Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 759: Dùng cái gì dạy dỗ tôi!



Nét mặt của Bạch Tiểu Thăng thản nhiên, chắp tay sau lưng điệu bộ giống một lãnh đạo đi kiểm tra xung quanh ở trong phòng làm việc của Ngô Bình.

- Nói ra thì vị quản lý Ngô này cũng thật sự có mấy phần hứng thú với thẩm mỹ.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy tranh chữ gắn trên tường, trên bàn trang trí, còn có bàn làm việc cùng với ghế sô pha, không nhịn được phải cất lời khen.

Cứ tưởng rằng nơi ở của những quản lí như này sẽ giống như phong cách “Vàng son lộng lẫy" kia.

Bây giờ nhìn lại thì hóa ra là chính mình luôn có cái nhìn một chiều rồi.

- Một lúc nữa, nếu có thể rời đi một cách hoà hợp êm thấm, mình phải trực tiếp biểu dương trước mặt Ngô Bình kia một phen, coi như là thay thế vị 'Vương công tử' thật sự kia khen hắn một lần.

Bạch Tiểu Thăng nói thầm trong lòng.

Đang nghĩ vậy thì cửa phòng làm việc bị đẩy ra một cách thô bạo kêu "Ầm" một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng xoay người nhìn lại.

Lần này đổi thành Ngô Bình xông lên trước theo sát phía sau là Triệu Vạn Vân. Phía sau nữa chính là Bạch Phỉ, còn có một người đàn ông có đôi mắt hình tam giác. Cuối cùng là hai tên bảo vệ cao to đang đứng ở cửa.

Bạch Tiểu Thăng vừa nhìn những điệu bộ này, lại nhìn sang sắc mặt của Ngô Bình và Triệu Vạn Vân, hắn nhất thời nở nụ cười.

Không nghĩ tới mình lại bị vạch trần nhanh như vậy!

Xem ra muốn rời đi trong hoà hợp êm thấm là không có khả năng lắm!

- Chính là hắn!

Tay của Ngô Bình chỉ thẳng vào Bạch Tiểu Thăng, kêu to với Triệu Vạn Vân.

- Chính là hắn giả bộ làm Vương công tử, tôi bị lừa gạt!

Ngô Bình chạy trước một bước, đem ném hết tất cả trách nhiệm đổ lên người Bạch Tiểu Thăng, đỡ phải để cho Triệu Vạn Vân chửi mình ngớ ngẩn.

Ánh mắt Triệu Vạn Vân lạnh lùng đánh giá Bạch Tiểu Thăng, thấy khí độ bất phàm uy nghiêm hiện lộ giữa hai lông mày của Bạch Tiểu Thăng, cũng không nhịn được âm thầm gật đầu.

- Đúng là vẻ bên ngoài rất được! Khó trách Ngô Bình bị lừa gạt cũng không oan!

Bạch Phỉ vừa tiến vào chớp mắt nhận thấy đó là Bạch Tiểu Thăng, nhất thời kinh ngạc nói.

- Tiểu Thăng, quả nhiên là em?

Trên đường tới đây hắn cũng dần đoán được.

Từ tuổi tác và tướng mạo đến khí chất, sợ chỉ có Bạch Tiểu Thăng mới có thể sánh bằng vị Vương công tử kia!

- Bạch Phỉ, nếu anh biết hắn vậy hắn chính là người nhà của anh đến để đưa tiền rồi! Thật là có gan làm loạn, lại dám giả vờ là Vương công tử nhà người ta! Đây không phải là đang mang phiền toái đến cho tôi à!

Người đàn ông có đôi mắt hình tam giác nói giọng tức giận.

- Lưu Đại Hồ, anh đừng có mà nói hươu nói vượn, anh có tận mắt thấy Tiểu Thăng giả bộ thành người khác à!

Bạch Phỉ quát mắng.

Ở trong mắt hắn, người em họ này của chính mình căn bản là rất khinh thường việc đi mượn oai người khác!

Đối mặt với sự giận dữ của Bạch Phỉ, Lưu Đại Hồ không để ý lắm chỉ bĩu môi, lầm bầm trong miệng một tiếng.

- Đều bị người khác nhìn thấu rồi mà còn mạnh miệng thế, hừ.

Bạch Tiểu Thăng khẽ cau mày nhìn Lưu Đại Hồ. Hắn nghe chú ba đã nói là công ty của Bạch Phỉ phái tới một người như vậy.

Có điều nhìn người này căn bản không giống người của mình.

- Tiểu tử, cậu giả mạo thành người khác, thật là can đảm cũng thật là to gan!

Triệu Vạn Vân lạnh giọng quát.

- Tôi nói tôi từ đầu đến cuối cũng không có chủ động nói ra tôi là ai, chỉ có điều là không có phủ nhận mà thôi, anh tin không?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

- Đừng nghe hắn nói bậy, trong miệng hắn không có câu nà o là nói thật cả!

Ngô Bình gấp gáp nói.

Bạch Tiểu Thăng liếc hắn một cái, cười to.

- Quản lý Ngô chớ có sốt sắng. Tôi không có ý đấu khẩu với anh.

- Tôi đến đây là để dẫn người đi, không quan tâm các người coi tôi trở thành ai, tôi cũng mặc kệ dùng loại phương thức nào! Nói chung là tôi muốn dẫn hắn rời khỏi đây.

Nói dứt lời, Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười đối với Bạch Phỉ.

- Em tới đón anh đi!

Chỉ đơn giản nói một câu khiến cho Bạch Phỉ bỗng nhiên có chút xúc động muốn khóc.

Hắn bị giam ở đây mấy tiếng, khách hàng thì chạy trốn mất, đồng sự sử sự thì vướng chân, lại bị đối phương uy hiếp.

Chỉ có người của nhà họ Bạch như Bạch Tiểu Thăng này, chỉ đến vì một mục đích là dẫn hắn trở về!

- Nói như vậy nghĩa là anh mang tiền đến rồi, vậy còn không mau mau đưa cho người ta.

Lưu Đại Hồ ở bên cạnh chen miệng vào nói.

Ngô Bình và Triệu Vạn Vân nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười lạnh một tiếng.

Bọn họ nhìn thấy trong ánh mắt của nhau, không hẹn mà cùng sinh ra một ý nghĩ!

Một trăm ngàn ? Bây giờ không còn cái giá đó nữa rồi!

Chờ tiểu tử này mở miệng, bọn họ liền tăng giá!

- Chỉ là một trăm ngàn, đối với tôi mà nói thì chỉ như muối bỏ bể.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nói, không nhanh không chậm.

Nhìn dáng vẻ thật giống như đang muốn giao tiền chuộc người.

- Nhưng có điều là dù một phân tiền tôi cũng sẽ không giao cho các người!

Nhưng sau đó, Bạch Tiểu Thăng kiên quyết từ chối nói bằng giọng lạnh lẽo.

- Người, tôi vẫn phải mang đi!

Từ Ngô Bình, Triệu Vạn Vân, cho tới Lưu Đại Hồ đều kinh ngạc.

Ở địa bàn của người ta mà đến một thân một mình, vậy mà còn ngang ngược còn hơn cả chủ nhân!

- Người trẻ tuổi đừng có không biết trời cao đất rộng, làm cho người ta tức giận, ngay cả tôi cũng sẽ gặp xui xẻo theo cậu!

Ngô Bình và Triệu Vạn Vân còn chưa mở miệng, Lưu Đại Hồ lần thứ hai hoảng sợ nói gấp.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng lạnh lẽo liếc hắn một cái.

Chỉ bị một ánh mắt của người đối diện nhìn vào, Lưu Đại Hồ cảm giác như bị sét đánh, hắn không nhịn được rùng mình một cái, càng há hốc mồm nhưng dĩ nhiên không dám lên tiếng thêm lần nào nữa.

- Ánh mắt của tiểu tử này làm sao lại đáng sợ như vậy!

Chính bản thân Lưu Đại Hồ cũng chẳng biết vì sao, chỉ cảm thấy đáy lòng không ngừng nổi lên ớn lạnh.

Bạch Tiểu Thăng cũng coi như ở trên địa vị cao lâu dài, khí thế mạnh mẽ thậm chí không thua Trần Cửu Thiên và Trần Cửu Tranh, chỉ là một viên chức nhỏ của một công ty nhỏ sao đủ sức chịu đựng sự tức giận của hắn chứ.

- Không mang tiền đến bồi thường mà nghĩ đem người rời khỏi đây được sao? Cậu chắc là đang muốn đến gây chuyện rồi !

Ngô Bình gầm lên một tiếng.

- Tìm đến cậu gây chuyện?

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được cười ha ha.

- Anh còn chưa xứng!

Chỉ là một tổng giám đốc của một KTV nho nhỏ, tự nhiên Bạch Tiểu Thăng không để vào mắt.

Sắc mặt Ngô Bình trắng bệch, mắt thấy ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng nhìn sang đây, cũng không kìm được cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng.

Nói cho cùng, hắn ở trong mắt của Bạch Tiểu Thăng, cũng chẳng mạnh hơn so với tên Lưu Đại Hồ kia là mấy.

- Người anh em, tôi thấy khí độ của cậu không tầm thường, rốt cuộc thì cậu là ai!

Hai mắt của Triệu Vạn Vân híp lại, hắn cũng cảm giác được cỗ bễ nghễ cùng kiêu ngạo kia của Bạch Tiểu Thăng, không nhịn được hoảng sợ trong lòng, chỉ có điều ngoài mặt vẫn làm bộ không biến sắc chút nào, muốn lần mò ngọn nguồn của hắn.

- Tôi là Triệu Vạn Vân, cũng coi như là nhân vật số một ở Thiên Hà . Cậu đừng quá kiêu ngạo!

Triệu Vạn Vân đang chứng tỏ sức mạnh của bản thân.

Nụ cười của Bạch Tiểu Thăng hơi thu lại, nói giọng giễu cợt.

- Anh cũng được tính là nhân vật số một Thiên Hà? Thế quả nhiên cấp độ của Thiên Hà này còn chưa đủ cao!

Câu nói này làm cho sắc mặt của Triệu Vạn Vân đột nhiên biến đổi.

Đây là công khai coi thường!

Bạch Phỉ trở lên bất an, định khuyên Bạch Tiểu Thăng bớt tranh cãi một tí.

Dù sao thì nơi này cũng không phải bên Trung Kinh, hắn sợ bởi vì cứu mình mà khiến cho Bạch Tiểu Thăng phải chịu thiệt thòi ở đây!

Nhưng cuối cùng hắn cũng chưa kịp nói ra khỏi miệng.

Sắc mặt của Triệu Vạn Vân đã tái xanh.

- Khẩu khí thật là lớn! Nơi này là Thiên Hà, là địa bàn của chúng tôi, tôi mặc kệ thân phận của cậu ở bên ngoài là gì, nhưng ở đây cậu chính là người bình thường! Cậu nếu như không hiểu đạo lý này, vậy để tôi dạy dỗ cậu thật tốt một lần!

- Anh dạy tôi?

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, cất bước đi tới hướng chỗ của Triệu Vạn Vân.

- Vậy tôi cũng muốn thỉnh giáo một chút!

- Ngăn cản hắn!

Ngô Bình nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng đi về phía này, hét gọi gấp gáp.

Hai tên bảo vệ tạo thế gọng kìm đánh từ hai phía trái phải của Bạch Tiểu Thăng.

- Cẩn thận!

Bạch Phỉ kêu lên một tiếng sợ hãi.

Lời nói còn chưa dứt, mọi người đã nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng dùng thân pháp như quỷ mị của hắn, quyền cước cực nhanh, nhanh đến cực hạn.

Từng cú đấm thấu thịt nhưng mang theo một loại kình lực bạo phát nhìn thật đẹp mắt!

Hai tên bảo vệ ngay cả sức đánh trả đều không có, không đến mấy giây đã quỳ xuống đất rên rỉ.

Sạch sẽ và gọn gàng!

Triệu Vạn Vân còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã thấy Bạch Tiểu Thăng đứng ở trước mặt, lấy tay bóp chặt cổ họng của hắn, cười hỏi.

- Không biết tiên sinh, dùng cái gì dạy ta?

- Dừng tay!

Chính vào lúc này, một tiếng gầm lên bỗng nhiên truyền đến từ ngoài cửa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận