Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 533: Không Được Phép Chào Đón Họ!



Bạch Tiểu Thăng trở về nhà, đối mặt với mẹ mình là Lý Thu Vân và Bạch Minh Hành cha của mình mặt cậu vẫn như thường ngày, đối với lời nói của Bạch Phỉ cậu cũng không nhắc đến một chữ.

Thật hiếm khi gia đình có dịp đoàn tụ, mọi người cùng nhau ngồi lên ghế sofa và trò chuyện một lúc.

Khi nói về lúc Bạch Tiểu Thăng còn nhỏ, Bạch Tiểu Thăng vô tình biết được Lý gia.

Con người Bạch Minh Hành rất chất phác và trung thực, nhớ ân không mang thù, không có chút nào bất mãn với Lý gia. Lý Thu Vân có mấy lần muốn chửi thề nhưng bị tiếng ho khan "kịp thời" của Bạch Minh Hành che lại.

Bạch Tiểu Thăng vẫn im lặng lắng nghe.

Sau một giờ, Bạch Minh Hành bảo con trai mình đi ngủ sớm.

Dù sao, ngày mai cũng cần phải dậy sớm.

Bạch Tiểu Thăng cũng trở về phòng.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngày thứ hai, gia đình Bạch Tiểu Thăng dậy sớm, rửa mặt xong xuôi, ăn sáng no nê thì chú Hai gọi điện tới nói xe đã đến.

Đi tới Thiên Thành cần phải đi xe trong ba giờ. Đường xá xa xôi, cộng với nhiều người cũng để chăm sóc cho lão thái thái Lý Phượng Quan, Bạch gia thuê một chiếc xe nhà đi động.

Khi gia đình Bạch Tiểu Thăng đến chỗ của Lý Phượng Quan, mọi người đều đã đến đầy đủ.

Lão thái thái Lý Phượng Quan, bốn con trai, bốn con dâu, bọn trẻ có Bạch Tiểu Thăng, Bạch Phỉ, Bạch Nhiên hết thảy là mười hai người.

Mọi người đều mang theo đồ cần thiết và họ bắt đầu lên xe.

Chiếc xe nhà di động đã đậu ở đó, lão thái thái cũng là lần đầu đi một chiếc xe hiện đại như vậy. Khi bà bước vào, bà có thể thấy được phòng bếp đầy đủ mọi thứ vừa mới lạ vừa mát mẻ.

Bạch Minh Hành đã đến Lý gia vài năm trước cũng nhớ đường, ông ngồi cạnh người tài xế để có thể dễ dàng chỉ đường hơn.

Người lái xe là một ông chú đã hơn bốn mươi tuổi, thích nói chuyện cười làm cho mọi người cười ha hả trong suốt chuyến đi.

Trong xe.

Bạch Tiểu Thăng, Bạch Phỉ, Bạch Nhiên ngồi cùng một chỗ, trong xe có chuẩn bị tốt rượu đỏ, bọn hắn mở một bình vừa nếm rượu vang vừa trò chuyện trên trời dưới đất nên cũng không quá nhàm chán.

Khi lần nữa đề cập đến Lý gia, Bạch Tiểu Thăng cũng không có phản ứng gì.

Nhưng trên khuôn mặt của cậu lại ẩn chứa một vòng nộ khí.

Thấy bộ mặt của cậu Bạch Phỉ cùng Bạch Nhiên cũng không nói gì nữa!

- Lý gia, trước kia tôi chưa thấy qua các người, tôi có thể xem như cái gì cũng không có xảy ra, nhưng bây giờ tôi đã tới nếu các ngươi vẫn cứ như trước đây, thì đừng trách Bạch Tiểu Thăng tôi độc ác, trở mặt không nhận người.

Bạch Tiểu Thăng trong lòng mặc thầm nói.

Thành phố Thiên Thanh.

Khu biệt thự ngoại ô ở phía Đông.

Nơi này là dự án biệt thự gần khu vực đô thị nhất trong thành phố Thiên Thanh, giao thông phát triển và môi trường xung quanh rất nhộn nhịp.

Biệt thự này mặc dù không có hồ nước tự nhiên nhưng các nhà phát triển đã đào ra một con sông, dựng lên một khung cảnh sông nước lại còn trồng rất nhiều cây, hàng cây đều đều làm nơi đây tỏa ra một hương vị hoang dã.

Không giống những nơi khác, các biệt thự ở đây được chế tạo theo căn nhà kiểu Trung Quốc rất hoành tráng. Có thể sống ở đây đều là những người có thân phận địa vị.

Lý gia chiếm một vùng rộng lớn trong khu biệt thự này, tường thành cao và cánh cửa rất lớn.

Đi vào bên trong, phòng khách, phòng ngủ, hành lang, phòng chính, dãy nhà phía sau khắp nơi đều ngay ngắn. Căn nhà này dùng đá xanh trải đường, thường xuyên trồng các loại hoa bốn mùa.

Người Lý gia rất giỏi kinh doanh, nhớ lúc trước ông nội Lý Văn Tôn là một trong những người giàu có ở thành phố Thiên Thanh

Sau khi ba người con trai kết hôn việc làm ăn trong gia đình được chia làm ba và một trong ba người đó đã mở kinh doanh lớn.

Đến phiên đời cháu lại xuất hiện ra Lý Phi Thiên được gọi là một người có tài trong thương trường. Mới ba mươi lăm tuổi đã trở thành một doanh nhân đầu tư khá thành đạt!

Đây cũng là niềm tự hào của Lý gia, cũng là vốn liếng để cho bọn họ cao ngạo.

Vào lúc này trong đại viện Lý gia, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.

Mặc dù mai mới là sinh nhật của ông nội, nhưng ngày hôm nay đã bắt đầu khua chiêng gióng trống, chuẩn bị đầy đủ.

Bên trong phòng.

Một ông lão có mái tóc muối tiêu, tinh thần hớn hở, mặc một trang phục đỏ sẫm có chữ Thọ trước ngực, vẻ mặt tươi cười, ngồi ngay ngắn tại ghế trên đang nhận lấy từng lời thăm hỏi ân cần của đám con cháu. Ông ta chính là ông cậu của Bạch Tiểu Thăng - Lý Văn Tôn.

Vợ của Lý Văn Tôn, Dư Thanh Mai vui mừng hớn hở khi ngồi cạnh ông.

Bên ngoài bận rộn, đám con cháu người thì thăm hỏi người thì chạy ra ngoài hỗ trợ.

Một lúc sau thì trong nhà im ắng lại.

- Không biết khi nào em gái tôi sẽ đến.

Lý Văn Tôn cứ nhìn chằm chằm vào đồng hồ.

- Hừ, ông cũng già rồi còn nói cái gì chị chị em em, tôi còn đang muốn hỏi ông gọi bọn họ tới làm gì?

Lão thái thái Dư Thanh Mai nhịn không được bĩu môi,

- Chỉ là một đám nhà quê nghèo nàn lạc hậu chưa trải sự đời, nhà chúng ta lần này muốn chuẩn bị cho ông một bữa tiệc lớn, những người có quyền có thế đều tới, ông để cho đám nhà quê đó tới nếu họ biểu hiện không được bình thường như vậy không phải mất uy tín của chúng ta sao.

Lúc Dư Thanh Mai còn trẻ, chửi lộn như giã tỏi, lúc về già cái tính nết ấy vẫn không thay đổi ngược lại trình độ chửi lộn lại được nâng lên một tầm cao mới.

Hai ngày trước bà đi dạo ngoài đường còn nổi điên mắng một đứa trẻ to xác khóc tu tu.

- Được rồi, dù sao đó cũng là em gái ruột của tôi!

Lý Văn Tôn nhịn không được nói lớn tiếng nhưng sau đó ông lại thở dài.

- Em gái tôi cũng rất đáng thương, số mệnh không tốt, lúc trước nếu không phải muốn gả cho một tiểu tử nghèo phải đến một nơi xa xôi như Trung Kinh.

- Đáng thương cái gì, đây là do cô ta tự chọn!

Dư Thanh Mai lạnh lùng nói,

- Nhớ lúc trước ông có lòng tốt đi thăm cô ta, cô ấy không phải tỏ vẻ rất tức giận sao. Nghèo thì cũng thôi đi còn muốn mặt mũi, mặt mũi của người nghèo thì đáng mấy đồng tiền, còn dám cãi tay đôi với người chị dâu như tôi, tôi đến nhà của bọn họ là vinh hạnh cho bọn họ rồi! Đã nghèo lại còn đê tiện, hèn chi chồng cô ta chết sớm.

- Đủ rồi, ở đây có nhiều con cháu lắm!

Lý Văn Tôn khẽ quát một tiếng, sau đó lập tức lẩm bẩm,

- Chỉ chút chuyện như vậy mà bà nhớ tới tận bây giờ sao! Lúc trước em ấy cãi lộn với bà còn không phải là do bà ăn nói quá khó nghe sao.

- Làm như ông nói chuyện êm tai lắm vậy đó!

Dư Thanh Mai hừ lạnh một tiếng, không chút nào nhượng bộ.

- Được rồi, nể mặt tôi một chút được không dù sao lần này cả nhà Lý Phượng Quan tới bà phải nhịn một chút, hai anh em chúng tôi sau lần gặp gỡ này không biết còn có cơ hội gặp lại hay không!

Lý Văn Tôn có chút buồn vô cớ.

Lần này, Dư Thanh Mai không có cãi lại nhưng bên trong ánh mắt của bà ta vẫn không chịu để yên cho cả nhà Lý Phượng Quan bên kia.

Trong lúc hai người đang trò chuyện.

Một bé trai năm tuổi chạy vào, mũi dãi lòng thòng, sau khi vào nhà còn hít sâu một hơi để cho nước mũi dài như sợi mì của cậu bị hút vào.

- Ông cố, bà cố có một chiếc xe lớn đang dừng ở bên ngoài, nói là từ Trung Kinh đến.

Thằng bé kêu to.

- Đi ra nghênh đón họ thôi.

Lý Văn Tôn rất kích động lập tức đứng dậy.

- Này, ông không được đi!

Dư Thanh Mai trừng mắt,

- Lần này là sinh nhật ông mà ông còn là anh của cô ta, đáng lý nàng phải vào đây chào hỏi ông chứ ông ra ngoài đó làm gì.

Lý Văn Tôn vừa muốn nói chuyện.

Dư Thanh Mai đã nói với thằng bé.

- Tiểu tam, con đi ra ngoài đó nói giúp ông bà một câu để bọn họ tự thân mò vào trong đây, nói ông của con đi đứng không tiện!

Lý Văn Tôn không kịp ngăn cản, thằng bé đã "Dạ" một tiếng, chạy như bay ra ngoài.

- Bà vì sao phải làm như vậy.

Lý Văn Tôn thở dài trách mọc vợ mình một câu nhưng vẫn ngồi xuống.

Người bên ngoài, tự nhiên là người của Bạch gia!

Bạn cần đăng nhập để bình luận