Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1373: Trước giờ đi Châu Âu

Trên đường đi Cao Đại Chí đã thông báo sớm cho trợ lý, để cho hắn tổ chức một nhóm tổng giám ra nghênh đón.

Làm sao lại chỉ tới một chút người thế này ?

- Cao tổng, tôi chỉ tìm được mấy vị tổng giám này, còn lại, đều đều …

Vị trợ lý kia ấp a ấp úng.

- Đều ở nơi của tổng giám Thạch Vũ, nói là có khách quý.

- Khách quý nào !

Cao Đại Chí cực kì không kiên nhẫn, nhíu mày hỏi.

- Nghe nói là tổng giám đốc đời trước, họ Bạch.

Người trợ lý kia cẩn thận từng li từng tí nói.

Sau đó, hắn lập tức thấy sắc mặt Cao Đại Chí bỗng nhiên thay đổi, giọng nói cũng cất cao lên.

- Cái gì, họ … Sao cậu không nói sớm !

Cao Đại Chí cao giọng làm cho Du Hiểu Thiên bên kia cũng phải giật mình nhảy lên một cái.

Sau đó Du Hiểu Thiên lại thấy Cao Đại Chí nhanh chân chạy đi mất, chỗ nào có sự ổn trọng của người đứng đầu một công ty chứ.

- Du tiên sinh, tên Cao Đại Chí này cũng không có quy củ đi ! Ở đây xảy ra chuyện gì à, khiến cho hắn vội vã hoảng sợ như vậy. Đều không để ý mà nói cho ngài biết một tiếng.

Có người ở bên cạnh Du Hiểu Thiên đè thấp giọng nói với hắn.

Cái truyền thông Trung Kinh này là một cục thịt mỡ thiệt lớn, bên trong có rất nhiều người để ý đến nó, đều có mơ ước sẽ được điều tới làm tổng giám đốc nơi này.

Chỉ là Du Hiểu Thiên thân là người phụ trách sản nghiệp khu vực tỉnh, biết rõ được nơi này không tầm thường, làm sao có thể tùy ý mà động vào Cao Đại Chí được.

Đây là nhân vật có thể móc nối cùng với tổng giám đốc mới ! Chỉ là người đứng ở bên cạnh hắn không biết chuyện này mà thôi.

Nhưng mà thấy Cao Đại chí biểu hiện như thế trước mặt mọi người, trong lòng Du Hiểu Thiên cũng có cảm giác không thích.

Dù sao thì mình cũng là lãnh đạo trực thuộc, dù có chuyện gì xảy ra thì Cao Đại Chí cậu cũng phải thông báo một tiếng cho mình rồi mới đi làm, có phải hay không.

- Có lẽ là có chuyện gấp.

Nhưng mà Du Hiểu Thiên vẫn nhịn xuống được, nhàn nhạt mở miệng.

Nhưng mà nhân nhịn một lần là tận nửa tiếng đồng hồ.

Cao Đại Chí cũng không quay lại đây, cũng không phái người tới. Cái nhóm tổng giám của truyền thông Trung Kinh kia cũng chỉ có thể trợn mắt mà nhìn, không nói nên lời.

Liền để một nhóm người Du Hiểu Thiên đứng như ngốc ở nơi này.

- Cao Đại Chí, cậu quá mức rồi ! Coi như cậu từng là cấp dưới của người kia, nhưng người ta một ngày phi thăng trở thành rồng rồi, cậu tính là cái gì chứ, cũng dám để tôi đứng chờ ở chỗ này ! Tôi thấy tôi nên dạy cho cậu biết một ít tôn ti lễ phép.

Người ở bên cạnh liên tục châm ngòi tức giận, cuối cùng thì Du Hiểu Thiên cũng bộc phát.

Đang lúc nghĩ ngợi, Du Hiểu Thiên thấy cửa thang máy bên kia mở ra, Cao Đại Chí mang theo một nhóm lớn người, bồi tiếp ba người trẻ tuổi đi ra ngoài, hình như còn vừa nói vừa cười.

Bởi vì Du Hiểu Thiên đang thưởng thức thiết kế của trần nhà nên đi tới chỗ vắng người, trước mắt thì hai bên cách nhau khác xa, đám người Cao Đại Chí đi qua vẫn không quên cười áy náy với hắn một tiếng.

Cái này làm cho Du Hiểu Thiên tức đến nổ phổi.

Cái gì vậy !

Cái này là ý gì đây !

Nhìn thấy những người kia được Cao Đại Chí tiễn ra tận cửa, lúc này mới vòng trở lại.

- Cao tổng, cậu là có ý gì đây, để Du tiên sinh đứng ở chỗ này đợi, còn các người đi tiễn ai đó sao ?

- Đó là khách hàng của các người, hay là khách mời hôm nay, mấy người đó đều quan trọng hơn Du tiên sinh sao ?

- Các người thật quá đáng !

Đám người bên cạnh Du Hiểu Thiên nhao nhao tranh nhau mà nói ra.

Cao Đại Chí vẫn giữ nụ cười trên mặt, muốn bước lên giải thích.

- Cao tổng à, cậu có nên nói cho tôi biết là cái người mà cậu quẳng tôi ở đây để đi tiếp đãi họ thực ra là thần thánh phương nào đi !

Du Hiểu Thiên cũng không nhịn được mà nói quái gở.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy đám người ở sau lưng Cao Đại Chí mặt mũi tràn đầy hưng phấn, một vẻ mặt không coi hắn ra cái đinh gì, hắn liền rất tức giận.

- Du tiên sinh, thật sự là có lỗi, đã bắt ngài chờ ở nơi này.

Cao Đại Chí mỉm cười nói, không có một dáng vẻ nào là đang áy náy cả.

- Chỉ là tổng giám đốc tiền nhiệm Bạch Tiểu Thăng của chúng tôi tới đây, tôi không thể không đi trước tiếp hắn.

Nghe giọng điệu này của Cao Đại Chí thì một chút "Hối hận" cũng không có, lửa giận của Du Hiểu Thiên liền bay lên tận trời.

Người xung quanh Du Hiểu Thiên cũng xôn xao.

Tổng giám đốc tiền nhiệm tới đây thì cậu cứ hành xử như vậy sao ?

Cậu còn không đem tôi để vào trong mắt, cái tên Bạch Tiểu Thăng …

Du Hiểu Thiên giống như là một núi lửa sắp phun trào thì lại gặp băng xuyên thế kỷ, cả người bỗng nhiên đóng băng lạnh ngắt, tức giận cũng biến thành run giọng.

- Cậu nói đó là ai, ai, ai ?

Người phụ trách sản nghiệp của tỉnh An Nam là Du Hiểu Thiên, khi được Cao Đại Chí đem lời nói lặp lại một lần nữa thì sắc mặt lập tức kinh biến lo sợ không thôi, lời nói cũng lập tức bị chặn ở cổ họng.

Hắn đột nhiên xoay đầu, vội vàng nhìn về phía cửa ra vào của đại sảnh.

Phản ứng này cũng khiến cho Cao Đại Chí giật nảy mình.

Cao Đại Chí chỉ biết Bạch Tiểu Thăng là người tiền nhiệm của mình, là người đáng để mình tôn trọng, hai năm trước đã có chức vụ là sự vụ quan kiểu mới, quyền lực so với Du Hiểu Thiên còn cao hơn nửa bậc. Mình tự thân tiếp đãi Bạch Tiểu Thăng về công hay tư cũng đều chính xác.

Vừa rồi, Cao Đại Chí nhạy cảm phát giác được trong quá trình ôn chuyện cũ, khí chất của Bạch Tiểu Thăng lấn át hoàn toàn Du Hiểu Thiên, hơn nữa khi nghe được Du Hiểu Thiên đã tới, Bạch Tiểu Thăng còn hồn nhiên không thèm để ý, thậm chí còn muốn đi, căn bản là không muốn chào hỏi.

Khi đó, Cao Đại Chí đã cảm thấy, hiện giờ mặc kệ Bạch Tiểu Thăng đang ở vị trí như thế nào cũng chắc chắn là ở phía trên Du Hiểu Thiên.

Cũng chính bởi vì những điều này, Cao Đại Chí mới càng thêm "Không có sợ hãi".

Nhưng dù cho như thế, Cao Đại Chí lại tuyệt đối không ngờ rằng, Du Hiểu Thiên phản ứng sẽ lớn như vậy.

Chấn kinh?

Khó có thể tin?

Sợ Hãi ?

Không thể tưởng tượng nổi ?

Trong nháy mắt mà tâm tình của Du Hiểu Thiên thay đổi quá nhiều lần, Cao Đại Chí cũng không biết diễn tả như thế nào, đối phương rốt cuộc có tâm tình như thế nào.

Bất quá, Cao Đại Chí cũng kinh ngạc không thôi.

Hắn thậm chí còn nghĩ, đến tột cùng Bạch Tiểu Thăng giữ chức vụ gì mà lại có thể khiến cho Du Hiểu Thiên phản ứng như thế !

Phải biết, Du Hiểu Thiên đã là người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, coi như là đối mặt với cấp trên trực tiếp cũng có cần phải phản ứng như thế sao?

- Chẳng lẽ, Tiểu Thăng còn có cấp bậc cao hơn sự vụ quan kiểu mới, là. . . Đại sự vụ quan!

Cao Đại Chí cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.

Mười vị Đại sự vụ quan, đây chính là người đứng đầu bên ngoài của khu Đại Trung Hoa, chân chính là "Dưới một người, trên vạn người", người lãnh đạo trực tiếp là người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực —— đồng cấp với người phụ trách khu vực !

Thậm chí đối với người phụ trách khu vực đều có lực uy hiếp !

Vừa nghĩ tới người phụ trách khu vực, Cao Đại Chí càng có cảm giác trực quan.

Dù sao thì bên trong thế hệ của hắn thì họ thực sự ngồi ở vị trí cao cao tại thượng, quản lý trong tay vài tập đoàn !

Như là một phương chư hầu !

Bạch Tiểu Thăng thật Thành Đại sự vụ quan ?

Hắn mới lên chức hai năm, còn trẻ tuổi như vậy a!

Cao Đại Chí thực không dám tin tưởng suy nghĩ của mình.

Kỳ thực, những năm gần đây, Cao Đại Chí cũng có liên lạc qua điện thoại với Bạch Tiểu Thăng vài lần, bất quá cũng không nói đến chuyện công tác bởi vì chức vụ sự vụ quan kiểu mới của người ta vốn là bảo mật.

Mà "Sự tích" Bạch Tiểu Thăng cùng Trầm Bồi Sinh long tranh hổ đấu lại chỉ cho phép lưu truyền trong tổng bộ và mấy người cao tầng.

Những người như là Cao Đại Chí chỉ là cấp quản lý xí nghiệp thì không có khả năng biết được.

Giờ phút này, trong lòng Cao Đại Chí đang tràn đầy hiếu kỳ, liền đã bị một người bắt lấy cánh tay, kéo lấy, phi nước đại hướng về phía cửa vào đại sảnh.

Người lôi kéo Cao Đại Chí chạy chính là Du Hiểu Thiên.

Mặc kệ là những người mà Du Hiểu Thiên mang tới hay là những người của Trung Kinh truyền thông khi thấy cảnh này đều phải trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn bất khả tư nghị đang diễn ra.

Bỏ mặc những người khác, Du Hiểu Thiên nắm lấy tay Cao Đại Chí một đường chạy thẳng đến bên ngoài đại sảnh.

Hai người này, một người có cuộc sống an nhàn sung sướng, một người đã có tuổi, bình thường bỏ bê rèn luyện, chỉ mới đi có mấy bước mà hơi thở đã có chút khó khăn.

Ánh mắt của Du Hiểu Thiên vội vàng, hướng nơi xa tìm kiếm, nhưng mà tìm hoài vẫn không thấy ba thân ảnh kia.

Hiển nhiên, người đã đi rồi.

Du Hiểu Thiên có con đường cung cấp tin tức riêng, lại còn đã được cố ý dặn dò qua, tự nhiên biết rõ một số việc liên quan tới Tổng giám đốc Chấp Hành mới.

Bất quá, Bạch Tiểu Thăng còn chưa có triệu tập toàn bộ quản lý trung tầng của toàn thể khu Đại Trung Hoa, hắn cũng chưa có gặp qua Bạch Tiểu Thăng lần nào, hắn vẫn chưa làm được tới mức chỉ nhìn vào một bức ảnh là có thể khắc sâu ấn tượng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận