Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2400: Thủ thuật che mắt (1)

Theo Orich thấy, ngài Bạch Tiểu Thăng này thật sự giống như trong truyền thuyết nói vậy, trẻ tuổi, lão luyện, hành sự nhanh như sấm chớp.

Orich mới nói trò chuyện với anh ta có mười mấy phút, sau đó đã bị sai khiến đến mức xoay quanh.

Trước trước sau sau, Bạch Tiểu Thăng này yêu cầu ông ta:

Báo cáo về các dự án mỗi quý, mỗi tháng, các ban ngành, các công tác trong gần ba năm quá. Quy trình triển khai hoạt động dự án hàng ngày trước tai họa, quy hoạch tiến độ khôi phục sau tai họa và sắp xếp trong ngày. Hợp đồng ban đầu, thư tín mới của bên cung ứng thiết bị. những nâng đỡ tài chính do quốc gia Moglan cấp, do đảo Gassi cấp sau tai họa...

Orich lại như kiến dọn nhà, lần lượt cầm tới các loại tài liệu tới cho anh ta.

Ông ta còn tận mắt nhìn thấy từng tài liệu xuất hiện ở trên bàn trước mặt Bạch Tiểu Thăng mọc lên như nấm, không ngừng chồng cao hơn.

Thật ra mấy tài liệu này, cho dù Bạch Tiểu Thăng là tổng giám đốc sự nghiệp cũng không thể nào tìm đọc, dù sao ở đây cũng không phải là khu vực do anh quản lý, mà là Bộ sự nghiệp thứ sáu.

Nhưng ai bảo người ta còn treo danh nghĩa là người đứng thứ hai trong Bộ giám sát. Nếu anh muốn xem lại là chuyện hợp tình hợp lý, căn bản không cần thông qua phu nhân Margaret.

Orich hiểu được điểm này, cho nên cũng không hay nói.

Nhưng chạy qua chạy lại bên này đến phòng lưu trữ hành chính, cho dù là tìm người qua lấy tài liệu cũng thật sự quá mệt mỏi.

Sau một hồi, Orich đi tới chân sưng đau.

Cuối cùng, ông ta dứt khoát trao toàn quyền cho phòng hành chính và phòng thư ký, lại để người chờ ở ngoài cửa, phòng lưu trữ cũng thu xếp người chịu trách nhiệm "Tiếp ứng".

Bạch Tiểu Thăng muốn gì thì chỉ cần một truyền lời, lại có thể có người đưa tới giống như đánh trống truyền hoa vậy.

Không cần ông ta phải đại giá nữa.

Orich rốt cuộc có thời gian rảnh để có thể lấy hơi, dựa vào cửa phòng nghỉ của Bạch Tiểu Thăng và kéo ghế ngồi xuống nghỉ ngơi, thuận tiện đấm bóp cho đôi chân mỏi nhừ của mình.

Chỗ của Bạch Tiểu Thăng càng lúc càng nhiều, người đến đây đưa tài liệu cũng không khỏi lộ ra ánh mắt khác thường.

Nhiều đồ như vậy, muốn xem thì phải xem tới khi nào, một lúc nữa còn muốn đưa thêm, mệt mỏi lại là những người cấp dưới như bọn họ...

Khác với bọn họ, đôi mắt Orich lại hơi sáng lên.

Ông ta từng nghe nói ngài Bạch Tiểu Thăng có một loại "Siêu năng lực", xem rất nhanh, hơn nữa trí nhớ cực tốt, được gọi là não mạnh nhất.

Lúc này, Orich lại tận mắt nhìn thấy ngài Bạch Tiểu Thăng cầm lấy một tập tài liệu, chỉ tùy ý lật xem, đảo qua một cái đã đưa cho tùy tùng phía sau.

Thật không vậy? Có thể nhanh như vậy sao?!

Orich tận mắt nhìn thấy cũng không dám tin.

Một nam một nữ phía sau Bạch Tiểu Thăng kia, mỗi người cầm một tập tài liệu chỉ lật xem nội dung quan trọng, cũng chỉ xem qua một lần, hình như còn không cần suy nghĩ.

Đúng là ở bên cạnh nhà nào thì có phóng cách của người đó, chỉ một mình Bạch Tiểu Thăng có thiên phú khác thường thì cũng thôi, trợ lý của cậu ta cũng trâu bò như vậy sao?

Orich cũng không nhịn được phải tấm tắc thán phục.

Hôm nay ông ta xem như đã mở rộng tầm mắt.

Ông ta làm sao biết được, vị "Bạch Tiểu Thăng" trước mắt này tuy là một hàng giả lại từng nghe nói về chuyện của Bạch Tiểu Thăng, cũng biết tốc độ đọc nhanh của Bạch Tiểu Thăng Thần.

Cho nên “phục hồi” dáng vẻ theo tưởng tượng, vừa vặn cũng thỏa mãn sự tưởng tượng của Orich.

Về phần hai người phía sau anh ta nhanh chóng lật xem cũng không phải đang tự mình xem.

Ở vị trí ngực của hai người này có đeo một miếng huy hiệu nho nhỏ, mới gặp gỡ bình thường không có gì khác lạ, thật ra bên trong chứa camera cỡ nhỏ, có thể truyền hình ảnh thấy được, còn là dạng HD.

Từ trước đến nay Bộ giám sát trong trụ sở chính của tập đoàn Chấn Bắc không khác nào nơi tập trung các sản phẩm công nghệ cao.

Mà nơi khác, có người chuyên giữ ở trước máy vi tính, chia sẻ hình ảnh vào trong hòm thư của Bạch Tiểu Thăng.

Cho dù lúc này Bạch Tiểu Thăng không ở đó xem, nhưng chỉ cần anh cần là có thể lập tức lấy xem.

Những điều này cũng là do Bạch Tiểu Thăng yêu cầu.

Orich luôn chú ý vào ba người Bạch Tiểu Thăng nhìn, "Bạch Tiểu Thăng" hình như có phát hiện, ngước mắt nhìn thẳng vào ông ta.

Orich vội tươi cười, muốn hỏi Bạch Tiểu Thăng có muốn nghỉ một lát, có cần uống chén nước không.

- Bạch Tiểu Thăng" với ánh mắt thâm ý không rõ.

Orich vội vàng cười hỏi:

- Ngài Bạch Tiểu Thăng, ngài có gì căn dặn không?

- Ngài Orich.

"Bạch Tiểu Thăng" cười, giọng nói khách sáo:

- Tôi muốn xem gì chỉ cần bảo bọn họ là được rồi, ông không cần ở đây đâu.

- Không sao, ngài Bạch, dù sao bây giờ tôi cũng không có chuyện gì khác.

Orich vội vàng nói.

- Cho nên ông cần phải tìm chút chuyện để làm đi.

"Bạch Tiểu Thăng" cười mà như không cười nói:

- Mời ông đi hẹn thời gian đàm phán với công ty cung cấp thiết bị, còn mời ông tự mình đi một chuyến tới chính quyền thành phố Gassi, hẹn gặp một vài cán bộ cùng tham dự. Ngoài ra, vẫn mong ông đi một chuyến tới bến cảng...

Ngài Bạch Tiểu Thăng này đúng là cực kỳ không khách sáo, liền một hơi sai khiến một đống việc.

Sau đó còn nói một câu:

- Hôm nay tạm thời như vậy đã, tôi cũng không thể để cho ông quá cực khổ được.

Orich nghe xong liền ngây người.

Nhiều chuyện như vậy đều muốn mình làm xong trong ngày hôm nay à?

Điều này cũng quá hung tàn rồi!

Còn nói, không có thể làm cho mình quá cực khổ...

Orich thật sự hối hận mình tại sao mình lại ngồi nghỉ ở trước mặt cậu ta, đây không phải là tự gây phiền toái sao?

- Thế nào, ngài Orich, ngài không hài lòng về sắp xếp của tôi sao, hay lời tôi nói không được tính.

"Bạch Tiểu Thăng" cúi đầu nhìn tập tài liệu trong tay, giọng nói hoàn toàn không dao động, hỏi.

- Không không, tôi lập tức qua đó đây!

Orich âm thầm nghiến răng, xoay người nhanh chóng rời đi.

Ông ta không đắc tội nổi người đàn ông này đâu.

Lúc trước cậu ta chưa tới, mình vô cùng chờ mong cậu ta tới cứu lửa.

Không ngờ sau khi thật sự đến, cậu ta lại muốn mình mệt chết...

Bạch Tiểu Thăng lại "Tàn bạo" như này!

Trong lòng Orich uất ức không thể nói ra, nhưng lại không dám không nghe theo.

- Các người đều lui ra đi, có gì cần, tôi sẽ bảo người tìm các người.

"Bạch Tiểu Thăng" phất tay cho đám người Orich để lại chờ ở bên ngoài.

Những người này thấy Orich cũng phải nghe lời như vậy, tất nhiên không dám không nghe theo, tất cả đều ra ngoài chờ.

Cửa phòng nghỉ này và đóng lại, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, hà khắc của "Bạch Tiểu Thăng" lập tức biến mất, anh ta thở ra một hơi và lau mồ hôi, còn cười gượng với hai người bên cạnh.

Vì thể hiện ra khí thế hơn người của ngài Bạch Tiểu Thăng, trấn áp cục diện, anh ta cũng chỉ có thể chơi trò tính tình kỳ quái, hành vi không hợp với người.

Hi vọng không khiến ngài Bạch Tiểu Thăng mắng...

...

Orich từ chỗ "Bạch Tiểu Thăng" nhận một đống nhiệm vụ thì vô cùng lo lắng đi làm.

Ở trên xe, điện thoại di động của ông ta lại không ngừng đổ chuông, nghe máy tới mức nóng cả lên.

Sau khi làm xong chuyện ở chính quyền thành phố thì trời đã tối đen, Orich vừa chạy về phía cảng vừa điện thoại cho công ty.

Còn phải chuẩn bị tiệc tối cho ngài Bạch Tiểu Thăng. Chỉ là ông ta không kịp trở, cơm tối của ông ta hôm nay cũng chưa có tin tức.

Nhưng Orich gọi điện thoại về mới biết ngài Bạch Tiểu Thăng đã đi từ lâu, không rõ đi đâu, người chịu trách nhiệm tiếp đón cũng không dám hỏi.

Orich chỉ đành phải thôi.

Nhưng vào lúc này, có điện thoại gọi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận