Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1649: Tôi quả nhiên là học xấu (2)

Bạch Tiểu Thăng ngoài mặt ung dung thản nhiên, trong lòng vẫn bị dọa cho giật mình.

Đây quả thực là cục diện lớn của gián điệp thời chiến tranh.

Bây giờ, loại camera pinhole này thật sự không tính là khoa học kỹ thuật bí mật gì, dù sao ở phòng trọ, khách sạn đều có...

Nhìn bộ dạng Tiền Bắc, đây cũng là lần đầu tiên bỏ vào mà thôi. Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Kết hợp với phản ứng trên nét mặt Tiền Bắc lúc đó, Bạch Tiểu Thăng trên cơ bản đã xác định được phán đoán này.

Nếu muốn nói là Tiền Bắc tự chủ trương, sợ rằng ai cũng không tin, tối thiểu phía sau phải có ông chủ bày mưu đặt kế...

Suy nghĩ xem, Mặc Thành Cự đóng kín cửa, trút giận với người thân thiết tin tưởng, nổi nóng nói vài câu, vậy không phải là rất bình thường sao.

Những video đối thoại này, một khi cắt nối, một khi cắt câu lấy nghĩa, vậy Mặc Thành Cự đã có "chứng cứ phạm tội" rõ ràng!

Vẫn là câu nói kia, ở đây uy tín của Mặc Thành Cự rất lớn, quyền phát biểu quá lớn, chỉ có hắn đi, vị thiếu gia Câu Đại Hổ kia mới có thể thuận lợi tiếp quản!

Thật ra Bạch Tiểu Thăng có thể hiểu được cách làm của ông chủ xí nghiệp tư nhân này, nghiêm khắc mà nói, cũng không tính là sai.

Dù sao, người ta cũng là vì con ruột.

Hồng Liên, loại bỏ chúng cho tôi. Lúc nào tôi bảo mở thì mở lại, tôi bảo ghi âm quay lại cái gì thì quay cái đó.

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Chơi công nghệ cao, ai có thể so sánh được với Hồng Liên.

Theo Bạch Tiểu Thăng thấy, cái hố này, cho dù anh giúp Mặc Thành Cự qua được một lần, cuối cùng cũng khó bảo toàn có lần thứ hai, thứ ba, sớm hay muộn gì thì Mặc Thành Cự cũng phải đi.

Vậy mình so với làm người tốt thối nát, không bằng làm người xấu, cũng giúp đỡ cha con nhà họ Câu "Đánh đuổi" Mặc Thành Cự.

Để cho Mặc Thành Cự sớm rời khỏi hố lửa này cũng tốt.

Tối thiểu, mình làm ông chủ sẽ không đối xử với anh ta như vậy! Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Chỉ một lát, cửa văn phòng vừa có tiếng động.

Mặc Thành Cự đã quay lại, đi theo phía sau là một thư ký nữ bưng theo trà và hoa quả.

- Tạm thời nghỉ ngơi một chút, uống chén trà, lát nữa tôi sẽ dẫn các người tham quan công ty của chúng tôi, đặc biệt là bên phía nghiên cứu.

Mặc Thành Cự mỉm cười và nói với Bạch Tiểu Thăng.

Cô thư ký để đồ xuống và ngoan ngoãn.

Đóng cửa lại, Mặc Thành Cự và Bạch Tiểu Thăng hàn huyên.

Sau khi trò chuyện vài câu, Bạch Tiểu Thăng bắt đầu cố ý "dẫn dắt" đề tài.

Mặc Thành Cự sao ngờ được Bạch Tiểu Thăng sẽ gài bẫy mình.

Khi nói đến những khó khăn trong phương diện nghiên cứu, và đãi ngộ phúc lợi cho nhân viên, Mặc Thành Cự cuối cùng cũng bực tức.

- Đoàn đội tốt như vậy, nhân viên tốt như vậy, còn có phương hướng nghiên cứu tốt như vậy, chỉ cần qua một năm nữa là có thể nhìn thấy hiệu quả, tại sao lại muốn ngừng hẳn chứ? Ông chủ của chúng tôi đưa ra quyết định này, tôi không phục! Đây quả thực là người thường chỉ đạo người trong nghề, ánh mắt quá mức nông cạn!

Nếu là đóng cửa lại, Mặc Thành Cự tự nhiên cũng thả mở.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng lại giống như một phóng viên đang phỏng vấn, bắt đầu hướng dẫn Mặc Thành Cự.

Đồng thời, cũng để cho Hồng Liên mở ra cameras ở đối diện bọn họ.

Cameras này chỉ có thể quay được bóng lưng của Mặc Thành Cự, nhưng vậy là đủ rồi. Mặc Thành Cự vừa vặn che Bạch Tiểu Thăng, cũng không cần lo lắng thân phận bị lộ ra ngoài.

Bạch Tiểu Thăng lại giống như một MC am hiểu sâu về những điều "khán giả" quan tâm, đào móc ra sự phẫn uất của Mặc Thành Cự.

- Không phải có câu nói rồi sao, ông chủ luôn luôn đúng, nếu sai cũng là nhân viên sai. Ông ta đưa ra quyết định, chẳng lẽ anh định dựa vào mình là giám đốc, còn có thể làm trái được sao?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

Mặc Thành Cự quay đầu liếc nhìn cửa rồi xoay mặt hạ thấp giọng nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Đây là nói riêng cho cậu biết thôi!

- Thật ra ông chủ muốn dừng những hạng mục này, nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục!

Mặc Thành Cự tin tưởng Bạch Tiểu Thăng, cũng cảm thấy Bạch Tiểu Thăng là một người không liên quan, có nói ra những điều này cũng không sao.

- Vẫn còn tiếp tục? Vậy anh không sợ bị phát hiện à?

Bạch Tiểu Thăng giả vờ kinh ngạc.

Thật ra, từ trong những manh mối Mặc Thành Cự nói ra trước đó, Bạch Tiểu Thăng đã có thể đoán được một chút.

Mặc Thành Cự chắc chắn sẽ không muốn dễ dàng bỏ qua thứ sắp thành công, anh ta tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hạ thấp bản thân, cũng có ý tứ sâu hơn. Bây giờ xem ra, anh ta căn bản vì bảo đảm cho việc tiến hành những nghiên cứu này mà che giấu.

- Chúng tôi hiện vẫn đang thực hiện dự án mà ông chủ yêu cầu dừng lại. Chờ sau khi thành công, tôi sẽ đích thân giải thích với ông chủ!

Mặc Thành Cự nói:

- Bây giờ, phòng nghiên cứu bên chúng tôi đều tự tăng ca mỗi ngày. Giống như người ngoài các cậu vẫn nói, chín sớm chín tối, một tuần sáu ngày '996' là vô nhân đạo, mà đoàn đội nghiên cứu và phát triển ở chỗ chúng tôi căn bản là trừ ăn cơm và ngủ ra, đã ném tất cả thời gian và sức lực vào đó!

Mặc Thành Cự dừng lại một chút, hít sâu một hơi, cảm thán nói:

- Lúc đó, bọn họ đều cầu xin tôi đừng dừng những hạng mục này, nói chỉ cần cho bọn họ chút thời gian, một chút là đủ rồi! Cậu nói nhân viên tốt như vậy, tôi tìm đâu ra chứ!

- Cho dù vì bọn họ, vì khí phách trong lòng tôi, tôi cũng không thể để cho ông chủ phán đoán sai lầm làm ảnh hưởng tới nghiên cứu!

Mặc Thành Cự kiên quyết nói:

- Nếu tôi khuyên bảo thế nào cũng không được, vậy bất chấp mọi giá vi phạm một lần. Cho dù tôi biết điều này là không nên!

Bạch Tiểu Thăng hỏi lại:

- Vậy còn kinh phí nghiên cứu của các người thì phải làm thế nào?

- Trước mắt, những hạng mục nghiên cứu này đều đã kết thúc, kinh phí cần thiết không lớn giống như giai đoạn trước, tôi cũng đã nói với ông chủ nhiều lần, thế nhưng ông ta không nghe! Mà tôi cũng chỉ tạm thời tiết kiệm một vài chi phí không cần thiết trong công ty, tạm thời ném vào đó.

Mặc Thành Cự than khẽ:

- Chuyện này phải nói thế nào đây, tôi có ít quyền lực trên phương diện quản lý, chỉ cần không ảnh hưởng tới hoạt động khác, có thể điều phối tài nguyên trong công ty, đây không tính là tự ý tham ô công quỹ. Nhưng cuối cùng vẫn không theo ý của ông chủ. Tôi không phải là vì mình, tôi cũng không sợ phải chịu tội! Cho dù sau này có truy cứu trách nhiệm của tôi, cách chức tôi thì tôi cũng chấp nhận!

Ánh mắt Mặc Thành Cự kiên định:

- Những người này là do một mình tôi đào tới, tôi đã từng nói sẽ không phụ lòng bọn họ, tôi nói được thì làm được!

Bạch Tiểu Thăng khẽ gật đầu.

Cách làm Mặc Thành Cự là đang sử dụng quyền lợi của mình, hoàn toàn không có vì lợi ích riêng.

Nhưng cuối cùng, cũng là không nghe theo quyết định sách lược của ông chủ.

Công lao càng lớn, sợ rằng "lỗi" càng lớn.

Không thể nghi ngờ, Mặc Thành Cự rất thật lòng với mình, xem ra nếu như mình không đến, sợ là anh ta sẽ giấu lời này ở trong lòng, không dễ dàng nói với người khác.

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ:

Là mình làm cho anh ta nói ra, cho Tiền Bắc kia có 'chứng cứ phạm tội', cho dù hố là do hắn đào, mình quả thật cũng cố ý trợ giúp. Cho dù mình muốn tốt cho Mặc Thành Cự, nhưng dù thế nào... cũng cảm thấy có chút áy náy.

Bạch Tiểu Thăng không đành lòng Mặc Thành Cự để một người nói hết sức chân thành như vậy, cuối cùng quả thật bị mình tính kế.

Áy náy có tác dụng gì! Mình đang giúp Mặc Thành Cự thoát khỏi biển khổ... Ừ, chờ anh ta đến bên chỗ của mình, anh ta muốn người, mình cho người, muốn tiền cho tiền, để cho anh ta thi triển hết khả năng, buông tay ra làm. Người anh ta dẫn tới, tôi sẽ trả lương cao, cho cổ phần công ty, làm ông chủ tốt là được.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ như vậy liền thấy “dễ chịu" hơn nhiều.

Sau khi ghi âm lại những lời Mặc Thành Cự nói, Bạch Tiểu Thăng thầm bảo Hồng Liên ngắt hoạt động của các những thiết bị khác.

Nếu không trước sau bị ghi hình, thật sự rất khó tiếp thu.

Điều này cũng đủ cho đám người của nhà họ Câu, cũng đủ làm cho Mặc Thành Cự rời đi.

Dù sao, bọn họ cần, chỉ là một cái cớ mà thôi.

Ham muốn tăng thêm tội, sao tránh được lúc hoạn nạn, có những cái này sẽ thuận tiện hơn!

- Ngài Thành Cự, nếu có một ngày anh không làm ở đây nữa, tôi nói là nếu như, tôi có thể tìm cho anh một chỗ tốt hơn, để cho anh có thể có cơ hội hợp tác với đoàn đội của Rhine, cũng cho anh quyền hạn lớn nhất, tài nguyên lớn nhất, toàn quyền nắm giữ một công ty y dược đa quốc gia, anh có bằng lòng không?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười hỏi.

Mặc Thành Cự bị hỏi thì sửng sốt, cho rằng Bạch Tiểu Thăng đang nói đùa.

Cho dù Bạch Tiểu Thăng quen biết đoàn đội của Rhine, quen biết với nhà tư sản lớn, làm sao có thể có quyền lực lớn như vậy. Muốn làm công ty đa quốc gia mới, sợ cũng không đến lượt anh ta làm chủ.

Mặc Thành Cự cười ha ha nói:

- Thật sự có một ngày như vậy, được như lời cậu nói, tôi tất nhiên bằng lòng rồi!

- Được, có lời này của anh là được rồi!

Bạch Tiểu Thăng vỗ tay một cái, mỉm cười và nói.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng nhìn nhau cười.

Mặc Thành Cự có thể còn không biết, trong lúc anh ta vô ý hứa hẹn, đã đạt được thoả thuận với ông chủ tương lai.

Vào giờ phút này, trong một phòng khác, Tiền Bắc ngồi ở trước laptop hai mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm vào màn hình.

Phía trên có một đoạn hình ảnh, giọng nói càng làm cho trái tim hắn đập mạnh hơn.

Ngày đầu tiên vừa giám sát, hắn lại thu hoạch được "Chứng cứ phạm tội" hoàn hảo của Mặc Thành Cự!

- Đây quả thực là ông trời chiếu cố, muốn mình lập công mà!

Tiền Bắc tươi cười vô cùng hài lòng.

Cho dù không biết vì sao vừa rồi, trang bị camera pinhole không hoạt động, nhưng tóm lại vẫn quay được thứ hắn muốn có!

Trong lòng Tiền Bắc chỉ còn lại vui mừng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận