Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1126: Kẻ thù gặp mặt

Không phải nói người có tiền là nhất định phải ăn bò bít tết bữa ăn đồ Nhật món ăn Pháp món ăn Trung Quốc, nhất định phải đi đến nhà hàng khách sạn.

Thật ra có rất nhiều người có tiền cũng thèm ăn các quán ăn ven đường.

Trên chợ đêm mỗi một loại quà vặt đều có “tính cách” đặc biệt thích hợp với tâm tình khác biệt.

Ví dụ đồ nướng bia lạnh.

Ở không khí khói lửa của chợ đêm, vừa có thể thả ra vui vẻ, vừa có thể cởi bỏ buồn phiền lo âu.

Nhà này bán đồ nướng ở trên mái nhà, thật ra tính ở trong toàn bộ chợ đêm này cũng là hạc trong bầy gà, đẳng cấp không thấp, rất vệ sinh sạch sẽ, mùi vị cũng đặc biệt, cũng có chút danh tiếng ở trong Đại Hữu.

Hôm nay nơi này được Tiễn Hạo Vũ bao hết.

Hắn đang ngồi uống rượu với một người nhưng trông thật không ăn khớp đó là -- Tôn Nhị Thành.

Có điều, hai người đều có chút buồn bã không vui.

Nói đến em trai của Tôn Nhị Thành là bạn học với Tiễn Hạo Vũ, mấy lần gặp mặt Tôn Nhị Thành cũng quen với Tiễn Hạo Vũ.

Cái con hàng Tôn Nhị Thành này có trình độ ăn uống vui đùa rất sâu sắc, vì lẽ đó trở thành “tri kỷ” của Tiễn Hạo Vũ.

Quan hệ của hai người trái lại còn thân thiết hơn cả Tiễn Hạo Vũ cùng với em trai của Tôn Nhị Thành.

Đây là lần đầu tiên Tiễn Hạo Vũ đến cửa hàng đồ nướng này, vẫn là được Tôn Nhị Thành dẫn hắn đến đây.

Lúc đó Tiễn Hạo Vũ nếm mùi vị nhưng cũng không để ý lắm.

- Mùi vị cũng không tệ lắm, có điều cũng không khoa trương như lời anh nói nha.

Mà Tôn Nhị Thành thì lại cười thần bí, trực tiếp bảo người kêu bà chủ của tiệm này.

Vị kia tuổi thực tế là hơn ba mươi nhưng bề ngoài thì nhìn như mười bảy mười tám, da dẻ nhẵn nhụi phấn, vòng eo gầy không thừa chỗ nào, dãy núi đồ sộ mà còn vô cùng lẳng lơ, còn là một bà chủ góa chồng, lập tực khiến cho Tiễn Hạo Vũ cảm thấy chỗ này thật là một chỗ tốt, là chỗ tốt nhất ở Đại Hữu.

Lúc vui vẻ cũng đến được.

Lúc không vui cũng tới được.

Trừ ăn cơm còn có thể làm một số việc giúp cho mình từ đang không vui trở thành vui sướng.

Trước mắt.

- Vũ thiếu gia, tôi nhìn cậu như thế nào lại không có hứng vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Chính Tôn Nhị Thành cũng đang một mặt tăm tối, rót rượu cho Tiễn Hạo Vũ rồi hỏi.

Trên thực tế, bây giờ hắn đang nghĩ đi nịnh bợ vị thiếu gia này, đi đến nhà họ Tiễn tìm cách làm mấy việc vô tích sự.

- Mẹ nó, đừng nhắc tới chuyện đó nữa!

Tiễn Hạo Vũ thở dài ồ ồ một hơi khí đục, ánh mắt âm trầm.

- Ngày hôm nay tôi lại đây là muốn đến nhà gặp Trương Vũ Đông cùng với người nhà họ Trương để… Xin lỗi, Trong lúc vô tình tôi đã đắc tội với một vị khách của nhà bọn họ, kết quả là ồn ào rất là không vui!

- Ngài đi xin lỗi nhà họ Trương?

Dường như Tôn Nhị Thành rất là giật mình.

Tiễn Hạo Vũ vỗ bàn một cái, nói bằng cái giọng hầm hừ.

- Bà mẹ nó, anh cũng nghĩ chuyện này quá là chết tiệt phải không? Nhà họ Tiễn của tôi là người có ơn với nhà họ Trương của bọn hắn đó! Không có nhà họ Tiễn chúng tôi thì năm đó nhà họ Trương của bọn hắn đã đi tong rồi! Kết quả, anh nhìn xem thế nào, cũng bởi vì tôi đắc tội với một thằng ranh họ Bạch mà người nhà họ Trương tức giận với tôi! Lại còn muốn cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Tiễn của chúng tôi! Đây không phải vong ơn phụ nghĩa thì là cái gì!

Nơi này dù sao cũng không có người ngoài, Tiễn Hạo Vũ càng nói lại càng kích động, thậm chí còn tức giận đến đập bàn đập ghế.

Thật ra có người ngoài ở đây thì hắn cũng không sợ, bởi vì lần này nhà họ Trương với bọn hắn hoàn toàn cắt đứt rồi, ngay cả lão gia nhà họ Tiễn gọi điện cũng không thèm bắt máy.

Đến tận nhà xin lỗi thì ngay cả cửa cũng không vào được!

Nhà họ Tiễn cũng đang chuẩn bị kết hợp đồng bọn trong thương đạo muốn đối xử cứng rắn với cái nhóm người vong ơn phụ nghĩa nhà họ Trương này.

Bốn người bảo tiêu đứng bốn phía liếc lại đây một chút, lại dời ánh mắt đi.

- Nhà họ Trương và người họ Bạch sao?

Tôn Nhị Thành nghe được nội dung chính trong lời nói, nhất thời sững sờ, một mặt hắn giận bừng bừng ngay lập tức đập bàn nói theo.

- Không sai, quá bà nội cháu trai hắn rồi!

Tiếng gầm gừ của Tôn Nhị Thành nghe tức giận càng sâu, thậm chí vượt qua cả Tiễn Hạo Vũ.

Tiễn Hạo Vũ nhìn hắn bằng con mắt kinh ngạc, hỏi.

- Thế nào mà tôi cứ cảm thấy anh càng giận bọn hắn hơn cả tôi vầy.

- Tôi…

Tôn Nhị Thành tức giận chính là thái độ của nhà họ Trương đối với chính mình, đương nhiên hắn tự nhiên cũng không ngốc đến mức nói mình thực ra là người của nhà họ Trương, ngày hôm nay được nhà họ Trương đưa cho một khoản tiền rồi cắt đứt mối quan hệ, hắn còn không có dũng khí này.

Tôn Nhị Thành chỉ là nói bằng giọng rất tức giận.

- Chính là hôm nay tôi đã đắc tội với một tên họ Bạch nên mới dẫn đến bị khai trừ.

- Cũng là họ Bạch à! Tên hắn là gì?

Tiễn Hạo Vũ hỏi bằng giọng kinh ngạc.

- Bạch Tiểu Thăng!

Tôn Nhị Thành cũng phát hiện ra có sự trùng hợp nên nói vội vàng.

Cái tên này là sau đó hắn hỏi thăm ra, dù sao cái tên này là Bạch Tiểu Thăng báo ra để Dương Đại Thịnh đi mời Uông Tử Du.

Ở đó có rất nhiều người có thể nghe cực kỳ rõ ràng.

- Chính là cái tên này!

Ánh mắt của Tiễn Hạo Vũ thay đổi thật lớn, đập bàn đập ghế trông như ghét cay ghét đắng cái tên kia.

Hoàn toàn là bởi vì Bạch Tiểu Thăng nên phía nhà họ Trương mới phản bội bên mình.

- Đúng thật là một người rồi!

Ánh mắt của Tôn Nhị Thành cũng tràn đầy oán hận.

Hoàn toàn là bởi vì Bạch Tiểu Thăng nên phía nhà họ Trương mới vứt bỏ bản thân mình.

Đúng vào lúc này sự thù hận của hai người tương thông, lại không kìm lòng được trăm miệng một lời mắng .

- Cái tên kia thật là kẻ gây tai họa!

Hai người mắng xong lại liếc mắt nhìn nhau, không thiếu sự đồng cảm với nhau.

Tiễn Hạo Vũ nâng chén lên.

- Đi một cái đi một cái! Cái sao chổi họ Bach này, nếu như lại để cho tôi đụng phải tôi không phải…

Hắn hận nhưng cũng không dám động vào nhà họ Trương.

Nhà họ Trương thế lực lớn không phải nhà họ Tiễn có thể nhằm vào được.

Thế nhưng cái tên họ Bạch kia, Tiễn Hạo Vũ quan tâm hắn có lai lịch gì, quan tâm hắn là khách quý của nhà họ Trương cái gì chứ, chỉ cảm thấy mọi chuyện đều là do hắn mà xảy ra, chính mình mà có cơ hội thì ít nhất cũng muốn đánh cho hắn một trận tơi bời, không phải vậy thì khó mà yên được một ngực đầy oán khí này.

- Không sai!

Tôn Nhị Thành gật đầu, mạnh mẽ đáp lời.

Trước mắt hắn bị đuổi việc, lại còn bị nhà họ Trương vứt bỏ, hắn chân trần không sợ xỏ giày, còn quan tâm lai lịch của cái tên họ Bạch kia làm gì?

Tiễn Hạo Vũ một mặt nói giọng dữ tợn, một mặt lơ đãng liếc mắt sang bên cạnh một cái, nhất thời đứng hình một lúc.

- Lão Tôn, anh nhìn xem chỗ ấy kìa!

Tiễn Hạo Vũ mau mau túm cổ áo lôi Tôn Nhị Thành một cái, đưa tay lên chỉ hướng ra phía ngoài.

Tôn Nhị Thành được kéo cổ nhìn sang nhất thời sững sờ.

Trên đường cái có ba người đang đi dạo, kiểm tra xung quanh dường như là đang tìm chỗ ăn cơm.

Dẫn đầu không phải là Bạch Tiểu Thăng kia thì là ai!

- Trời cũng giúp tôi, ha ha, trời cũng giúp tôi!

Tiễn Hạo Vũ vui vẻ đến nỗi hận không thể nhảy lên, sắc mặt của hắn dữ tợn.

- Lần này xem tôi đánh hắn như thế nào!

Nhìn thấy ba người bên Bạch Tiểu Thăng đi vào một nhà bán hàng, Tôn Nhị Thành cũng vui mừng không thôi, cảm giác sắp báo thù được rồi.

Có điều, bỗng nhiên Tôn Nhị Thành nhớ tới một chuyện, sắc mặt của hắn nhất thời trắng nhợt.

Người đàn ông cao lớn đi theo bên cạnh tên họ Bạch kia rất mạnh! Rất nguy hiểm!

Tôn Nhị Thành lại nhớ tới cảm giác lúc bị người đàn ông cao lớn đó bóp chặt cổ họng nhấc lên lôi đi, nhất thời có loại cảm giác sởn cả tóc gáy.

Lúc đó hắn cũng đã chứng kiến cảnh hai người anh em bảo vệ đã từng luyện võ bị người ta dùng một tay hạ gục.

- Vũ thiếu gia, Vũ thiếu gia! Đừng kích động, đối phương có thể không dễ trêu vào đâu!

Tôn Nhị Thành vội vàng ngăn cản Tiễn Hạo Vũ, vội vàng nói ra tình cảnh mà bản thân mình đã trải qua.

Tiễn Hạo Vũ nghe thấy thì sững sờ, nhưng ngay lập tức không chỉ không sợ trái lại miệng còn nhếch lên một nụ cười gằn.

- Hóa ra hắn còn dẫn theo một người luyện võ à, rất được đấy!

Tiễn Hạo Vũ càng hăng hái.

- Vũ thiếu gia, cậu không thể không tin tôi, người kia khó đối phó lắm!

Tôn Nhị Thành vội vàng nói.

Hắn sợ Tiễn Hạo Vũ xem thường đối phương, đến cuối cùng ngược lại là để cho hai người bọn họ phải tự rước lấy nhục nhã.

- Lão Tôn, anh cứ yên tâm, tôi cũng không hề xem thường kẻ địch!

Tiễn Hạo Vũ liến nhìn hắn một cái, vẻ mặt của hắn dữ tợn và lộ ra một nét kích thích kì lạ.

- Có thể anh không biết được, tôi đến Đại Hữu là có hai việc muốn làm. Một mặt đương nhiên là thử đến nhà họ Trương thử làm mối quan hệ hòa hoãn xuống, mặt khác tôi đến xin mời một một người có tài năng để đi làm đội trưởng đội bảo vệ cho nhà họ Tiễn của chúng tôi!

- Người tài năng hả?

Ánh mắt của Tôn Nhị Thành kinh ngạc một chút, nhưng sau đó có chút không được như ý.

Hắn cũng muốn có được cái chức vị kia ở nhà họ Tiễn!

Không nghĩ đến là lại bị người khác nhanh chân đến trước mất rồi!

- Người kia đúng là không phải người bình thường, có người nói là hắn đã trải qua làm bộ đội đặc chủng trong binh đoàn ở nước ngoài, đao thật thương thật bò ra từ đống người chết!

Tiễn Hạo Vũ còn đặc biệt thổi phồng lên.

- Muốn nói hắn có bao nhiêu lợi hại, anh nhìn thấy mấy người cao to mà tôi mang theo kia toàn là bắp thịt rác rưởi à, bọn họ cùng nhau vùng lên cũng bị người ta hạ gục hết trong thời gian chưa đến mười giây!

Tiễn Hạo Vũ càng nói càng thêm kích thích.

- Người kia chỉ là không còn hứng thú phiêu bạt nên muốn tìm một công việc ổn định. Nhà họ Tiễn của chúng tôi nhiều lần bỏ ra thật nhiều lễ vật mới có thể khiến cho người ta đồng ý.

Nghe Tiễn Hạo Vũ miêu tả lần này khiến Tôn Nhị Thành phải trợn mắt ngoác mồm một chút, hắn sớm để ý thấy trên mặt của mấy người hộ vệ kia có một chút máu bầm, lại không nghĩ tới là bị một người giã cho một trận như vậy! Vẫn là hạ gục bốn người chỉ trong mười giây!

Tên kia có còn là người hay sao!

Quả thật mình không bằng cái rắm so với người ta, đúng là không thể đảm đương được chức đội trưởng đội bảo an nhà họ Tiễn được.

Có điều sau đó Tôn Nhị Thành lại hưng phấn, ít nhất thì đêm nay có hy vọng báo được “thù lớn” rồi!

Người đàn ông cao to đi bên cạnh tên họ Bạch có lợi hại đến đâu cũng có thể so sánh được với một bộ đội đặc chủng đã trải qua chiến trường hay sao?

- Vậy người kia hắn đâu rồi?

Ánh mắt của Tôn Nhị Thành như là tỏa ra ánh sáng, vội vã không nhịn nổi hỏi.

Hắn hận tên họ Bạch, cũng hận cả cái người đàn ông cao to xách cổ hắn như xách gà con lôi đi kia.

Khiến hắn chịu nhục nhã thương tích đầy mình trước mặt mọi người!

- Nhân vật như vậy là người mà chúng tôi bỏ ra nhiều tiền và lễ vật mới có được, làm sao có thể đi theo tôi như tùy tùng như thế được, có điều nơi ở của hắn rất gần đây, chỉ ba đến năm phút nữa là có mặt! Tôi cầu hắn chắc chắn hắn sẽ ra tay một lần!

Trong giọng nói Tiễn Hạo Vũ lộ ra vô cùng tự tin.

Tôn Nhị Thành vừa nghe xong liền cuống lên.

- Vậy còn chờ đợi gì nữa, ngài nhanh chóng gọi điện cho hắn, để cho hắn tới đây! Đến lúc đó chúng ta khiến cho hai người kia quỳ xuống đất mà cầu xin tha thứ mới được!

- Không tệ không tệ, Ai bảo bọn hắn dám bắt nạt tôi!

Tiễn Hạo Vũ vừa gọi điện thoại vừa cảm thấy tinh thần sảng khoái.

- Lần này, chúng ta phải mạnh mẽ làm cho tên họ Bạch nhục nhã trước mặt mọi người!

Bạn cần đăng nhập để bình luận