Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2232: Chứng cứ ở đây (2)

Đoàn thương nghiệp bên này vẫn không có được thông báo tường tận, tất nhiên không biết lúc này Bạch Tiểu Thăng đã có thêm rất nhiều "bằng chứng".

- Các vị, tôi có thể hiểu được tâm trạng của các người, nhưng bây giờ chúng ta được phối hợp điều tra của bọn họ.

Hầu Doãn Thành cuối cùng mở miệng.

Có ông lên tiếng, đám người Đổng Thiên Lộ đều nhìn nhau, lúc này mới lặng lẽ tránh ra.

Thật ra lúc đầu, bọn họ không phải thật sự muốn ngăn cản, cũng không ngăn cản được. với cục diện hôm nay, còn có Dương Tiếu Vân xuất hiện, rõ ràng là một cái bẫy muốn chỉnh chết Bạch Tiểu Thăng. Bọn họ không thể ngồi yên mặc kệ được.

Bây giờ, Hầu Doãn Thành đã tới, tất cả lại để ông làm chủ.

Hầu Doãn Thành liếc nhìn Mira và chậm rãi nói:

- Ngài Mira, người của các ngài có thể đi vào trong điều tra, chúng tôi sẽ chờ ở trong này, tuyệt đối không can thiệp.

Mira thấy Hầu Doãn Thành đồng ý thì lập tức vung tay lên, nhân viên điều tra phía sau lập tức đi qua bên cạnh, lao thẳng đến gian phòng của Bạch Tiểu Thăng.

- Tôi không biết Osan các người định nghĩa và điều tra thế nào về vụ án hối lộ thương mại, nhưng có phải nhân viên hối cũng cần đi theo điều tra hay không?

Hầu Doãn Thành trầm giọng nói với Mira, còn liếc nhìn Dương Tiếu Vân bên cạnh.

Lúc này ánh mắt Dương Tiếu Vân nhìn sang phía khác, căn bản không đối diện với Hầu Doãn Thành.

Mira cười gượng hai tiếng:

- Chuyện này sẽ có người làm theo trình tự, chờ có kết quả, tôi cũng sẽ báo cáo với ngài Hầu.

Hầu Doãn Thành khẽ gật đầu:

- Được, tôi chờ!

Mọi người chờ ở bên ngoài, không bao lâu lại có nhân viên điều tra đi ra, trong tay phần lớn người đều không có gì, chỉ có hai người cầm đồ trong tay, theo thứ tự là bộ bàn cờ và một bình trà. Bình trà làm bằng sứ.

- Tìm được rồi, ngài Mira.

Người dẫn đầu lập tức nói với Mira.

Mira kinh ngạc nhìn hai món đồ này, không nhịn được lại nhìn lén Dương Tiếu Vân.

Chỉ có hai món đồ này thôi sao?

Dương Tiếu Vân tất nhiên cũng nhìn thấy, mắt thấy tình hình có vấn đề nên không để ý tới sự kiêng kỵ Hầu Doãn Thành, đi nhanh tới.

Khi đi tới gần người lục soát đang cầm đồ, Dương Tiếu Vân chỉ vào đồ vật kia và nói:

- Đây đều là đồ của nhà họ Dương chúng tôi, đây là một bộ bàn cờ hơn Vân Tử hai trăm năm trước, là văn vật cổ có giá trị năm chục nghìn đô la trở lên. Cái ấm trà bằng sứ này cũng có lịch sử hơn một trăm năm do chuyên gia có tiếng làm, giá trị khoảng mười ngàn đô la.

Nói xong, Dương Tiếu Vân còn đang tìm kiếm xem trong tay người khác có gì nữa không.

Nhà họ Dương tặng quà cho Bạch Tiểu Thăng có hai thứ này là không đáng giá tiền nhất.

Những cái đáng giá đi đâu rồi?

Dương Tiếu Vân lập tức nhìn người dẫn đầu đám người vào lục soát.

Người kia lập tức lắc đầu, khẽ nói:

- Chúng tôi đã xem qua, ngoại trừ máy vi tính và đồ dùng cá nhân thì không có gì có thể gọi là đồ cổ cả.

Dương Tiếu Vân nghe vậy, lập tức nói:

- Không thể như vậy được, Bạch Tiểu Thăng kia đã yêu cầu chúng tôi thứ có giá trị cao hơn. Nếu không có ở phòng của hắn thì nhất định là ở phòng của người bên cạnh hắn. Đúng rồi, hắn có hai người cấp dưới, có thể lục soát luôn thể!

Dương Tiếu Vân vừa kêu gào như vậy, vẻ mặt Hầu Doãn Thành liền trầm xuống.

Nhưng không đợi ông lên tiếng, Đổng Thiên Lộ đã hừ lạnh nói:

- Đám người chúng tôi đều là bạn đồng hành của ngài Bạch Tiểu Thăng, có cần lục soát luôn cả phòng chúng tôi không?

- Hừ, chỉ là đồ có sáu chục nghìn đô la, ngài Bạch cũng cần đòi nhà họ Dương các người à?.

Lư Thiên Đạo giễu cợt nói:

- Ngài tưởng tài sản của ngài Bạch Tiểu Thăng ít sao? Làm bạn, ngài ấy tặng tôi một cái đồng hồ cũng không dưới hai triệu đâu!

- Lần trước chúng tôi uống rượu, một chai một triệu là do ngài Bạch mời đấy. Ngài ấy sẽ quan tâm tới chút tiền lẻ này của các người sao?

Trương Thanh Lâm đứng bên cạnh cũng châm chọc.

- Đừng nói ngài Bạch Tiểu Thăng, cho dù là đám người chúng tôi ở đây, tùy tiện lấy ra một cái cà vạt, một cái thắt lưng, sợ rằng số lẽ cũng hơn thế. Không ngờ nhà họ Dương các người tặng quà lại keo kiệt như vậy?

- Đưa thứ không đáng bao nhiêu tiền, ngược lại quay đầu liền nói người ta đòi hối lộ, tôi khinh, đúng là không biết xấu hổ. Nhà họ Dương các người là nghèo tới phát điên rồi sao?

Mọi người trong đoàn thương nghiệp vừa cười chế giễu vừa mắng thẳng vào mặt Dương Tiếu Vân, mặt ông ta lúc trắng lúc xanh, hết sức khó coi.

Đổng Thiên Lộ cười lạnh nói:

- Còn nữa, chỉ với bàn cờ tầm thường cùng một chiếc bình sứ không đáng tiền, sao ngài Dương biết là đồ nhà họ Dương các ngài, mà không phải là đồ của ngài Bạch, lại nhảy ra nói là của các người, điều này không thỏa đáng.

Đổng Thiên Lộ vừa nói vậy, Dương Tiếu Vân lập tức cầm bàn cờ qua và lật tìm một vết khắc:

- Các người nhìn đi, ở đây có một chữ 'Dương' chính là đồ của nhà họ Dương chúng tôi.

- Còn có lá trà này, nếu đổ sạch lá trà bên trong, ở dưới đáy có một chữ Dương, phía trên nắp có một lớp nhựa bảo vệ.

Dương Tiếu Vân lại nói.

Nhà họ Dương tặng đồ cho Bạch Tiểu Thăng, ngay từ đầu đã rắp tâm hại người.

Đương nhiên, nếu không có việc này, mầm tai họa này còn chưa nảy mầm đâu.

Người thông đồng với Dương Tiếu Vân đầu tiên là Lisa.

Thậm chí đây cũng là do cô ta đề nghị, vốn nói là lưu lại một ký hiệu, để cho Bạch Tiểu Thăng vô ý thấy được những dấu hiệu này, nhớ tới nhà họ Dương cũng không tệ.

Sau đó, Alger thông qua Lisa liên lạc với Dương Tiếu Vân, hai bên liên kết với nhau. Tiếp đó, Alger “tiến cử” bọn họ cho Wagner.

Hai bên quyết định lợi dụng điểm đánh dấu nhỏ này để chỉnh chết Bạch Tiểu Thăng, tối thiểu làm cho danh tiếng của anh đều mất hết, như vậy cho dù là nhân vật như Anlos cũng không có cách nào lên tiếng cho Bạch Tiểu Thăng.

Trung Quốc bên kia cũng không lời nào để nói.

Kể từ đó, chuyện Mira và Wagner lo lắng sẽ không còn tồn tại, bọn họ cũng sẽ vượt qua nguy cơ, thậm chí giành được thời cơ.

Đối với nhà họ Dương, bọn họ có thể báo thù Bạch Tiểu Thăng, đồng thời có thể thành lập quan hệ tốt đẹp với Bộ thương mại phía bên Osan, cũng là một lần hành động đạt được nhiều mục đích.

Với một "chuyện tốt" như vậy, kết quả lúc này lại biến thành cục diện như vậy.

Đám người Đổng Thiên Lộ thấy Dương Tiếu Vân tìm ra "chứng cứ" thì tròng mắt liền co lại.

Nhà họ Dương xem ra đã sớm có âm mưu bất chính rồi!

Nhưng cũng may, Bạch Tiểu Thăng hào phóng đã làm cho anh vô hình tránh thoát được một lần "nguy cơ lớn".

Bạch Tiểu Thăng nói cho mọi người trong đoàn thương nghiệp biết chuyện nhà họ Dương tặng quà, hơn nữa rất hào phóng bảo mỗi người bọn họ chọn một món quà.

Lúc đó không ai nghĩ nhiều, bởi vì cho dù cả đống vật ở trước mắt, đối với người có tài sản chục tỷ như bọn họ thì không đáng để nhắc tới.

Kết quả không ngờ đã hóa giải được phiền toái lớn trước mắt.

- Ngài Mira, tôi thấy vẫn nên lục soát phòng hai trợ lý bên cạnh Bạch Tiểu Thăng thì tốt hơn.

Dương Tiếu Vân đã là "mũi tên rời cung không thể quay đầu lại", lúc này liền nói với Mira.

Mira không nhịn được nhìn Hầu Doãn Thành.

Cho dù Hầu Doãn Thành nhìn như hoàn toàn không ngăn cản, lại để cho bọn họ lục soát phòng của Bạch Tiểu Thăng, nhưng sắc mặt kia trước sau vẫn thâm trầm.

Chuyện này, sợ rằng người Trung Quốc này sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!

Mira cũng không nhịn được cảm thấy hơi đau đầu.

- Được, các người đi điều tra ngay đi! Trợ lý của ngài Bạch Tiểu Thăng, các người cũng điều tra, nếu không thu hoạch được gì cũng không sao, còn có chúng tôi. Cũng điều tra luôn cả đám người chúng tôi đi!

Đổng Thiên Lộ khoanh tay, cười lạnh nói:

- Các người kiện ngài Bạch Tiểu Thăng là người dẫn đầu đoàn thương nghiệp đòi hối lộ, có thể nói là có lý do. Nhưng đám người chúng tôi chỉ là doanh nhân, chúng tôi cũng không sợ, bởi vì tội danh này không rơi được đến trên đầu chúng tôi!

Đổng Thiên Lộ vừa nói vậy, mọi người nhất thời cùng kêu lên phụ họa.

Trong lòng Mira lập tức đau khổ.

Vốn kế hoạch rất tốt lại lục soát ra đồ trị giá sáu chục nghìn đô la, số tiền này không quá lớn, rất dễ dàng phát sinh tranh cãi “tặng cho” trên pháp luật của Osan, rất khó thuyết phục được dân chúng và cấp trên, chắc hẳn phải ra tay từ đám trợ lý đi theo Bạch Tiểu Thăng, nhưng tuyệt đối không thể quá đáng.

Nếu dính dáng đến toàn bộ đoàn doanh nghiệp Trung Quốc thì sẽ là phiền toái cực lớn...

Mira nhìn Hầu Doãn Thành cười gượng và cẩn thận nói:

- Người ngài, ngài Hầu...

- Các người có thể điều tra, nhưng giới hạn ở trợ lý của Bạch Tiểu Thăng, không thể làm loạn đồ!

Hầu Doãn Thành đã thấy Đổng Thiên Lộ ám hiệu với mình nên lập tức chậm rãi nói:

- Nhưng nếu điều tra không được gì, ngài Mira, ngài cũng nên cho tôi một câu trả lời hợp lý đấy!

- Nếu không, tôi sẽ trực tiếp nói chuyện với đại tù trưởng của các người!

Hầu Doãn Thành cũng rất tức giận.

Cao tầng Osan sẽ không thể không biết chuyện này, lại ngầm đồng ý dung túng cho bọn họ, chắc hẳn điều này có liên quan đến chuyện đoàn thương nghiệp tạm thời thay đổi kế hoạch khảo sát, khiến cho bọn họ bất mãn.

Nhưng lúc này, chuyện này đã vượt qua giới hạn bên mình có thể dễ dàng tha thứ, ngay cả cấp trên cũng rất tức giận, chuẩn bị phản kích.

Cho nên Hầu Doãn Thành cũng có tự tin.

Nhận được những lời này của Hầu Doãn Thành, Mira vội vàng thu xếp cho người lục soát.

Kết quả người đi qua thế nào thì tay không trở về như vậy, không tìm được một món đồ nào.

Đổng Thiên Lộ ở bên cạnh thấy vậy thì cười lạnh.

Bạch Tiểu Thăng gần như đều chia mấy thứ kia cho mọi người, thậm chí không để lại cho hai người thân thiết nhất của mình, đủ thấy sự công bằng của anh. Những người này có thể lục soát ra được mới lạ đấy!

Mira thấy được kết quả thì sắc mặt cũng trở nên rất khó coi.

Hầu Doãn Thành quay đầu rời đi, giọng nói vọng tới:

- Hi vọng người của ngài Mira và ngài mau chóng cho chúng tôi một lời giải thích! Nếu không, các ngài sẽ phải gánh chịu hậu quả của chuyện này.



Mira có phần chật vật đuổi theo Hầu Doãn Thành, trước khi đi còn không quên phẫn nộ trừng mắt với Dương Tiếu Vân.

Lúc này Dương Tiếu Vân đã làm cho Mira trừng, còn bị tất cả đám người Đổng Thiên Lộ thù hận, ông ta không dám ở lại thêm một phút nào, mặt mày xám xịt vội vàng rời đi.

Người tới điều tra rút đi như nước thủy triều vậy.

Những phóng viên kia cũng rời đi theo, người tới cao hứng, khi về mất hứng đủ để hình dung tâm trạng của bọn họ, chỉ có điều bởi vì có Alger bên kia có chuẩn bị, bọn họ cũng sẽ có thể khiến cho văn chương sinh hoa, nhuộm đồ sáu chục nghìn này thành "mức quan trọng"...

Đám người Đổng Thiên Lộ nhìn theo đối phương rời đi, sau đó nhìn nhau, không nói tiếng nào liền trở về nơi ở.

Đêm đó, ở trong pháo đài cổ kính của nhà họ Dương, Dương Tiếu Vân bị Dương Quân Lạc mắng tới máu chó đầy đầu.

Dương Nhất Sơn từ bên ngoài chạy về, cũng rất phẫn nộ về chuyện này.

Khác nhau chính là Dương Quân Lạc biết trước, Dương Nhất Sơn mới biết.

Thời điểm Dương Tiếu Vân bị làm cho trong ngoài đều không phải là người, bỗng nhiên có người nhà bưng tới một cái hộp, nói là Đổng Thiên Lộ phái người đưa tới.

Dương Tiếu Vân vừa mở ra xem liền sửng sốt.

Bên trong là một vài mảnh vỡ đồ sứ hoặc mảnh vụn của bức tranh, phía trên đều không ngoại lệ có một chữ "Dương" nho nhỏ.

Chỉ có ông ta biết đây là ý gì, đây là “chứng cứ” trên những thứ đã đưa ra.

Chứng cứ ở đây, người điều tra lại không có...

Bạn cần đăng nhập để bình luận