Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1353: Tài sản cá nhân như quả cầu tuyết (1)

Bạch Tiểu Thăng lúc này mới biết rõ, hai cái ấm tử sa mà Lý Nê đem đến cho Nguỵ gia gia đã được ông ấy bán lại cho người khác với giá mỗi cái là năm ngàn vạn, tổng cộng thu hoạch được một trăm triệu.

Tinh phẩm ấm tử sa nhóm đầu tiên, cũng được Tuyết Liên Vạn Hòa đưa đến Hoa Kỳ, Châu u để triển lãm đấu giá và cũng được rất nhiều người hoang nghênh mở ra một con đường tiêu thụ khác. Có thể nói Công xưởng của Lý Nê chỉ trong một thời gian ngắn đã có giá trị thương hiệu và danh tiếng không tệ đã có thể sánh ngang với các xí nghiệp có quy mô không hề nhỏ.

- Đây còn không phải là do may mắn của cậu sao, Tiểu Thăng, à không phải không phải, ông chủ.

Lý Nê đặc biệt kích động, mộng tưởng của hắn là tự tay mình chế tạo ra những cái ấm tử sa sau đó đem chúng đi quảng bá cho toàn thế giới đều biết, làm cho tác phẩm của hắn được người khác tiếp nhận, được mọi người tán thưởng. Mà giờ phút này cuối cùng mộng tưởng của hắn cũng đã thành sự thật điều này làm cho hắn mừng rỡ như điên.

- Đây là chuyện thật tốt a.

Bạch Tiểu Thăng cũng cao hứng,

- Chuyện kinh doanh không cần cậu phải để ý đến, nhưng mà chất lượng sản phẩm thì nhất định phải được kiểm tra nghiêm ngặt. Bất luận sản phẩm có vấn đề gì, cho dù phải huỷ hết cũng không thể đem ra ngoài, làm như vậy chính là đập vỡ bảng hiệu của mình, con đường tương lai của cậu còn rất dài. Còn có, khoảng thời gian này cậu có thể nghiên cứu công nghệ chế tạo ấm tử sa mới, nhưng quá trình ra thành phẩm có thể chậm một chút, theo tôi thấy nửa năm được một cái là tốt rồi, vật hiếm thì mới quý nha.

Nói cho cùng, Bạch Tiểu Thăng không phải chỉ muốn kiếm tiền, hắn không hy vọng bảng hiệu công xưởng Lý Nê trở thành thương hiệu đại chúng, càng không hy vọng tác phẩm của Lý Nê bị giảm giá trị.

Hắn dụng tâm lương khổ như thế, ngay cả loại người “ngu dốt” tình cảm như Lý Nê cũng phát giác ra được.

- Thật sự phải cám ơn ông chủ Tiểu Thăng ! Là ngài giúp tôi thực hiện nguyện vọng lớn nhất cuộc đời mình, tôi không biết làm sao mới có thể cảm tạ được hết công ơn của ngài!

Lý Nê ở trong điện thoại, cảm kích vô cùng.

Bạch Tiểu Thăng cười cười, muốn nói cho Lý Nê biết rằng hắn không cần phải nói như vậy, kỳ thực hắn cũng là đường đường chính chính đầu tư vào công ty này, là công ty thứ ba thuộc quyền sở hữu của hắn, không riêng gì ở bên trong kiếm lời đầy bát đầy bồn mà còn thu hoạch được sự khen ngợi của Ngụy Gia Gia, cái sau đối với Bạch Tiểu Thăng mà nói là một thu hoạch rất lớn.

Kỳ thực, cho dù tương lai có hay không có lợi nhuận từ công xưởng Lý Nê thì giá trị gia sản của Bạch Tiểu Thăng vẫn trên một tỷ.

- Quyết định, tôi quyết định đổi tên công ty, không gọi là Lý Nê công xưởng nữa, mà muốn đem tên của ngài thêm vào đó, dùng cái này để nói lên lòng kính trọng của tôi dành cho ngài.

Dù rằng đang rất kích động nhưng Lý Nê bỗng nhiên thốt lên một câu.

Nụ cười của Bạch Tiểu Thăng lập tức hơi cứng lại.

Ron vì cảm tạ hắn, đem công ty đặt tên là Tôn Bạch Trí Thắng.

Trịnh Đông Tĩnh cũng vì cảm tạ hắn, đem công ty lấy tên là Thăng Tĩnh Quốc Tế.

. . .

Lý Nê đây là muốn nối gót theo hai người kia à !

Người biết tình huống sẽ hiểu là do mấy người này "Tự chủ trương", còn người không rõ nội tình sẽ tưởng rằng Bạch Tiểu Thăng hắn có cái loại đam mê đặc thù này.

- Lý Nê, cậu ngàn vạn lần không thể thay tên, cái tên công xưởng Lý Nê rất hay mà, huống hồ đã quảng bá ra. . .

Bạch Tiểu Thăng tranh thủ thời gian khuyên can, Lý Nê còn tưởng rằng hắn khiêm tốn, vẫn tiếp tục kiên trì.

Đến sau cùng, Bạch Tiểu Thăng chỉ có thể "Gấp giọng",

- Ta cho ngươi biết, ngươi nếu như dám đổi tên, ta liền không đầu tư nữa, rút vốn, ngừng cung cấp Nguyên Liệu cho người, không làm nữa !

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng hăm doạ sẽ nghỉ đầu tư, ngăn cản Lý Nê đổi tên, mà Lý Nê lại nghĩ là Bạch Tiểu Thăng vì mình mới làm như vậy nên rất là cảm động. . .

Đối với tình huống này, Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ biết dở khóc dở cười.

Quẳng điện thoại xuống, Bạch Tiểu Thăng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác đụng phải tên Lý Nê cố chấp này, thật sự so với xử lý một đóng sự vụ còn mệt mỏi hơn.

Cuộc gọi này của Lý Nê cũng tựa hồ nhắc nhở Bạch Tiểu Thăng.

Ba tháng qua lo vùi đầu vào công việc, khiến cho hắn lạnh nhạt không liên hệ với rất nhiều người.

Kỳ thực, những lão nhân gia như Tống Giai đại sư, Lục Vân, Trương Hi thì lúc Bạch Tiểu Thăng từ Hoa Kỳ trở về đã phái người đưa lễ vật qua cho bọn họ, có Trà Diệp tốt nhất, ấm tử sa, còn có Tự Thiếp do chính mình dụng tâm sao chép, bọn họ đều rất là ưa thích, đoạn thời gian này bọn họ biết hắn bề bộn nhiều việc, cũng không có chủ động liên hệ hắn.

Còn có Lục Thanh Phong, Trịnh Đông Tĩnh, Kevin những người bạn này, Ngụy Mặc Nhiễm, Thương Uyển Uyển, Arrie, Dương Thiến Nhi, Mạc Hân, Tô Lăng Ngữ, Trần Hiểu Á các mỹ nữ lớn nhỏ, bọn họ đều biết mình bề bộn nhiều việc nên nhiều nhất chỉ nhắn tin hỏi vài câu cũng không có quấy rối hắn.

Hiện tại có chút thời gian nhàn rỗi, Bạch Tiểu Thăng cảm thấy là thời điểm mình nên gọi điện thoại cho bọn họ.

Kết quả, không đợi Bạch Tiểu Thăng quay số thì đã nhận được điện thoại còn là một dãy số có đầu số ở nước ngoài.

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc vô cùng, lập tức kết nối điện thoại.

- Bạch Tiểu Thăng tiên sinh à, là ta, Thorne đây.

Bên kia đầu dây, truyền đến một tiếng cười cởi mở.

Là Tổng giám đốc bộ sự nghiệp Châu u —— Thorne !

Vị này cũng xem như là người giúp đỡ mình rất nhiều khi mình ở tổng bộ.

Bạch Tiểu Thăng cũng lập tức nhiệt tình cùng hắn trò chuyện.

- Động tĩnh ở khu Đại Trung Hoa của cậu cũng không nhỏ đâu, ta đều mật thiết chú ý đến, rất nhiều cải cách để cho người khác phải khắc sâu ấn tượng nha!

Trong điện thoại, Thorne tán thưởng cười nói,

- Kỳ thực, dựa vào quy củ của tập đoàn chúng ta, người mới nhậm chức Tổng giám đốc chấp hành phải đi đến các khu vực khác để giao lưu. Nhưng cậu có chút khác biệt, Tưởng Quát tiên sinh vì cậu mà lên tiếng ngăn cản rất nhiều lần. Bất quá, ta biết, hiện tại cậu chắc hẳn cũng có chút rảnh rang. Vì vậy ta hy vọng, tháng sau hoặc là tháng sau nữa, cậu có thể tới bên khu Châu u của tôi khảo sát một chút, xem đây như là trạm dừng chân đầu tiên.

- Không biết, ý của cậu như thế nào ?

Thorne ngôn từ khẩn thiết, trong lời nói tràn đầy thành ý, hắn chân thành mời Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng đã nghe Hạ Hầu Khải và Tưởng Quát nhắc qua, bất luận ai là Tổng giám đốc mới, cũng sẽ đi thăm sản nghiệp của tập đoàn Đại Châu trong những ngày đầu của nhiệm kỳ, điều này đã thành thông lệ.

Trước đây, Bạch Tiểu Thăng bận đổi mới khu Đại Trung Hoa, bị kéo chân bởi những vấn đề này.

Tưởng Quát đã chặn rất nhiều thông tin của hắn, bao gồm cả việc hoãn chuyến thăm.

Nhưng chuyện đi thăm này lại là sớm hay muộn cũng là điều không thể tránh khỏi. Thứ tự của chuyến thăm là Bạch Tiểu Thăng quyết định.

Trước mắt, theo lời mời của Thorne, Bạch Tiểu Thăng không có lý do gì để từ chối.

Cũng không cần từ chối.

Thời gian ở trụ sở, Bạch Tiểu Thăng cũng hiểu ra, sản nghiệp ở Châu u chia thành mười mấy quốc gia, sắp đặt thành ba mươi hai khu, phân chia trình độ cực kỳ cẩn thận, các chính sách, quản lý và mọi nội dung khác đều có điểm độc đáo. Khu Châu u nằm trong số ba khu vực hàng đầu của sáu bộ phận kinh doanh, đó là sự thật không thể chối cãi.

Lần này Bạch Tiểu Thăng tiến hành cải cách, cũng tham khảo nhiều trong báo cáo từ khu Châu u.

- Tốt, Thorne tiên sinh đã mời, vậy tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp thời gian, đi đến khu Châu u của các người học tập một chút!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Bên đầu kia điện thoại, Thorne hài lòng với đáp ứng của Bạch Tiểu Thăng, khẽ cười một tiếng,

- Học tập thì không dám nhận. Đến lúc đó tôi và cậu thảo luận, nghiên cứu, trao đổi một chút còn tạm được. Thuận lợi cũng để hai người ở hai địa phương Á u chúng ta giao lưu hợp tác, đó là một điều tuyệt vời!

Thorne khiêm tốn và lịch sự là một người được dạy dỗ kỹ lưỡng, cũng là phẩm chất mà Bạch Tiểu Thăng đánh giá cao ở hắn.

Hai người nói chuyện đúng nửa giờ, trò chuyện thật vui trước khi họ kết thúc cuộc đối thoại này.

Quẳng điện thoại xuống, Bạch Tiểu Thăng nghĩ nghĩ, đứng dậy đi tìm Hạ Hầu Khải.

Trong văn phòng của Hạ Hầu Khải, Bạch Tiểu Thăng đem toàn bộ ước hẹn cùng Thorne, báo lại cho hắn.

- Thorne mời cậu đi sao? Được, hắn hẳn đã sớm nói với Tưởng Quát, nếu không sẽ không biết hiện tại cậu có thời gian hay không.

Hạ Hầu Khải cười với Bạch Tiểu Thăng một tiếng,

- Cậu cũng nên dành thời gian đi đi, đi xem một chút. Ta khi đó nhận chức cũng ở Châu u hơn một tháng. Ta nghĩ, cậu đợi hai tuần nữa, xử lý công việc bên này ổn thoả, rồi liền đi đi.

Mặc kệ khuôn mặt của Bạch Tiểu Thăng hiện tại có biểu cảm giống như không bỏ xuống được việc cải cách ở đây, Hạ Hầu Khải trêu ghẹo nói,

- Đừng lưu luyến không rời, cùng lắm thì, lão già ta mỗi ngày đều báo cáo với tổng giám đốc ngươi là được chứ gì, cứ yên tâm mà đi đi.

- Ngài không cần làm như thế đâu.

Bạch Tiểu Thăng nhếch miệng cười một tiếng.

Lúc nào ở trước mặt người lớn, hắn cũng luôn kiên trì giữ lễ phép của người nhỏ.

Hạ Hầu Khải cười nói,

- Coi như đi giải sầu một chút đi, thời gian này cậu cũng mệt mỏi quá rồi. Ở Châu u có rất nhiều phong cảnh đẹp, đặc biệt là nhiều mỹ nữ.

Hạ Hầu Khải chớp mắt vài cái, lập tức cảm thấy lời nói này không phù hợp, lập tức tằng hắng một cái, ngồi ngay ngắn lại cười nói,

- Đương nhiên, nhìn xem là được rồi, đừng nghiên cứu. Nếu không, những người lớn tuổi trong Nguỵ gia sẽ phế bỏ cậu đó.

Bạch Tiểu Thăng một mặt im lặng, mình cũng không nói sẽ nhìn mỹ nữ…

Xem ra Hạ lão lúc trẻ rất tiêu sái…

Bạn cần đăng nhập để bình luận