Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1220: Yên tâm, có tôi đây

Bạch Tiểu Thăng cùng Lý Nê vừa đi vừa nói, đang lúc nói chuyện, phát hiện những người Giang Hào đang đi ở phía trước đã ngừng lại.

Một người mỹ nữ mặc đồ công sở, chân dài, giày cao gót chỉ đen, ở phía trước cất giọng nói với mọi người.

- Các vị là những người lập nghiệp đến để bàn chuyện hợp tác đúng không, OK, mời mọi người trước hết ở bên ngoài chờ một chút, Giang Tổng đang có việc nên chậm trễ, ngài ấy sẽ lập tức tới ngay. Tôi đại biểu công ty, gửi lời xin lỗi tới tất cả mọi người. Chúng tôi sẽ rất nhanh an bài mọi người tiến hành trình bày hạng mục!

Vừa lễ phép lại vừa khách khí.

Không hổ là người của công ty lớn, lễ nghi rất đúng chỗ.

Đến đây đều là người đầu nhập tiền tài, tự nhiên là phải hạ mình, mọi người đều nhao nhao đáp ứng.

Ở một bên hành lang có một hàng ghế dài. Đám người đi qua tìm chỗ ngồi xuống.

Trong đầu Bạch Tiểu Thăng nhất thời chuyển động suy nghĩ.

Mỹ nữ kia, chắc là nhân viên của Tuyết Liên Vạn Hòa, Giang Tổng trong miệng nàng, chắc đúng là người mà Lý Nê nói tới, anh họ của Giang Hào, Tổng Giám Tuyết Liên Vạn Hòa HR kiêm cố vấn đầu tư cao cấp—— Giang Tôn.

- Anh Bạch, lúc nãy anh vừa nói như vậy, tôi lại cảm thấy, hạng mục kia của tôi, lát nữa có lẽ không cần phải phân tích hạng mục đó làm gì, căn bản không đạt được yêu cầu của cố vấn đầu tư.

Lý Nê cùng với Bạch Tiểu Thăng đi qua, đè thấp âm thanh, cười khổ nói.

Huống chi, tôi còn trước mặt mọi người nói xấu Giang Hào, tôi biết rõ lòng tự tôn của người này cực nặng, là người có thù tất báo. Chỉ cần hắn nói một tiếng với anh họ của hắn, tôi chỉ sợ không những không chiếm được đầu tư, sẽ còn bị mọi người chế nhạo. Tội gì tôi phải khổ như thế chứ, tự chuốc nhục nhã, tôi với anh hay là đi thôi.

Một đường nói chuyện với nhau, Bạch Tiểu Thăng biết rõ Lý Nê không phải là người dễ dàng từ bỏ.

Nhưng hiện thực tàn khốc hắn cũng đành chịu, bỏ cuộc ở nửa đường.

Bạch Tiểu Thăng một phát bắt được cánh tay anh ta.

- Nãy là tôi trêu chọc anh, ai nói tiền đầu tư là phải xem tỷ suất hoàn vốn ngắn hạn chứ. Kỳ thực, chuyện đầu tư này của anh, rất là có tính khả thi! Phải tin tưởng tôi! Dù gì cũng đã đến rồi, không thử một lần liền rời đi, anh cam tâm sao?

Bạch Tiểu Thăng khuyên nhủ một phen.

Lý Nê chần chờ một chút, cắn răng quyết tâm.

- Vậy thì tốt, tôi thử một lần. . . Ngựa chết xem như như ngựa sống đi!

- Như vậy mới được

Bạch Tiểu Thăng cười ha ha.



- Gặp được người bạn như tôi này, nói không chừng liền là quý nhân của anh đó.

Lý Nê tưởng Bạch Tiểu Thăng nói đùa với mình, lúc này cười một tiếng.

- Đến đây, nói lại chuyện ít người biết đến của thái gia gia nhà cậu đi, chế ấm Tử Sa, nghe rất thú vị nha.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Về phần hai người ngồi ngay phần đuôi của ghế dài,

lúc Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh ngồi xuống, liền không có khoảng trống nữa.

Phía trước.

Giang Hào những người kia cũng không phải là tới sớm nhất, bởi vì ở nơi này, đã có những người tới sớm hơn chờ đợi từ trước.

Theo mỹ nữ nhân viên Tuyết Liên Vạn Hòa, cũng là trợ lý của Giang Tôn, Chu Mị nói, hai giờ sau buổi sáng này, Giang Tổng giám hoàn toàn có thể gặp tất cả mọi người.

Thực ra, mỗi người chỉ có ba phút thời gian để trình bày hạng mục của chính mình.

Sau đó, từ Tổng Giám Tuyết Liên Vạn Hòa HR kiêm cố vấn đầu tư cao cấp Giang Tôn dẫn đầu xét duyệt quyết định, có cơ hội được duyệt lại lần nữa hay không.

Đúng vậy, có thể buổi chiều tới cũng được.

Cứ như vậy tính toán, thời gian buổi sáng đâu chỉ là dư xài, đơn giản là còn thừa rất nhiều thời gian.

Bây giờ tất cả mọi người ngồi ở chỗ đó, vừa chờ đợi vừa vắt hết óc suy nghĩ một hồi nữa dùng thời gian cực ngắn đó, trình bày được hết hạng mục khởi nghiệp của chính mình.

Giang Hào ngồi ở giữa, trái phải đều có một vài người trương cổ lên, dò xét lắng nghe hắn nói chuyện.

Những người tới trước, có chút hiếu kì ngoái đầu nhìn lại.

Giang Hào thấp giọng giải thích "Nội tình" .

Lời nói không cần nhiều, chỉ mười mấy câu, chỉ cần ở trọng điểm, cũng đủ để cho những người đang nghểnh cổ lên nghe, như nghe phật âm, liên tiếp gật đầu.

Những người ngồi kia nghe được “tin tức” như nhặt được chí bảo, tinh tế phẩm vị, lại kết hợp hạng mục của chính mình, suy tư ba phút thời gian thuộc về mình kia phải nói như thế nào, mới có thể làm người xét duyệt quan tâm đến.

Thời khắc này Giang Hào, nhìn tới chỗ cuối hàng Bạch Tiểu Thăng, Lý Nê đang ngồi.

- Lý Nê này, không biết có phải là não bị nhúng nước hay không, bởi vì một người không có quen biết, trước mặt mọi người tổn thương mặt mũi anh Hào của tôi. Tôi nhìn tiểu tử này là không biết rõ sự tình

- Đúng vậy, là hắn thiếu dạy dỗ!

Chu Tứ Phương đè thấp âm thanh, hung ác nói cùng Giang Hào.

Hắn đối với Lý Nê, mặt ngoài còn tốt, khi Lý Nê không nhìn thấy, hắn giống như có thâm cừu đại hận với Lý Nê, ra sức đâm chọt.

Lý Nê cùng Chu Tứ Phương là có thù oán?

Vừa lúc ngược lại!

Lý Nê là một người lòng dạ rộng lượng, Chu Tứ Phương này hai năm nay chơi cổ phiếu, thiếu tiền mượn nợ, nhưng mỗi lần đều có thể mượn Lý Nê tiền gỡ vốn.

Chu Tứ Phương cũng mượn mãi thành thói quen.

Hơn nữa số tiền khất nợ càng ngày càng nhiều.

Nếu không phải tại vì, mấy tháng trước Chu Tứ Phương lại mượn Lý Nê, nhưng Lý Nê nói mình muốn tiết kiệm tiền chuẩn bị đổi nhà, thậm chí yêu cầu Chu Tứ Phương trả tiền.

Lập tức Chu Tứ Phương đã cảm thấy con người Lý Nê này không có tí sức lực nào, cảm thấy Lý Nê không trượng nghĩa, trước mặt mọi người mà đòi tiền là không nể mặt hắn, không coi hắn làm bạn!

Chu Tứ Phương không những không trả tiền, còn sinh hận với Lý Nê, thậm chí có cơ hội liền làm khó dễ Lý Nê.

Một thăng gạo dưỡng ân nhân mà một đấu gạo dưỡng cừu nhân*, từ xưa đến nay không thiếu dạng người này.

* câu này là : nếu một người sắp chết đói bạn cho hắn một thăng gạo hắn sẽ cho bạn là ân nhân của hắn, nhưng nếu bạn cho hắn một đấu (1 đấu = 10 thăng) thì hắn lại càng muốn nhiều hơn nữa, nếu bạn không cho hắn thêm thì hắn sẽ coi bạn là cừu nhân.

Đương nhiên, Lý Nê còn không biết Chu Tứ Phương sinh hận hắn.

- Lý Nê a, tôi hiểu rất rõ hắn, đầu toàn cơ bắp, cố chấp kiên trì một kiểu, là một người vừa ngu ngốc vừa là người thành thật!

Quách Nguyệt Diêu nói giọng mỉa mai.

Ba chữ "Người thành thật" này, Quách Nguyệt Diêu nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Quách Nguyệt Diêu liếc lại Chu Tứ Phương một chút:

- Chu Tứ Phương, những lời kia của cậu lúc vắng nói bao nhiêu lần cũng được, ngàn vạn lần đừng để hắn nghe thấy, nếu không tôi xác định chắc chắn hắn trở mặt với cậu. Đến lúc cậu thiếu tiền của hắn, hắn nhất định sẽ thúc dục cậu trả tiền, đòi ba lần không được, hắn có thể đi Pháp Viện. Cậu có tin hay không?

Giang Hào thâm ý sâu sắc lườm Quách Nguyệt Diêu một cái.

Quách Nguyệt Diêu cảm nhận ánh mắt Giang Hào nhìn mình, nội tâm lập tức run lên, lập tức giật mình tự nhủ!

Cái gì mà "Ta hiểu rất rõ hắn chứ", đây không phải là lấy mình đối xử với Lý Nê để nhắc nhở Giang Hào à.

Tuy nàng có lời thề son sắt kéo Lý Nê tới đây làm chứng, bọn họ tuyệt đối không có hành động nào khác ngoài nắm tay, nhưng người nào có thể chắc chắn rằng Giang Hào sẽ không suy nghĩ nhiều…

Quách Nguyệt Diêu nhanh chóng ngậm miệng lại.

Ánh mắt Giang Hào lạnh nhìn qua Lý Nê.

- CÁi tên này, vốn tôi tưởng cậu ta là bạn bè cùng học với cô, tôi muốn giúp cậu ta mới dẫn hắn tới chỗ này, không nghĩ tới cậu ta lại buông những lời như vậy!

Khi Giang Hào đang nói chuyện, ánh mắt hắn lạnh xuống.

Trong lúc chờ đợi...

Vị trợ lý của Giang Tổng giám Tuyết Liên Vạn Hòa là Chu Mị, mang người đẩy một xe trà đi tới.

- Các vị cực khổ rồi, uống trước chút trà nhé.

Chu Mị nhẹ nhàng cười nói, phân phó nhân viên đưa trà cho mọi người.

Người chờ đợi ở đây đều tranh thủ thời gian nhao nhao cảm tạ.

Trà cho mọi người, đều chứa trong từng cái ly giấy, trong ly trà là bọc trà túi lọc.

Nhưng mà khi Chu Mị nhìn thấy Giang Hào, tự mình từ trên xe lấy một cái chén trà bằng sứ trắng bưng đến, vừa cười vừa đưa cho hắn

- Giang tiên sinh có đúng không? Đây là Hồng Trà của ngài, lát nữa gặp Giang Tổng, ngài là người đầu tiên tiến hành trình bày hạng mục.

Đãi ngộ hoàn toàn khác biệt, cao hơn đám người ngồi đây rất rõ ràng!

Những người ngồi bên ngoài, tất cả mọi người đều giật mình nhìn về phía Giang Hào!

Thằng cha này có lai lịch gì? Cả đám người ánh mắt lóe lên vẻ kinh sợ.

Lập tức thành người vạn chúng chú mục, mặt mũi Giang Hào cũng có mấy phần niềm nở đắc ý nhận lấy ly trà, mặt mày hớn hở nói với Chu Mị.

- Khổ cực rồi Chu tiểu thư.

- Không khách khí.

Chu Mị cười ngòn ngọt, vô cùng kinh diễm.

Quách Nguyệt Diêu có chút ít ghen ghét, xê dịch tới bên người Giang Hào, ánh mắt cảnh giác, tựa hồ tại đây tuyên thệ chủ quyền của nàng.

Thần sắc Chu Mị không thay đổi, tiếp tục mỉm cười.

Nàng làm như vậy đối với Giang Hào, cái kia hoàn toàn là xem ở mặt mũi Giang Tôn, thật muốn lấy lòng, cũng phải lấy lòng Giang Tôn.

Giang Hào này, nàng còn chướng mắt.

- Giang tiên sinh, ngài còn có nhu cầu gì không?

Chu Mị cười hỏi.

Ánh mắt Giang Hào lóe lên, đè thấp âm thanh nói vài câu cùng Chu Mị.

Chu Mị hơi ngẩn ra liếc nhìn xung quanh, mỉm cười gật gật đầu.

Một đường phát nước trà đi.

Chờ đến nơi bọn Bạch Tiểu Thăng ngồi, nhân viên công tác đưa lên, lại là nước lọc trắng chạch không lạnh không nóng, còn chỉ có thiếu non nửa ly giấy, cũng chỉ miễn cưỡng có thể nhuận hầu.

Bạch Tiểu Thăng đang cùng Lý Nê nói đến hứng khởi, căn bản không để ý đến ly trà, cầm ly trà rồi cám ơn nhân viên đưa nước.

Nửa ngày này, Lý Nê nói cho Bạch Tiểu Thăng về rất nhiều kỳ văn dị sự của Thái Gia Gia, bao gồm việc lão gia tử trong lúc vô tình phát hiện công nghệ mới, thời gian trước gặp phải quý nhân, một lần tình cờ lấy được phương pháp chọn bùn và chế bùn.

Những sự tình này khi nghe được có chút mùi vị truyền kỳ, Bạch Tiểu Thăng nghe say sưa ngon lành.

Mà Bạch Tiểu Thăng thì cũng nhằm vào lĩnh vực Lý Nê không am hiểu, nói về hoạt động thương mại của ngành công nghiệp Tử Sa, đối với vài vấn đề về tác phẩm các loại tiêu thụ quảng bá tương lai của Lý Nê, đều có thể nêu ra nhiều quan điểm rất mới lạ.

Lý Nê vốn dĩ đối với con đường thương nghiệp nhìn mà phát khiếp, cảm giác Thương Nghiệp Hóa rất phiền phức, nhưng mà khi nghe Bạch Tiểu Thăng nói xong, hắn vậy mà cảm giác vô cùng thú vị.

Hai người này hoàn toàn là sa vào bên trong chủ đề của chính mình mà không để ý đến ngoại giới.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lại phát giác ra sự việc không bình thường, vừa nãy bọn hắn thấy Giang Hào cùng nữ trợ lý kia nói nhỏ, nữ trợ lý kia còn nhìn bọn hắn.

Quả nhiên, việc nhỏ này là đến làm bọn hắn khó chịu?

Trong hành lang bốn phía tràn đầy hương trà, chỉ có trà của bọn hắn là một ly nước lọc không lạnh không nóng.

Lâm Vi Vi lúc này giận dữ đứng dậy. Ông chủ lớn đích thân đến đây, các ngươi đối xử với hắn như vậy hả? Muốn ngồi lên đầu chúng ta hả? Lâm Vi Vi đầu đầy hỏa khí.

Lâm Vi Vi vừa động đậy thân thể, liền bị người khác kéo cánh tay lại, nàng lập tức sững sờ.

Bạch Tiểu Thăng một bên nói cười với Lý Nê, một tay vươn ra kéo lại nàng.

Bạch Tiểu Thăng hắn không phải không chú ý tới, mà là không thèm để ý.

Lôi Nghênh trầm mặc im ắng, cúi đầu uống một hớp ly nước trong veo, sau đó đem chén giấy vo thành một cục, tiện tay ném một cái, viên giấy kia chính xác bay vào thùng rác cách hơn ba bốn mét ở bên ngoài.

Lâm Vi Vi hờn dỗi ngồi xuống, rất không hài lòng.

- Ôi, định lực tốt, có thể chịu được chuyện như vậy nha.

Giang Hào ở bên kia nhìn Bạch Tiểu Thăng bọn hắn không có chút động tác nào, lập tức ngầm ngầm cười lạnh.

Thủ đoạn nhỏ buồn nôn không được các ngươi, chốc nữa, ta để cho các ngươi đi một chuyến tay không, còn làm trò mèo trước mặt mọi người! Xem da mặt các ngươi khi đó có đủ dày hay không !

Giang Hào tự tin chính mình có thể làm được bởi vì Giang Tôn nhất định sẽ nghe hắn.

Mẹ Giang Tôn chết sớm, ba hắn một mực không tiếp tục tìm vợ nữa, Giang Tôn từ nhỏ đến lớn đều là do mẹ Giang Hào chiếu cố, đối với mẹ Giang Hào nói gì nghe nấy, đối với Giang Hào người em họ này cũng xem như em ruột, từ nhỏ đến lớn đều ngoan ngoãn phục tùng Giang Hào!

Vì vậy, Giang Hào có lực lượng này.

. . .

Rất nhanh, có một đoàn người từ đầu kia hành lang đi tới, hấp dẫn lực chú ý của đám người.

Những người kia đều mặc trang phục chính thức, dẫn đầu là một nam nhân rất có hình tượng, ước chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, rất có khí thế, trên mặt cũng mang theo vẻ ngạo nhiên.

Chu Mị lập tức đi qua đón.

Giang Tôn, đến.

- Các vị đợi lâu, lập tức liền có thể bắt đầu.

Giang Tôn đơn giản lên tiếng chào cùng người lập nghiệp ở đây, không đợi đám người đáp lại liền dẫn người tiến vào phòng họp bên cạnh.

Suất khí, cao lãnh, ngạo khí lẫm nhiên.

Mấy người ở đây đối với người này từ tuổi tác nhìn đến, đều biết HR Tổng Giám kiêm cố vấn đầu tư cao cấp là tuổi trẻ tài cao, lập tức càng có thêm ấn tượng trực quan.

Người đi theo Giang Tôn tới, đều tiến vào phòng họp sau hắn, Chu Mị đứng tại cửa ra vào, cô cầm trong tay một trang giấy, cười nói với mọi người.

- Tôi gọi đến tên ai thì người đó vào nhé.

Mọi người nhất thời nghiêm nghị.

- Giang Hào tiên sinh.

Chu Mị cười nhìn Giang Hào, cất giọng gọi.

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn qua, nhìn Giang Hào đứng lên, lập tức nói nhỏ ra một hồi kinh ngạc.

- Thì ra là hắn nha!

- Vừa rồi đãi ngộ của hắn với chúng ta cũng không giống nhau, có phải là có người quen biết bên trong hay không?

- Hắn họ Giang, vị kia Giang Tổng giám cũng họ Giang, chẳng lẽ. . .

. . .

Ánh mắt mọi người nhìn Giang Hào càng phát ra cảm xúc không giống nhau

Nhưng trong mắt mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có tâm tình giống nhau——

Hâm mộ !

Tại mối quan hệ nhân mạch, cũng là một loại thực lực, thực lực đường đường chính chính!

Giang Hào mỉm cười đi qua, Quách Nguyệt Diêu, Chu Tứ Phương theo sau hắn.

Ba người đều rất hưởng thụ loại ánh mắt bị người chú mục này, thời thời khắc khắc bị người hâm mộ.

Sau khi bọn hắn đi vào, qua trọn vẹn năm phút đồng hồ đã đi ra.

Nhìn nụ cười trên mặt bọn hắn liền biết rõ, nhất định đã thông qua xét duyệt.

Kỳ thực, liên tưởng đến mối quan hệ của Giang Hào này cùng vị xét duyệt bên trong kia, mọi người ngược lại cũng không thấy kỳ quái.

Đồng nhân không đồng mệnh nha!

Đám người ngầm ngầm cảm thán, ánh mắt hâm mộ nhưng không ai đứng dậy la hét cái gì không được công chính.

Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, ai chẳng biết rõ, cái thế giới này nào có cái gì công chính tuyệt đối.

Bọn Giang Hào đi tới nhưng không có vội vã rời đi mà cứ thế mà quay trở về vị trí lúc đầu.

Ánh mắt mọi người hiếu kỳ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vì sao đã thông qua được sơ thẩm còn không đi, ngồi lại chỗ này làm gì?

Khóe miệng Giang Hào nhịn không được câu lên một vòng ý cười.

Có náo nhiệt không nhìn còn đi vội làm gì.

- Giang tiên sinh đúng không, làm quen một chút, tôi họ Trương, đây là danh thiếp tôi.

Bên cạnh một người mập mạp cách mấy cái ghế, mặt cười nịnh nọt đứng dậy đưa danh thiếp.

- Giang tiên sinh, đây là danh thiếp tôi!

- Còn có tôi.

Trong nháy mắt, người hai bên trái phải nhiệt tình nhao nhao đứng dậy.

Nguyên bản người tới cùng một cái thang máy với Giang Hào lộ ra mấy phần đắc ý.

Muốn nói ra là bọn hắn có vận khí có nhãn lực, sớm cùng Giang Hào dựng lên mối quan hệ.

Lần trình bày này coi như không thông qua vị kia cũng có thể lại tìm vị này hỗ trợ.

Cùng lắm thì đưa lên một phần chỗ tốt cho hắn!

- Các vị có thể đưa cho tôi, có thể đưa cho tôi.

Chu Tứ Phương không ngừng la lên, liên tục làm trợ lý cho Giang Hào.

Quách Nguyệt Diêu cũng nở nụ cười đầy mặt ứng phó giúp đỡ.

Trong hành lang tự nhiên có chút loạn nhưng mà mọi người còn tính là khắc chế.

Chu Mị làm như không thấy cất giọng nói.

- Lý Nê tiên sinh, kế tiếp là cậu.

Lý Nê đang cùng Bạch Tiểu Thăng trò chuyện vui vẻ lập tức khẽ giật mình.

- Thế nào tôi lại là cái thứ hai?

Bạch Tiểu Thăng mắt nhìn sang Giang Hào bên kia, thấy hắn cười lạnh nhìn qua bên này, miệng mỉm cười.

- Xem ra, người bạn kia của cậu thật đúng là hảo tâm a. Chẳng những lấy được thứ nhất cho chính mình, còn để cậu là bạn hắn xếp tới thứ hai luôn.

Lý Nê nghe vậy, không những không mừng rỡ, trái ngược lại cười khổ, than nhẹ một tiếng.

- Tôi là một người tâm địa ngay thẳng, nhưng không ngốc nha, anh thật sự cho rằng tôi sẽ tin Giang Hào giúp tôi à. . . Vấn đề là tôi cảm thấy tôi hiện tại một chút chuẩn bị cũng không có.

Bạch Tiểu Thăng cười cười vỗ bờ vai của hắn.

- Vậy cũng không liên quan, tôi có thể đi chung với cậu.

- A, thật sao?

Lý Nê kinh hỉ ngoài ý muốn.

Vừa rồi, Bạch Tiểu Thăng cùng hắn nói chuyện phiếm, nói về vận doanh Thương Nghiệp Hóa một cách rõ ràng đơn giản, hắn là một tay nghiệp dư nhưng cảm thấy rất có triển vọng !

Nếu như Bạch Tiểu Thăng đi theo hắn ngay vòng đầu tư bỏ vốn, vậy hắn rất có khả năng sẽ thành công!

Lý Nê phát hiện cái nam nhân gọi là Bạch Tiểu Thăng này thật ra vô cùng lợi hại !

Mạch suy nghĩ vô cùng rõ ràng, quan điểm mới mẻ xuất trần, lời nói rất có mị lực.

Cùng người này so sánh thêm, vốn hắn tưởng rằng Giang Hào rất lợi hại lúc này lại không được lợi hại như vậy.

Không đúng, Giang Hào không cùng cấp độ để so sánh!

Lý Nê đối với khả năng Bạch Tiểu Thăng mà giúp đỡ chính mình liền cảm thấy lòng tin tăng gấp bội, thậm chí cảm giác cũng có nhiều khả năng thông qua sơ thẩm.

Khi Lý Nê đang cao hứng liền quên rằng chính mình đã đắc tội Giang Hào, là em họ của người xét duyệt Giang Tôn!

Hơn nữa cái hạng mục kia của hắn vốn đã hoàn toàn không phù hợp với quỹ đầu tư yêu cầu. . .

Coi như Bạch Tiểu Thăng giữa đường bỏ vào rất nhiều thứ nhưng ở lợi nhuận ngắn hạn tính xuống cũng là thiếu rất nhiều.

Bạch Tiểu Thăng, Lý Nê sau khi nói chuyện với nhau liền đứng người lên đi tới hướng phòng họp.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng muốn đi cùng, lại nhìn thấy tay Bạch Tiểu Thăng ngả ra phía sau ra hiệu, khoát tay với hai người bọn họ.

Ý là ra hiệu cho hai người cứ an tâm ngồi đó.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn nhau một lúc, cuối cùng cũng không đứng dậy.

Mặc kệ hai người Bạch Tiểu Thăng đi qua, khóe miệng Giang Hào mang theo cười lạnh liếc nhìn.

Quách Nguyệt Diêu, Chu Tứ Phương cũng dùng tay che miệng cười, liếc nhìn bọn hắn.

Người xung quanh nhìn chằm chằm vào anh Hào này, thấy hắn đối với những người kia hình như có chút địch ý và khinh miệt, bọn họ liền thấy hiếu kỳ.

Những người muốn tìm hiểu tình huống thì thấp giọng bàn tán với nhau——

- Hai người này ở thang máy bên kia lúc nãy không cho anh Giang mặt mũi, còn nói xấu anh Giang đây mà.

- Thật là không biết trời cao đất rộng, chắc là không nghĩ tới anh Hào có thực lực đi!

- Chậc chậc, bất kể nói thế nào bọn hắn sẽ nếm mùi đau khổ. . .

- Cho nên nói, người sống cả đời liền phải thêm chút tâm nhãn, phải để ý một chút, nếu không chết như thế nào cũng không biết rõ.

. . .

Rất nhiều người ở đây đều cười trên nỗi đau của người khác, đều đang đợi xem náo nhiệt.

Lý Nê mơ hồ nghe được những lời này, lập tức càng căng thẳng hơn.

Bạch Tiểu Thăng cười vỗ vỗ bả vai Lý Nê, tiến vào phòng họp trước một bước, thấp giọng an ủi:

-Cậu cùng tôi nói chuyện nửa ngày, tôi đã rõ ràng chuyện của cậu. Tiếp theo là tôi nói, cậu cứ yên tâm ngồi nghe.

- Yên tâm đi, có tôi ở đây

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén

Ta ngược lại muốn xem xem vị Giang Tổng giám ở công ty của ta sẽ làm ra sự tình như thế nào!

Bạn cần đăng nhập để bình luận