Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2165: Dương gia cho mời (1)

Dương Tiếu Vân lỗ mãng làm cho ba mình Dương Quân Lạc này một tiếng nhọn cổ họng, dọa cho chợt giật mình, ngay cả Dương Nhất Sơn bên cạnh cũng bị dọa cho giật mình, kinh ngạc nhìn ông cụ. trước mắt

Sao lão tổ tông nhà mình nghe được ba chữ "Bạch Tiểu Thăng" này lại có phản ứng lớn như thế?

Hai cha con bọn họ đều cảm thấy không thể nào hiểu được.

- Cha, cha bị làm sao thế?

Dương Tiếu Vân lấy lại tinh thần, không nhịn được kinh ngạc hỏi.

Dương Nhất Sơn cũng lộ ra ánh mắt hỏi dò.

- Người dẫn đầu đoàn doanh nghiệp Trung Quốc là Bạch, Tiểu, Thăng. Các con nghe cách phát âm của cha, nhìn miệng của cha khi phát âm. Là ba chữ Bạch Tiểu Thăng này à?

Ông cụ Dương Quân Lạc của nhà họ Dương vội vàng nói:

- Đó có phải là một chàng trai trẻ, không lớn hơn Nhất Sơn bao nhiêu, nhìn qua có vẻ bình thản không có gì lạ, nhưng trước sau luôn bình tĩnh...

- Cặp mắt kia của hắn nhìn có vẻ vô cùng sâu thẳm!

Dương Quân Lạc miêu tả một hồi, để cho cha con Dương Tiếu Vân và Dương Nhất Sơn xác nhận hai bên nói tới là cùng một người.

- Là hắn!

Dương Tiếu Vân nói với vẻ khẳng định.

- Sao lại đúng là hắn chứ!

Ông cụ nhà họ Dương lại giống như bị đau răng, hít sâu một hơi.

- Là hắn thì sao vậy?

Dương Tiếu Vân mờ mịt nói.

- Ông nội, người này có bối cảnh gì mà chúng cháu không biết à?

Dương Nhất Sơn cũng hỏi.

Lấy tài liệu mà cha con bọn họ đang có lúc này, cho dù Bạch Tiểu Thăng là giám đốc điều hành một khu lớn của tập đoàn Chấn Bắc, thân phận không bình thường cũng không cần như vậy chứ?

- Hắn sao?

Ông cụ nhà họ Dương tất nhiên biết con trai này của mình trước khi làm việc sẽ tiến hành điều tra chu đáo chặt chẽ, cẩn thận ước đoán nhưng không biết những chuyện bí mật mà Bạch Tiểu Thăng không muốn người khác biết tới.

- Bạch Tiểu Thăng kia là người yêu tôi cháu gái bảo bối Ngụy Tuyết Liên của Ngụy Thiên Hà nhà họ Ngụy, bạn lâu năm của cha. Hắn và nhà họ Ngụy có quan hệ không tầm thường.

Ông cụ nhà họ Dương trầm giọng nói ra bí mật không nhiều người biết tới, cho cha con Dương Tiếu Vân, Dương Nhất Sơn nghe.

- Cái gì?

Hai cha con đều bị dọa cho giật mình.

Bọn họ tất nhiên biết nhà họ Ngụy Bắc Mỹ này là tồn tại như thế nào.

Ngụy Tuyết Liên còn được xem là gia chủ đời kế tiếp của nhà họ Ngụy!

Bạch Tiểu Thăng lại là người yêu của Ngụy Tuyết Liên, nghe ý của Dương Quân Lạc thì còn được nhà họ Ngụy thừa nhận nữa?

Vậy mà bên ngoài lại không một chút tin tức gì!

Khi hai cha con đang kinh ngạc, Dương Quân Lạc phiền muộn than thở:

- Các người làm sao có thể kéo hắn vào vũng nước đục này chứ? Các người gây khó dễ cho hắn, vậy bảo cha làm sao đối mặt với ông anh già Ngụy Thiên Hà thế nào đây!

Dương Quân Lạc nhíu mày, vẻ mặt vô cùng phiền muộn.

Hai cha con Dương Tiếu Vân, Dương Nhất Sơn nhìn nhau với ánh mắt "hiểu ra".

Trước đây bọn họ đã nghi ngờ Bạch Tiểu Thăng có bối cảnh tới mạ vàng, nếu không tuổi còn trẻ làm sao có thể trở thành người dẫn đầu đoàn doanh nghiệp Trung Quốc.

Bây giờ bọn họ đã biết rõ, hóa ra là có liên quan đến nhà họ Ngụy!

- Người đàn ông kia quả nhiên là tới mạ vàng.

Dương Nhất Sơn vẫn không nhịn được, lầm bầm một câu.

- Cháu đừng quan tâm hắn tới có phải là tới mạ vàng hay không. Các cháu gây rắc rối cho hắn, sau này để cho ông anh Ngụy kia biết được, ông làm sao ăn nói được chứ?

Ông cụ nhà họ Dương nhíu mày nói.

- Cha.

Dương Tiếu Vân chớp chớp mắt, thận trọng nói:

- Thật ra người được cha gọi là ông anh nhà họ Ngụy, người ta ở Bắc Mỹ, làm kinh doanh rất lớn, danh vọng ở trong giới kinh doanh cũng rất cao, nhưng ông ấy cũng không giúp Dương gia chúng ta tiến vào Bắc Mỹ, còn lập thỏa thuận không hợp tác kinh doanh gì đó với ngài. Ngài làm gì phải coi trọng tình nghĩa như vậy? Có phải là... quá cho nhà họ Ngụy bọn họ mặt mũi hay không?

Dương Tiếu Vân đã giấu những lời này ở trong lòng từ lâu.

Tuy người thế hệ trước của Dương gia và nhà họ La ở Châu u, nhà họ Tần ở Nam Mỹ, nhà họ Ngụy ở Bắc Mỹ có quan hệ tốt, nhưng mỗi nhà độc chiếm một phương, có trên phương diện làm ăn có qua lại.

Nếu không thể dùng tình nghĩa để kiếm tiền, vậy còn gọi là tình nghĩa sao?

Sao còn phải quá mức kiêng kỵ như vậy!

Dương Nhất Sơn nghe vậy, cũng không ngừng gật đầu.

- Con thì biết cái gì!

Ông cụ Dương Quân Lạc nhìn Dương Tiếu Vân nhổ nước bọt, nói:

- Con làm sao biết được chuyện cũ của mấy nhà năm đó chứ... Chúng ta không làm ăn qua lại với nhau trên phương diện làm ăn, không quấy nhiễu lẫn nhau, vừa nghe thì có cảm giác kỳ quái, hành vi không hợp với tình người, nhưng lại có đạo lý của năm đó! Lại nói tiếp, vẫn là trước đó Bạch Chấn Bắc đề nghị, chúng ta đều đồng ý. Đương nhiên, những chuyện hạt vừng hạt kê năm xưa, bây giờ nhìn có chút không hợp với lẽ thường. Các người cảm thấy buồn cười, cũng không sao. Bây giờ cha nói cho con biết, cho dù không qua lại thân thiết với nhà họ Ngụy, nhưng cũng không thể chọc giận bọn họ! Các người không biết, Ngụy Thiên Hà người này lúc còn trẻ có tính bao che cho con cháu thế nào đâu! Cho dù là bây giờ, ông ta cũng không hề thay đổi về điểm này! Các con nhằm vào cháu rể của ông ta, cha sợ các người không thể kinh doanh được ở Bắc Mỹ, phải quay về đường cũ đấy! Kết quả là, rổ tre đựng nước cũng bằng không!

Ông cụ nhà họ Dương nói lời này làm cho Dương Tiếu Vân, Dương Nhất Sơn không nhịn được hít sâu một hơi.

Hóa ra ông cụ lo lắng là điều này.

Nhà họ Ngụy cho người ta ấn tượng là quân tử trên thương trường, hóa ra cũng "Không nói đạo lý" như vậy sao...

- Bây giờ đã như vậy, đã cuốn Bạch Tiểu Thăng kia vào thì phải làm sao?

Dương Tiếu Vân không nhịn được nói.

Dương Nhất Sơn cũng nhìn ông nội mình.

- Tới đây, các người nói cho cha biết, các con triển khai hoạt động chuyện này như thế nào. Cha xem thử có thể bù đắp được gì không.

Ông cụ Dương Quân Lạc đi tới sô pha và ngồi xuống, lại một lần nữa nhặt ấm trà có nắp trên bàn, nhấc nắp nên uống một hớp thấy nhiệt độ không đủ, hoặc chán nản lại đặt xuống.

Dương Tiếu Vân không dám chậm trễ, liền nói ra ông ta "hãm hại" Bạch Tiểu Thăng thế nào.

Dương Quân Lạc nghe xong liền ấn huyệt thái dương.

Nghe miêu tả thế nào thì người trẻ tuổi kia là bị hại thảm...

Khó bảo đảm cậu ta sẽ không nhờ nhà họ Ngụy giúp đỡ, nói không chừng Ngụy Thiên Hà cũng đã biết rồi.

Chỉ có điều, lấy tâm tư của lão hồ ly Ngụy Thiên Hà kia chắc chắn sẽ không lập tức liên hệ với mình, nói không chừng đang chờ mình trả lại công bằng.

Nếu như mình vẫn không biết chuyện này, nhà họ Ngụy sẽ nhanh chóng "cảnh tỉnh" mình.

- Như vậy đi, con lập tức gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Thăng, nói tới danh hiệu của cha. Cha đã từng gặp hắn nên hắn biết tên của cha. Con mời hắn tới nhà ăn cơm vào ngày mai.

Dương Quân Lạc nói:

- Điều máy bay tư nhân của cha qua, ngày mai đón hắn tới.

Dương Quân Lạc nói ra đãi ngộ lần này, sợ cả trong cả giới kinh doanh ở Châu Phi số người có thể được hưởng được cũng không vượt quá hai bàn tay.

Dương Tiếu Vân hiểu, cha già là muốn cho Bạch Tiểu Thăng đủ mặt mũi, còn làm cho nhà họ Ngụy nhìn.

Dương Nhất Sơn có vẻ muốn nói lại thôi, dùng ánh mắt ám chỉ với cha mình.

Dương Tiếu Vân thấy vậy thì cũng hiểu ý của con gái mình, thật ra ông ta cũng lập tức nhắc tới chuyện này.

- Ba, cha muốn sửa lại chuyện bọn con làm trước đây... có phải là muốn lại hợp tác với những thương nhân Trung Quốc kia hay không?

Dương Tiếu Vân hỏi dò.

Chuyện này không dễ đáp ứng được, bọn họ đều đã bàn bạc thỏa đáng với những doanh nhân bên phía u Mỹ, giai đoạn đầu của hợp đồng cũng sắp ký lại chuyển vụ kinh doanh cho những thương nhân Trung Quốc vừa đắc tội, điều này tính là chuyện gì, không phải là hai đầu đều không được cám ơn sao?

Còn nữa, cho dù Dương gia bọn họ đưa vụ kinh doanh cho thương nhân Trung Quốc, những người này thật sự có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra sao...

Vậy hành vi của mình trước đó lại tính là gì chứ?

Đùa sao...

- Con thối lắm, cha đã từng nói như vậy sao?

Dương Tiếu Vân không hiểu, đôi mắt của Dương Quân Lạc đã trợn trừng mắt tới vỡ cả tiếng:

- Con thật sự cho rằng cha con già rồi nên hồ đồ sao? Ừ, ngựa tốt sẽ không quay đầu lại ăn cỏ cũ. Cha làm sao có thể lại đẩy vụ kinh doanh với bên u Mỹ để hợp tác với thương nhân Trung Quốc được.

Dương Tiếu Vân bị chửi cho ngây người, Dương Nhất Sơn không dám lên tiếng.

Sao bọn họ lại quên mất, sự gian trá của bọn họ là di truyền từ ai chứ...

Bạn cần đăng nhập để bình luận