng về phía những người trong nhà.

Hắn không thấy được mấy vị sự vụ quan ở bên trong đều đang ngẩng đầu lên nhìn qua bên này, thậm chí có rất nhiều người gật đầu nở nụ cười với Lâm Vi Vi.

Lâm Vi Vi ra vẻ không nhìn thấy.

Kỳ thực, thời điểm An Tại Ý ra ngoài dạo chơi, nghe ngóng tin tức bốn phía, Lâm Vi Vi liền đến.

Tuy rằng Bạch Tiểu Thăng đã nói không cần để ý tới An Tại Ý, thế nhưng mà sau khi Lâm Vi Vi cùng với mấy vị sự vụ quan bên này câu thông với nhau, nhất trí cho rằng, hắn bây giờ giống như một con ruồi cứ quanh quẩn tới lui bên cạnh mọi người, không bằng để cho hắn "Bề bộn" hơn.

Tìm một vài công việc mệt nhất rườm rà nhất của bọn họ bên này, nhét hắn vô, có mọi người ở đây vừa làm việc lại vừa có thể chú ý tới hành động của hắn, không lo lắng hắn giở trò xấu.

Trên nguyên tắc là không cần làm sáng tỏ mọi chuyện.

Lâm Vi Vi tiếp thu cái chủ ý này.

Hiện tại, Lâm Vi Vi đang "Uy hiếp" An Tại Ý.

Cho đến tận giờ phút này, phía nhóm người Trầm Bồi Sinh bên kia vẫn chưa có dị động gì, chuyện này chứng minh rằng bọn hắn bên đó cũng không rõ ràng tình huống nơi này, chứng minh hành động của An Tại Ý đúng như Bạch Tiểu Thăng đã nói tới, không có đem chi tiết tình huống bên này báo cáo.

Ý định của An Tại Ý còn muốn lấy được nội dung diễn ra bên trong phòng họp lớn.

Vậy thì dễ làm rồi.

Lúc trước hắn lựa chọn không báo cáo lên, vậy cái con đường này cần phải đi thật đen mới được.

Đổi con đường khác, An Tại Ý hắn không chơi nổi.

Không có làm được thứ mà hắn muốn, căn bản hắn cũng không dám bàn giao.

Cho nên, lời nói của Lâm Vi Vi rất kiên cường.

An Tại Ý há to miệng, cuối cùng vẫn không nói được gì.

Quay đầu nhìn đám đồng liêu ở đằng sau toàn bộ đều dốc lòng chuyên chú vào công việc đang làm, hắn càng cảm thấy mê hoặc.

Có lẽ. . . Bí mật qủa thật ở trong công việc. . .

Nếu như vậy, mình liền làm thử một chút xem, có thể tìm ra một chút gì hay không. . .

Trong lòng của An Tại Ý đã bắt đầu tiếp nhận chuyện này.

Kì thực, hắn cũng không có cách nào khác.

Nếu quả thật bị Bạch Tiểu Thăng phái về sớm như vậy, hắn liền không có cơ hội nhỏ nhoi nào để lập công chuộc tội.

Vậy thì sau khi trở về, hắn liền xong rồi.

Mỗi lần nghĩ tới những chuyện này, trong lòng của An Tại Ý cảm thấy lo sợ bất an.

Hắn sợ.

- Cứ làm công việc trước, cũng không phải là không được. . . Nhưng mà vấn đề, Tiểu Thăng Đại sự vụ quan đến giải quyết cho chúng tôi, nếu như không phải vậy chúng tôi sẽ không từ bỏ ý đồ.

An Tại Ý nói những lời này, tựa như không hề có lực lượng nào.

Hắn cũng đang tìm bậc thang để xuống nước.

- Vậy thì trước buổi sáng ngày mai, đem những thứ này làm xong đi. Nếu như làm xong, ngài sẽ có đáp án.

Lâm Vi Vi nở nụ cười, không khách khí chút nào mà đem một đống văn kiện đang ôm trong ngực ném cho hắn.

An Tại Ý tùy ý lật xem, những chuyện lặt vặt này, đều là công việc bẩn thỉu cực nhọc, hắn đương nhiên không chịu, nhưng khi ngẩng đầu lên muốn kháng nghị lại phát hiện Lâm Vi Vi đã nghênh ngang rời đi.

An Tại Ý nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem đống hồ sơ này quẳng xuống đất.

Liền mặc kệ.

- Lão An, ở trong đó có phần bảng báo cáo là của tôi, buổi chiều nay cậu giúp tôi lấy ra nhé.

- Đúng rồi, cái phần thuyết minh kia nữa, cậu giúp tôi phác thảo sơ đồ ra một chút, tôi có việc phải dùng.

- Còn có tôi ở đây, cậu cũng phải giúp tôi. . .

Lập tức, toàn bộ người trong phòng làm việc đều nói lên yêu cầu đối với An Tại Ý.

Bên này mấy vị sự vụ quan cũng đã bàn tốt các vấn đề với Lâm Vi Vi rồi, toàn bộ người đang có mặt trong văn phòng sẽ chú ý đến An Tại Ý, khiến cho hắn bận đến mức không có thời gian mà đi WC, khiến cho hắn không thể tạo ra cản trở trong công việc.

- Các ngươi đây là thế nào, sao lại tích cực như vậy? Chúng ta đều đang bị khai trừ, sao còn chuyên chú làm công việc như vậy.

An Tại Ý đối mặt với mọi người, khuôn mặt tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi.

- Ngày hôm qua đã họp nói rõ ràng, ngươi không nhớ rõ. . .

- Đúng vậy a, cũng đã thảo luận tốt cả rồi nha. . .

- Nếu như cậu quên, thì trước tiên cậu cứ làm việc đi, làm xong tôi kể lại cho cậu. . .

Trong khi An Tại Ý đang cảm thấy mơ hồ, đưa mắt nhìn từng gương mặt trong phòng, ngoài sự mờ mịt ra, hắn lại cảm thấy tựa hồ như mình cách đáp án cũng không còn xa nữa.

Không phải có người đã nói sao, làm xong công việc, liền nói cho hắn biết nội dung của buổi hội nghị hôm qua. . .

Nếu không, trước hết cứ giúp bọn hắn làm một vài chuyện, chậm rãi moi móc kết quả vậy.

Trong lòng An Tại Ý thầm nói.

Chuyện này một khi làm, An Tại Ý liền không thể dừng lại.

Một người đi, một người ở lại.

An Tại Ý dưới sự thúc giục của mọi người, vậy mà không có thời gian bận tâm đến "Chính sự", chờ khi hắn rảnh rỗi, cũng đã đến thời điểm tan ca.

Mấy vị Sự vụ quan tự mang phần công việc riêng của mình lên, sau đó nghênh ngang rời đi, chuẩn bị tăng ca đêm nay, hẹn nhau ngày mai gặp lại.

An Tại Ý bị ném ở nơi đó, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, bộ dáng tựa như đã mệt đến hư thoát.

Hôm sau trời vừa sáng. Tới thời điểm này, An Tại Ý mới phát hiện ra trong văn phòng thiếu một nhóm người.

Bọn họ án theo quyết định của tập đoàn, đã bị cách chức. . .

Sao lại có thể từ chức thoải mái như thế, không vội không nháo, gọn gàng sạch sẽ. . .

- Bọn họ tại sao lại rời đi đây? Một chút tức giận cũng không có?

An Tại Ý cảm thấy mơ mơ hồ hồ, trong đầu liên tục hiện lên câu hỏi nhưng không có đáp án nào.

- Buổi hội nghị ngày hôm trước, đến cùng là cái nội dung chó chết gì đây?

Cuối cùng, trong đầu hắn chỉ còn lại một câu.

An Tại Ý đau khổ "Tìm kiếm", cử chỉ điên rồ đồng thời điên cuồng tìm kiếm dấu vết còn lại, lại có hành động điên rồ ngăn chặn mạch suy nghĩ làm báo cáo của mấy vị sự vụ quan còn lại kia.

Đi đến bước này, hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải ôm lấy hy vọng sau cùng, đang khổ cực bôn ba.

Tương đối đáng tiếc chính là, ông trời không có bị một mảnh thành tâm của hắn đả động.

Vào giữa trưa của ngày thứ ba, mấy người Bạch Tiểu Thăng bọn họ một mạch đưa ra toàn bộ báo cáo điều tra, một hơi truy cứu trách nhiệm toàn bộ người còn lại phía dưới.

Bên này điều tra liền kết thúc triệt để.

Thời khác biết được cái tin tức này, An Tại Ý rốt cuộc phát điên.

Bên phía Tổng bộ bên kia.

Hai ngày nay, Trầm Bồi Sinh vô cùng bận rộn, nhưng cũng không dám có chút thư giãn nào, thường xuyên chú ý động tĩnh của Bạch Tiểu Thăng và mấy vị Đại sự vụ quan bên kia, thậm chí yêu cầu Lâm Ngọc chuyên môn nhìn chằm chằm bên kia.

Tin tức lấy được trong hai ngày qua, trên tổng thể cũng khiến cho Trầm Bồi Sinh cảm thấy hài lòng.

Mặc kệ là Bạch Tiểu Thăng, hay là Lý Hạo Phong, Trịnh Thiên Hồng hay Hứa Du Nhược, quá trình điều tra của bọn hắn đều ở trong trạng thái "Đình trệ", hơn nữa Lâm Ngọc liên tiếp báo về tin chiến thắng.

Nhóm người thuộc dòng chính cũng không còn gửi tin nhắn cầu cứu nữa.

Trong hai ngày này, Trầm Bồi Sinh vô cùng tin tưởng, sẽ rất nhanh thôi, danh vọng của mấy người Bạch Tiểu Thăng bọn hắn sẽ rơi xuống ngàn trượng, triệt để xong đời.

Sau đó, tin tức mà lão được gửi đến lại chính là —— Tất cả quá trình điều tra đã hoàn thành.

Những người trong dòng chính mà lão nghĩ đang vô cùng vui vẻ kia, bị một mẻ hốt gọn.

Muốn nói, chuyện này vẫn phải quy công cho những vị sự vụ quan được Bạch Tiểu Thăng tìm tới hỗ trợ kia, bọn họ đều trở lại công tác, đi làm trắng đêm đẩy nhanh tốc độ.

Khiến cho quá trình điều tra sớm hoàn thành.

Buổi sáng ngày thứ ba, Bạch Tiểu Thăng, Lý Hạo Phong, Trịnh Thiên Hồng và Hứa Du Nhược. Bốn vị Đại sự vụ quan đồng thời đặt vé, muốn ca khúc khải hoàn trở về.

Nhận được tin tức Lâm Ngọc xanh cả mặt đi tìm lão sư nhà mình, không dám nói một lời nào chỉ biết hạ thấp đầu xuống chờ đợi xử phạt.

Từ trong đống công việc ngập đầu vô cùng mỏi mệt, biết được tin tức trong vòng một ngày, những người trong dòng chính còn lại phía dưới đều bị "túm", tinh thần của Trầm Bồi Sinh ngay lập tức ngốc trệ, đầu ngón tay ngăn không được mà run rẩy liên hồi.

Đến ngày hôm nay, thế lực bên ngoài của Trầm Bồi Sinh hắn còn không tới một hai, chỉ có ở tổng bộ còn lại vài người, khó mà chống đỡ được đại cục, thậm chí về thế lực so với vài minh hữu cũng không bằng.

- Không được, hiện tại mình vẫn đang nắm quyền thay mặt Tổng giám đốc, còn lâu ta mới thua.

Trầm Bồi Sinh nghiến răng nghiến lợi nói.

Coi như thay mặt Tổng giám đốc cho dù đối diện với đống sự việc diện tích to như núi đều có thể thả, có thể kéo, nhưng đối với Bạch Tiểu Thăng lại không thể bỏ qua.

Cái tên tiểu tử kia, mới chính là tai họa lớn nhất.

- Bạch Tiểu Thăng, ta chờ ngươi trở lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận