Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 856: Nam nhân nên có chút huyết tính!



- Tiểu Thăng, trải qua mọi chuyện ngày hôm nay, tôi đã hiểu được rõ ràng!

Tô Đại Chung đang lái xe, sau nửa giờ trầm mặc, đã lên tiếng, giọng nói của ông ấy mang theo một sự dứt khoát.

Bạch Tiểu Thăng, sau khi gửi tin tức đi, đã đặt điện thoại di động xuống và ngẩng đầu lên nhìn về phía ông ấy.

- Là một thằng đàn ông, nên có chút tính khí, nên có chút huyết tính!

- Đối với những khó khăn gặp phải trong tương lai, vì đại cục nên thỏa hiệp, cái mà tôi nhận được chính là gì?

- Là âm mưu, là tính toán!

Tô Đại Chúng gõ mạnh vào vô lăng, trong ánh mắt hiện lên vẻ giận dữ, quả thật như muốn trào ra.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

- Người ta là dao, còn mình chỉ là cá!

Từ từ, Tô Đại Chung gặm nhấm từng câu từng chữ này, tự giễu trong lòng, lại buồn bã cười một tiếng:

- Có phải cậu cho rằng tôi thật ngu ngốc hay không?

- Trong những năm vừa qua, Hàn Hiên Thành hắn lừa tôi một lần, hay hai lần! Không phải!

- Tôi luôn cảm thấy mình chỉ cần nhẫn nhịn hắn thì trời êm biển lặng, đâu đến nỗi cả hai phải một mất một còn!

- Thậm chí tôi còn nghĩ hai nhà có thể làm thông gia với nhau, cái kia là không phải tôi ngu ngốc sao, tôi đúng là một thằng đần!

- Cũng giống như ngày hôm nay vậy, Hàn Hiên Thành chính là muốn đẩy tôi vào chỗ chết! Còn muốn làm mất uy tín của tôi!

- Cậu nói cho tôi xem, liệu tôi còn có thể chịu được không!

Tô Đại Chung nhìn đường lái xe, trong miệng nói tiếp,

- Ngày hôm nay tôi dựa vào cậu mới tránh thoát được một ngày, vậy còn ngày mai thì sao? Ngày kia thì sao? Chỉ có đạo lý làm trộm ngàn ngày, nào có đạo lý ngàn ngày phòng trộm!

- Nếu như hôm nay tôi nhịn xuống, vậy sau này mỗi ngày tôi đều phải sống trong sự lo lắng đề phòng sao!

- Điều đáng buồn nhất là, mỗi ngày của tôi, đều muốn nghe Hàn Thiên Thành lãnh đạo, phải nghe theo lời của hắn ta!

- Tôi Đại Chung tôi, làm sao phải rơi xuống nông nỗi này!

Tô Đại Chung hít sâu một hơi, chậm rãi nói tiếp,

- Nói cho cùng, cho đến bây giờ tôi vẫn thiếu đi khúc xương của chính mình. Coi như bản thân tôi chính là một con cá, cũng không phải bị con dao kia tùy ý bắt nạt, ở lần đầu khi mà con dao chém xuống, tôi không nên nhẫn nhịn, tôi phải dùng chính khúc xương của bản thân, để cho lưỡi dao kia bị nứt mẻ một lỗ, và nói cho hắn ta biết đừng có mà làm quá phận, tôi cũng không phải dễ trêu vào.

Thời điểm khi mà con người phải chịu oan ức. Một vài người sẽ nói chuyện với những người xung quanh, thông qua đó phát tiết và giải phóng năng lượng tiêu cực.

Sau khi nói ra hết những điều đó, cỗ oán khí trong lòng kia cũng tiêu tan đi, rồi sau đó, nên nhẫn nhục chịu đựng sẽ vẫn nhẫn nhục chịu đựng.

Nhưng mà Tô Đại Chung lại khác, những lời hắn nói ra cho Bạch Tiểu Thăng nghe, lời nào lời nấy cũng đều thể hiện quyết tâm kiên định của hắn.

Quyết tâm này một khi đã thành thục sẽ cắm rễ trên người Tô Đại Chung, nó sẽ mang ý nghĩa đưa ra một quyết định trọng đại.

- Tôi phải trình bày trước mặt tổng giám đốc Trần Khinh Vân, cùng vạch mặt Hàn Hiên Thành, đem tất cả điều này nói rõ ràng ra, muốn phân biệt được thị phi đúng sai!

Ngữ khí của Tô Đại Chung hết sức kiên định,

- Sau đó, tôi sẽ từ chức!

- Không phải Tô Đại Chung tôi không đủ bản lĩnh để làm việc, mà là công ty không xứng với tôi!

Bạch Tiểu Thăng im lặng trong chốc lát, rồi lại nở nụ cười,

- Được rồi, hai chúng ta liền đại náo một trận vậy!

Tô Đại Chung giẫm mạnh vào cần ga, chiếc xe liền gào thét gia tốc, mang theo bọn họ chạy đến công ty bất động sản Lục Thành, đi đến đó để khai chiến phó tổng giám đốc cùng với tổng giám đốc.

- Chú Tô à, liên quan đến vị tổng giám đốc Trần Khinh Vân của công ty bất động sản Lục Thành, phó tổng giám đốc Hàn Thiên Thành, trong những năm vừa qua, bọn họ đã làm qua chuyện gì đặc biệt sao?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Đặc biệt sao? Ha ha, ở vị trí của bọn họ, mấy việc đó chỉ là điều bình thường!

Tôi Đại Chung chế nhạo một câu, sau đó lại thở dài nói,

- Trong đội ngũ nhân viên, có việc gì mà không truyền tới tai bọn họ! Nhưng mà do bọn họ không quan tâm, mà bản thân tôi, cũng lười suy nghĩ để nghe những chuyện hư hỏng kia!

- Không có ai báo cáo lên phía trên sao?

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được hỏi,

- Con nghe nói công ty của chú lệ thuộc vào tập đoàn Chấn Bắc mà, phải có con đường để báo cáo lên trên mới đúng chứ.

- Tôi không biết rõ điều này, hơn nữa còn không có chứng cứ!

Tôi Đại Chung nói,

- Có điều nếu cậu muốn nghe một chút về những chuyện ghê tởm mà họ đã làm, tôi sẽ kể hết cho cậu nghe!

- Được ạ!

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

Tô Đại Chung cũng dường như cảm thấy uất ức, mở miệng kể hết mọi chuyện cho Bạch Tiểu Thăng nghe.

Sau khi nói xong, Tô Đại Chung than thở,

- Công ty của chúng tôi, nhân viên lớn tuổi nhiều như cỏ, bao nhiêu nhân viên tài năng trẻ tuổi thì đều đi hết.

- Cũng là do tôi đến công ty từ lâu, nên đã có một bản hợp đồng lao động có thời hạn nên họ không thể mạnh mẽ đuổi việc tôi được!

- Chỉ vì những hành động làm bừa làm ẩu như vậy của họ, dẫn đến việc làm ăn của công ty thảm hại hơn từ năm này qua năm khác, cho nên, Trần Khinh Vân vì có thể thông qua được sát hạch năm năm liên tục, cậu nói xem hắn ta che lấp trong đó bao nhiêu chuyện bẩn thỉu rồi!

- Về phần thiết kế tôi làm cho cậu xem qua, vẫn luôn không có giao lên trên, mà có giao đi lên, thì bọn người Trần Khinh Vẫn cũng xem đó chỉ là một tờ giấy vụn! Cho nên, tôi rảnh rỗi nên làm ra chơi thôi!

Tô Đại Chung cứ hăng say nói chuyện, nhưng hắn không để ý lúc hắn ta đang nói, Bạch Tiểu Thăng đã lấy điện thoại ra và bật chế độ ghi âm.

Chờ cho Tô Đại Chung nói xong, Bạch Tiểu Thăng liền gửi một bản trực tiếp tới cho Lâm Vi Vi.

“Hai người đã đến đây rồi có đúng không, trực tiếp đi tới công ty bất động sản Lục Thành, do em cùng với Lôi Nghênh đứng ra, tiến hành điều tra hết thảy về Trần Khinh Vân cùng với Hàn Hiên Thành cho anh!”

Bạch Tiểu Thăng nhắn một tin nhắn ở trong điện thoại di động rồi gửi đi.

Lâm Vi Vi cùng với Lôi Nghênh, mặc dù không phải là một trợ lý sự vụ quan chính thức, thế nhưng cũng có quyền hạn nhất định, có quyền lực để điều tra.

Hắn cho hai người trợ lý này phối hợp làm việc, không phải là không có ý nghĩa gì.

“Được rồi, em với Lôi Nghênh sẽ đi qua ngay!”

Lâm Vi Vi nhanh chóng hồi âm.

Bạch Tiểu Thăng không muốn chính mình phải hiện thân xử lí.

Vừa đến đây, thứ nhất chỉ là vấn đề của một người tổng giám đốc, nếu hắn cần phải dùng đến thân phận của mình để xử lý, chính là giết gà dùng dao mổ trâu.

Thứ hai, Bạch Tiểu Thăng muốn dùng cơ hội lần này để “Rèn luyện một chút đội ngũ”, vì vậy Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cần phải rèn luyện tay nghề một chút.

Đây là một cơ hội.

Trong tương lai càng sẽ có nhiều công việc hơn, cần hai người bọn họ tới làm, chính mình không cần phải việc gì cũng tự làm.

Vào giờ phút này.

Tổng giám đốc Trần Khinh Vân của công ty bất động sản Lục Thành, đang ở trong phòng làm việc nghe điện thoại

- Cái gì, ngài muốn đích thân lại đây, còn sắp đến rồi sao! Ôi, điều này...sao ngài không thông báo trước với tôi, ngài xem bây giờ tôi chưa chuẩn bị gì hết.

Trên mặt Trần Khinh Vân tràn đầy nụ cười, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa sự lo lắng và sợ hãi.

Hàn Hiên Thành đứng nhìn ở bên cạnh, nhịu không được nháy mắt mấy cái và chăm chú lắng nghe.

Ở phía bên kia điện thoại, chắc chắn phải là một vị đại nhân vật!

- Dạ được, tôi xin chờ đợi xe ngài qua đây!

Trần Khinh Vân cười nói.

Chờ cho đối phương cúp điện thoại, hắn mới cẩn thận từng li từng tí cúp điện thoại.

- Trần tổng?

Hàn Hiên Thành không nhịn được hỏi.

- Một lát nữa sẽ có khách quý tới! Ông hãy ngay lập tức sắp xếp cho tôi, đội ngũ tiếp tân và bữa ăn trưa, tôi đều muốn chất lượng tốt nhất!

Trần Khinh Vân nhịn không được nhấn mạnh!

- Vâng, tôi lập tức đi làm theo những gì ngài nói!

Hàn Hiên Thành đồng ý xuống, sau đó mới ngập ngừng hỏi,

- Không biết là vị đại nhân vật nào ghé thăm vậy?

Trần Khinh Vân không kìm nén được sự kích động, miệng nhếch lên nụ cười nói,

- Trợ lý sự vụ quan Thành Uy!

- Đến kiểm tra?

Hàn Hiên Thành nhịn không được trợn to đôi mắt, ngạc nhiên nói.

Báo cáo cuối cùng, không chỉ gửi qua thư điện tử là xong sao, sao còn có người đến kiểm tra?

Vốn nghĩ rằng sẽ mất từ một đến hai tuần, không nghĩ tới giờ này liền tới.

Mới nghe có vẻ như trợ lý sự vụ quan chỉ là một viên chức nhỏ, cấp bậc ngang ngửa với tổng giám đốc, không đến nỗi phải coi trọng như vậy.

Thế nhưng đừng quên, trợ lý sự vụ quan chính là người thân thiết bên cạnh sự vụ quan, “trước cửa tể tướng có quan thất phẩm”, tuy vị trí không cao, nhưng có thể quản đến tương lai của người dân.

Đặc biệt, Trần Khinh Vân ngay lập tức liền muốn đi bộ sự vụ nhậm chức, đến Lục Thành này cũng coi như là “Lão tiền bối”.

Trong lòng Trần Khinh Vân để bụng một trăm hai mươi phần trăm chuyện này, đồng dạng Hàn Hiên Thành cũng để bụng.

Phải an an ổn ổn hỗ trợ Trần Khinh Vân lên chức, hắn ta mới có thể ngồi lên vị trí tổng giám đốc.

Hơn nữa, Trần Khinh Vân mà ngồi vững vị trí cũng sẽ trở thành nguồn lực cho hắn ta.

Do đó nên Hàn Hiên Thanh mới đem tiền đồ của Trần Khinh Vân coi như là tiền đồ của bản thân hắn.

- Tôi sẽ đi ngay bây giờ.

Hàn Hiên Thành đứng dậy liền muốn rời đi.

- Hãy nhớ kỹ, nói cho mọi người phía dưới, nhất định không thể xảy ra sai sót gì!

- Đặc biệt là cái miệng của bọn họ, bất kể là người nào, cũng không được phá chuyện tốt của tôi!

Lời lẽ Trần Khinh Vân tràn đầy nghiêm nghị cùng tàn khốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận