Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1216: Phái người chú ý đến hắn

Ngay ở trước mặt phần đông sự vụ quan, Bạch Tiểu Thăng mắng Trầm Bồi Sinh, đánh mặt Lâm Ngọc, sau đó liền ném lại một câu "Tôi nghỉ phép", rồi nghênh ngang rời đi.

Trầm Bồi Sinh vậy mà lại nhẫn nhịn.

Mọi người nhìn theo bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt toát ra sự sùng bái, trong lòng chỉ có duy nhất chỉ có một chữ, phục.

Đừng nhìn Trầm Bồi Sinh đối với tất cả mọi người kích động ở đây biểu hiện thiện ý.

Trong lòng của lão, người nào ngồi đây, trong lòng suy nghĩ những gì đều rõ ràng.

Nếu như không phải Bạch Tiểu Thăng tìm cho đám người kia một con đường mới, thì không chừng bọn họ chính là nhóm người hy sinh tiếp theo.

Trầm Bồi Sinh chỉ vì bức bọn họ xảy ra lục đục chuyện nội bộ với Bạch Tiểu Thăng, vậy mà không chút kiêng kỵ nào kiếm cớ đuổi người.

Thủ đoạn của vị thay quyền Tổng giám đốc này, thật không thể nói là không độc.

Mọi người cũng coi như đây là lĩnh hội khắc sâu, thấu hiểu rất rõ.

Coi như xung đột lợi ích lẫn nhau, thế nhưng những người đứng cùng chiến tuyến với Trầm Bồi Sinh bên kia, đến cuối cùng cũng chưa chắc nhận được bao nhiêu chỗ tốt.

Nếu như bị tra xét, còn không phải bị miễn chức hoặc là bị tống vào ngục giam sao.

Có thể từng gặp qua vị Trầm Bồi Sinh này sau khi leo lên vị trí thay quyền Tổng giám đốc, đã trở thành một vị quan lớn vô cùng coi trọng danh dự từng có động tác như thế nào chưa?

Đối với người của mình mà có thế hành xử ác như vậy, người đáng sợ như thế, ai dám tin vào ánh mắt của hắn lúc này cơ chứ.

Không biết đến lúc nào, lại bị hắn lấy lý do gì đó bán đi không chừng.

Người cũng phải cần sự tương đối.

So ra mà nói, Bạch Tiểu Thăng lại tốt hơn rất nhiều.

Trầm Bồi Sinh dám giống như Bạch Tiểu Thăng sao, không để ý thân phận, khiến cho một nhóm các công ty tập đoàn lớn ở bên ngoài chạy tới địa bàn nhà mình, đi gọi mời những người chưa rời chức kia sao?

Trầm Bồi Sinh dám giống như Bạch Tiểu Thăng, thủ vững lập trường của mình, coi như là cấp trên đứng ở đối diện, cũng phải đem những nhân vật có vấn đề kê biên tài sản hầu như không còn sao?

Trầm Bồi Sinh dám giống như Bạch Tiểu Thăng, trong lòng mang ân, dám thay mặt vị Tổng giám đốc Hạ lão đang thất thế hôn mê, đi mắng một vị đang đương nhiệm vị trí thay quyền Tổng giám đốc sao?

. . .

Coi như Bạch Tiểu Thăng hiện ra một mặt bạo lực, ở trước mặt mọi người dám đánh Lâm Ngọc.

Mọi người nhìn lại, thì nguyên nhân cũng là do Lâm Ngọc chủ động dùng ngôn ngữ công kích, thậm chí muốn động thủ.

Lâm Ngọc đã làm sai trước, hắn bị đánh là đáng đời.

Mà trong lúc tâm tình vô cùng giận dữ, Bạch Tiểu Thăng vẫn thủ vững phòng tuyến cuối cùng của mình như cũ, chỉ làm ra hành động phòng vệ chính đáng, phần phong thái này há có thể đem hai thầy trò Trầm Bồi Sinh ra cùng so sánh. . .

. . .

Giờ phút này.

Mị lực cá nhân của Bạch Tiểu Thăng đã tràn ngập khắp nơi trong tâm lý của mấy vị sự vụ quan có mặt ở đây, mơ hồ đã che lấp cả Trầm Bồi Sinh.

Đừng nhìn hôm nay, ở đương trường chỉ có gần một trăm vị sự vụ quan, nhưng ngày mai rất có thể sẽ tăng gấp bội, gấp bội nữa.

Thái độ của những người này, tất nhiên sẽ kéo theo càng ngày càng nhiều người hưởng ứng, kéo theo cả ánh mắt của một số lượng lớn nhân viên trợ lý sự quan bên dưới của bọn họ.

Đợi một thời gian nữa, Bạch Tiểu Thăng quả thực nhận được vị trí Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa thì sẽ được mọi người kính yêu như là một loại lễ ngộ.

. . .

- Lão sư.

Lâm Ngọc vừa xấu hổ vừa giận dữ nhìn qua Trầm Bồi Sinh, mặt của hắn đã đỏ lên trở nên đau rát, đã có thể thấy rõ ràng hình năm ngón tay đỏ chót.

Bạch Tiểu Thăng ra tay quả thực rất mạnh, hoàn toàn không có lưu lực.

Lâm Ngọc trong khi nói chuyện, liền cảm giác trong miệng hơi ngòn ngọt.

Khẳng định là chảy máu rồi.

Hắn thậm chí cảm giác, có hai cái răng ở hàm bên mơ hồ bị lung lay rồi.

Chỉ có điều, so sánh sự đau đớn trên thân thể, thì sự khuất nhục ở trong lòng của Lâm Ngọc, mới thực sự là muôn vàn khó khăn khó có thể chịu được.

- Con không nên xuất thủ với hắn như thế.

Trầm Bồi Sinh đè thấp âm thanh, vừa u oán buồn bực vừa cảm thấy bất đắc dĩ, nhanh chóng nói một câu.

Bạch Tiểu Thăng thân là Đại sự vụ quan, bị cấp dưới đánh vào vốn đã chiếm lý, hắn chỉ là "Bị ép" đánh trả, trách nhiệm liền có thể giảm bớt rất nhiều.

- Nhưng hắn mắng ngài.

Lâm Ngọc nhịn không được nói.

Không đề cập tới cái này còn tốt, vừa nói tới, Trầm Bồi Sinh liền không nhịn được u oán liếc nhìn hắn một cái.

Bạch Tiểu Thăng làm càn, bất quá, ta vừa vặn có thể mượn đề tài này để nói chuyện của mình, tiến hành xử phạt đối với hắn a.

Thậm chí, có thể ở trước mặt mọi người lấy ra lý do hắn gần đây công tác nhiều mệt nhọc quá độ, cho nên tâm tình thất thường.

Tạm thời lấy lại quyền lực của hắn.

Ngươi ngược lại tốt rồi, vừa đụng tới, ngươi lại nháo ra trò này, vì thế tất cả lực chú ý của mọi người đều rơi xuống trên người ngươi, ngay cả ta cũng bị dính lây, Bạch Tiểu Thăng thừa cơ nói nghỉ phép, ta phải thuận thế đồng ý. . .

Còn có, ngươi lại dám vung nắm đấm đối với một vị Đại sự vụ quan sao?

Nếu như ta động thủ nói ra chuyện xử phạt hắn, vậy thì trước tiên ta phải khai trừ ngươi. . .

Trầm Bồi Sinh biết rõ Lâm Ngọc kích động như thế, nguyên nhân bên trong cũng có một phần là vì mình, vì vậy cũng không có trách cứ hắn nhiều.

Huống chi giờ phút này, tình cảnh này, căn bản không có cách nào giảng giải rõ ràng những khúc chiết trong đó cho Lâm Ngọc hiểu.

- Tiểu Thăng Đại sự vụ quan chỉ là do công tác nhiều đâm ra mệt mỏi, không kìm chế được nỗi lòng, chúng ta cũng có thể lý giải.

Giọng nói của Trầm Bồi Sinh khẽ vang lên, tựa hồ như giải thích cho những người ngồi chung quanh.

Mục đích chính của hắn ngày hôm nay chính là thu phục mở rộng nhân tâm, cho nên thái độ hiền lành, đường đường là người thay quyền Tổng giám đốc, cũng phải có chút phong độ.

Đặc biệt là Bạch Tiểu Thăng vừa mới "Lập công" trở về.

Lại nói, hiện tại Bạch Tiểu Thăng đã chủ động xin phép nghỉ, không có tiếp tục phụ trách sự tình tiếp theo, thuận tiện giao ra sự vụ đang nắm trong tay, biến tướng giao quyền.

Vậy công việc lúc này mình nên làm nhất, chính là sắp xếp người thân tín bên cạnh tiếp nhận lại sự vụ trên tay hắn.

Chờ đến khi Bạch Tiểu Thăng hết phép còn muốn lấy về, coi như là chuyện không thể.

Trầm Bồi Sinh xem ra, giờ phút này, quả thật không thích hợp trở mặt với tên Bạch Tiểu Thăng kia, nếu không dưới tâm trạng kích động, Bạch Tiểu Thăng lại không xin nghỉ phép nữa, quyết tâm bám lấy quấy rầy mình. . .

Trầm Bồi Sinh nhớ tới một đống lớn sự vụ của những ngày này còn chưa xử lý, thực tình cảm thấy đau đầu vô cùng.

Hắn là một người thông minh.

Người thông minh tất nhiên sẽ biết khắc chế, dùng lý trí để suy nghĩ, trước khi đưa ra quyết định cần cân nhắc lợi hại bên trong.

Trầm Bồi Sinh có thể tính toán. Nhưng đó cũng là con dao hai lưỡi, hắn quá chú trọng tính toán, có đôi khi sẽ bị tính toán cản tay.

Bởi vì, càng là người thông minh, khi gặp được tình huống "Vô cùng có Lợi", có khi sẽ ức chế không nổi.

Cũng tỷ như vừa rồi Lâm Ngọc đưa ra chủ ý, lấy chuyện xử phạt sự vụ quan đến để phân hóa mối quan hệ của bọn họ cùng với Bạch Tiểu Thăng.

Hiện tại xem ra, đây là cái chủ ý ngu ngốc từ đầu đến đuôi.

Nhưng lúc ấy, rất có thể đem nhóm quân của Bạch Tiểu Thăng. Triệt để khiến cho Bạch Tiểu Thăng khoanh tay chịu chết.

Dưới tình thế nguy hiểm, dùng lợi lớn để dụ hoặc. Trầm Bồi Sinh liền chọn dùng.

Nhưng mà bây giờ, hiếm thấy Bạch Tiểu Thăng tự xin nghỉ phép, vẫn xem như là đang dùng lợi lớn để dụ hoặc như cũ, phản ứng đầu tiên của Trầm Bồi Sinh như vậy cũng đúng chuẩn.

Đến mức chuyện Bạch Tiểu Thăng tổn hại đến mặt mũi của hắn. . .

Trầm Bồi Sinh cũng chỉ có thể bóp mũi nhận.

Lần tính toán này diễn ra ở trong lòng của hắn, vì vậy cũng không nói rõ chút nào, làm sao Lâm Ngọc biết được.

Lâm Ngọc nhìn thấy lão sư dưới cái nhìn trừng trừng của vạn chúng vậy mà nhịn xuống, nhịn, nhịn.

Trong lòng của Lâm Ngọc lúc này bị đè nén đến tột đỉnh.

- Mấy ngày nay làm việc bôn ba liên tiếp vất vả, ngay cả Tiểu Thăng Đại sự vụ quan cũng như thế, các ngươi chắc hẳn cũng mệt mỏi giống vậy, tâm tình khó mà thư thả được. Như vậy đi, đều quay trở về, tôi cho phép các vị nghỉ phép hai ngày.

Trầm Bồi Sinh lại lần nữa cất giọng nói đối với những vị sự vụ quan kia.

Đây coi như cũng là một loại lấy lòng.

Trên khuôn mặt của những vị sự vụ quan kia hiện lên sự mừng rỡ, ngoài miệng liên tục nói cảm tạ, nhưng trong lòng lại hừ lạnh khinh thường.

Sau đó, bọn hắn chen chúc nối liền nhau rời đi.

Trầm Bồi Sinh cũng quay người lại nhìn hai người Lâm Kha và Phùng Ly căn dặn một phen, để cho hai người các nàng chiếu cố Hạ lão thật tốt, hiện tại không cần quan tâm đến công tác.

Lần này, nụ cười của Lâm Kha lại vô cùng tươi tắn, trong miệng liên tục đồng ý.

Chỉ có điều bên trong ánh mắt của nàng, rõ ràng hiện lên nhiều vài phần ranh mãnh.

Ngay cả Phùng Ly, trên khóe miệng cũng có ý cười khác thường.

Trầm Bồi Sinh tự nhiên nhìn ra được.

Đứng ở bên cạnh hắn là hai người Trình Lưu và Lâm Ngọc cũng không phải người ngu ngốc, cũng đã nhìn ra.

Chỉ có điều đối mặt với hai cô giá này, bọn hắn cũng không có cách nào trút giận.

Cuối cùng, Trầm Bồi Sinh đành nhẫn nhịn, hậm hực mang theo hai người Lâm Ngọc và Trình Lưu vội vàng rời đi.

Chờ đến khi bóng dáng bọn hắn vừa khuất, thì hai cô gái Lâm Kha và Phùng Ly bật cười ha hả.

Cười đến gập cả người, cười đến rơi cả nước mắt.

Mấy người Trầm Bồi Sinh dĩ nhiên chưa đi xa, lờ mờ vẫn nghe được tiếng cười vang của hai cô gái.

Đôi thầy trò kia, trên khoé mắt cũng nhịn không được mà hiện lên sự run rẩy rất nhỏ, nhưng lại không nói một chữ nào, chỉ là vô thức bước đi nhanh hơn.

Dường như muốn thoát đi thật nhanh.

Hai người Lâm Kha và Phùng Ly sau khi cười xong, còn "Bàn luận say sưa" .

Phải biết rằng, mới vừa rồi ở trước mặt mọi người Bạch Tiểu Thăng đã mắng Trầm Bồi Sinh rất to, còn tát cho Lâm Ngọc một cái ngã ngồi lên mặt đất, đã bao nhiêu năm rồi cũng chưa bao giờ gặp sự việc vui vẻ như cơn đau mà.

- Chị thấy không, tên Lâm Ngọc kia phải bụm mặt, ngồi trên mặt đất, một mặt hiện lên sự kinh ngạc cùng với biểu lộ vô cùng tức giận, rất giống như một cô dâu nhỏ bị khinh bỉ. Buồn cười chết em rồi, không phải, mà là nín chết.

Lâm Kha cười không khép được miệng.

- Chính xác là thế. . . Nhìn qua, rất ủy khuất nha.

Phùng Ly cười ngặt nghẽo cũng không kém Lâm Kha chút nào.

- Không được rồi, em phải đi chia sẻ chuyện này với Hạ lão một phen mới được.

Bóng dáng Lâm Kha như một làn gió lướt qua, trong chốc lát đã chạy đi mất dạng.

. . .

Trên đường nhóm mấy người Trầm Bồi Sinh ngồi xe trở về.

Bộ dáng của Lâm Ngọc vẫn như cũ tức giận vô cùng, Trầm Bồi Sinh liền hạ giọng trấn an hắn một phen.

- Lão sư, tại sao tên Bạch Tiểu Thăng kia lại đột nhiên muốn xin nghỉ phép, tại sao lại muốn nghỉ ngơi. Đây không phải là tính cách của hắn a.

Sau khi Lâm Ngọc tức giận một hồi, cũng bắt đầu thu liễm lại tâm tình khó chịu, dần dần lấy lại lý trí.

- Không sai. Không xác định được rốt cuộc là hắn muốn làm cái gì. . . Lâm Ngọc, con sắp xếp người đặc biệt chú ý hắn cho ta.

Bên trong ánh mắt của Trầm Bồi Sinh sáng tối không ngừng, lão khẽ im lặng trầm ngâm một lát, sau đó lại nói.

Lâm Ngọc đối với cái nhiệm vụ này lại cảm thấy vui lòng đến cực điểm, ánh mắt lộ ra sự quyết tâm.

- Thầy cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ chú ý đến hắn vô cùng gắt gao. Con ngược lại muốn xem xem, trong hồ lô của Bạch Tiểu Thăng rốt cuộc là chứa cái thứ gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận