Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 621: Tiểu tử này, gây không được!



Nhóm người Trương Thiên Tắc đứng ở ngoài ngõ nhưng không có đi vào.

Bởi vì người đứng đầu không cho phép.

Người đứng đầu vóc dáng rất cao, với một cơ thể cường tráng và một khuôn mặt tiêu chuẩn hình chữ quốc. Góc cạnh rõ ràng, đầu đinh và có rất ít tóc trắng, nhìn qua đây hẳn là một người còn khá trẻ.

- Cha, là chỗ này sao? Sao chúng ta không đi vào mà chờ ở đây?

Trương Thiên Tắc nghi ngờ nhìn xem người kia.

Đó chính là cha của hắn, chủ tịch tập đoàn Thanh Bắc —— Trương Hách Nhiên.

- Chờ.

Trương Bách Nhiên chỉ đáp lại một chữ, tựa hồ không muốn nói nhiều.

Thực tế hắn nổi tiếng là một người tích chữ như vàng.

Nhưng một chữ này giống như là mệnh lệnh.

Những người đi theo hắn ta, kể cả Trương Thiên Tắc cũng không dám nói một lời.

Một nhóm người đứng ở đầu ngõ và ngoan ngoãn chờ đợi.

Lần này, họ đi cầu người giúp đỡ. Nhưng cầu ai Trương Thiên Tắc cũng không biết rõ. Bởi vì một chữ của cha hắn làm cho hắn không dám nói nhiều.

Tập đoàn Thanh Bắc trước đây có một vài va chạm với một công ty lớn khác trong thành phố. Lúc đầu hai bên thế lực ngang nhau, coi như tranh đấu cũng không phân cao thấp, người này cũng không làm được gì người kia. Nhưng ai ngờ tới, cách đây không lâu công ty kia đã bị tập đoàn Chấn Bắc thu mua. Người tổng giám đốc ban đầu vì có chỗ dựa nên bắt đầu toàn diện trả thù.

Tập đoàn Thanh Bắc mặc dù mạnh mẽ, nhưng cùng với tập đoàn Chấn Bắc thì họ như là châu chấu đá xe.

Nhìn thấy mọi mặt đều bị ảnh hưởng.

Trương Hách Nhiên quyết định đi phản ánh với cao tầng của tập đoàn Chấn Bắc để hy vọng không cần phải tranh đấu nữa.

Đương nhiên điều đó chỉ là giả thuyết mà thôi.

Thực tế là đi cầu người, hy vọng họ cho một con đường sống.

Chính vì lý do này, vị giám đốc trẻ Trương Thiên Tắc mới sâu sắc cảm nhận được gia đình của mình ở thành phố Ảnh Thị này cũng phải chịu thua, không thể làm gì được một con quái vật khổng lồ, thậm chí lại đây cầu xin tha thứ.

Đợi trong chốc lát, Trương Thiên Tắc kìm nén không được lầm bầm nói,

- Cha chắc chắn là người ở đây chứ, nếu như người ta đi rồi...

Trương Hách Nhiên lườm con trai một chút, đưa tay chỉ về một hướng.

Trương Thiên Tắc nhìn theo hướng ngón tay, thấy một chiếc Rolls-Royce Phantom, thân xe so với những chiếc hắn đã từng thấy còn dài hơn, còn là một mẫu được thiết kế sẵn.

Đây chính là chiếc xe mà người kia ngồi sao?

Trương Thiên Tắc nhịn không được líu lưỡi.

Trương Hách Nhiên biết nhiều hơn con trai của mình, hắn nhìn là biển số xe.

Xác định không sai.

Cứ chờ đợi như vậy, không bao lâu sau ở trong ngõ nhỏ xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, vừa nhìn vào Trương Thiên Tắc bỗng nhiên trừng lớn mắt.

Bạch Tiểu Thăng!

Nhìn thấy người kia, vừa nhìn thấy khuôn mặt đó, Trương Thiên Tắc lập tức như một con gà chọi, tròng mắt cũng trợn lên.

Người kia nắm giữ bí mật của hắn, ngang nhiên vào tiệc rượu của hắn, bắt hắn uống hết một ly rượu mạnh, để cho hắn say bất tỉnh hết một ngày.

Ngoài ra con bé Trần Hiểu Á kia, mấy ngày qua cứ hướng đoàn làm phim chạy tới, thậm chí còn phớt lờ lời mời của mình!

Điều đáng giận hơn nữa là trong hai ngày qua, chuyện hắn bị họ Bạch ép rượu, không biết truyền ra bởi miệng của tên khốn kiếp nào. Hiện nay trong vòng tròn của những con em nhà giàu, Trương Thiên Tắc hắn bỗng nhiên trở thành trò cười.

Trương Thiên Tắc tức muốn nổ tung.

Hắn muốn giở trò xấu bên đoàn làm phim, nhưng sợ ném chuột vỡ bình, sợ Bạch Tiểu Thăng nói ra bí mật của hắn, lo lắng Trần Hiểu Á sẽ bất mãn với hắn.

Một tới hai đi, hắn cũng chỉ có thể nén giận.

Đoàn làm phim kia hắn đã tra rõ, cũng là đến từ một công ty con của tập đoàn Chấn Bắc, nhưng lại không để cho hắn sợ hãi bao nhiêu.

Họ Bạch, coi như là người của tập đoàn Chấn Bắc, nhưng cũng không làm cho hắn kiêng kỵ bao nhiêu.

Lần này, lí do tại sao cha của hắn khuất phục, có một lý do là đối thủ của bọn họ lúc đầu đã mạnh mẽ, lại lợi dụng các ưu thế của tập đoàn Chấn Bắc để tạo áp lực, làm cho bọn hắn chỉ có thể nhường nhịn.

Đương nhiên điều này cũng không phải nói chỉ một người trong Chấn Bắc liền làm họ sợ, nếu sợ hãi mà không dám làm gì.

Vậy sau này, còn lăn lộn thế nào!

Cho nên ở trong lòng của Trương Thiên Tắc cũng không có e ngại gì đối với thân phận của Bạch Tiểu Thăng.

Hơn nữa tiểu tử kia còn trẻ như vậy, chức vụ bối cảnh có thể lớn thế nào!

Trương Thiên Tắc nghĩ như vậy.

Nhìn thấy kẻ thù, Trương Thiên Tắc ngứa cả hàm răng. Bạch Tiểu Thăng cũng tựa hồ thấy được hắn ta nhưng lại đang bận trò chuyện với người bên cạnh.

Vì góc khuất nên Trương Thiên Tắc cũng không nhìn rõ người bên cạnh Bạch Tiểu Thăng là ai.

Trừng hai mắt với Bạch Tiểu Thăng, Trương Thiên Tắc quay sang nói với cha mình,

- Cha, người nhìn đi kia chính là người tới nhục nhã con, còn làm Hiểu Á xa lánh con!

Lời này của Trương Thiên Tắc làm cho Trương Hách Nhiên cau mày.

Đặc biệt là nhắc đến Trần Hiểu Á, ánh mắt của Trương Hách Nhiên càng lóe sáng hơn, hắn luôn hy vọng có thể làm thông gia cùng Trần gia.

Không kẻ nào có thể phá hủy được!

- Bị người tới cửa bắt nạt, ngươi cũng nhịn sao? Chút chuyện này cũng không giải quyết được! Hiện tại lại nói với ta, ngươi coi ngươi còn là một đứa trẻ sao!

Trương Hách Nhiên hừ lạnh một tiếng, lần này hắn không có tích chữ như vàng, mở lời răn dạy con mình.

Trương Thiên Tắc cười khổ, ủy khuất nói,

- Cha, ngài không biết rõ, tiểu tử này rất giỏi đánh nhau, với lại hắn còn. . . Còn biết rõ con chơi đùa một cô người mẫu, con không thể để hắn nói chuyện đó ngay trước mặt Hiểu Á, cho nên con mới không có ra tay.

- Hiện giờ thấy hắn, con sẽ không bỏ qua. Cha cho con mượn hai bảo tiêu này, con cam đoan hắn phải phục tùng, không còn dám làm càn nữa.

Trương Thiên Tắc nói với lòng tin mười phần,

- Với lại người như hắn cũng sẽ không có cơ hội gặp lại Hiểu Á.

Bảo tiêu bên người của Trương Hách Nhiên là hai người đàn ông Hoa Kiểu, tham gia qua ngoại chiến binh đoàn, làm qua lính đặc chủng, khả năng chiến đấu là đỉnh cấp. Đối phó với tên kia chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Vì vậy, Trương Thiên Tắc có lòng tin mười phần.

Trương Hách Nhiên khẽ gật đầu, chỉ nói bốn chữ,

- Đừng ở chỗ này.

Thấy cha mình đồng ý, Trương Thiên Tắc lập tức vui mừng khôn xiết, liền muốn dẫn người đi qua, lôi tên họ Bạch đang đi ra từ trong ngõ, đến địa phương vắng người để hành hạ hắn, trả mối thù ép rượu ngày xưa!

Trong ngõ nhỏ, Bạch Tiểu Thăng đối với nguy hiểm bên ngoài hoàn toàn không biết gì, vẫn cùng Hạ lão trò chuyện.

Một già một trẻ, giống như bạn vong niên.

Trương Thiên Tắc vừa mang bảo tiêu vào đi ngõ nhỏ, Trương Hách Nhiên bỗng nhiên nhìn thấy Hạ lão.

Trong chốc lát, sắc mặt của hắn tái mét.

Hắn nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng cùng Hạ lão nói chuyện vui vẻ với nhau, Trương Hách Nhiên - cảm thấy như thế giới này sắp sụp đổ.

- Các ngươi đứng lại.

Trương Hách Nhiên gấp gáp, lập tức quát to với Trương Thiên Tắc cùng hai người bảo tiêu.

Ba người kia nghi ngờ quay lại nhìn hắn.

Trương Hách Nhiên không nói lời thứ hai liền cất bước đi,

- Đi theo ta!

Trương đổng tốc độ rất nhanh, hắn vừa nói, hai bảo tiêu và những người khác cùng theo sau.

Trương Thiên Tắc sửng sốt một giây, thấy cha liếc nhìn mình lập tức giật mình, vội vàng theo sau.

- Cha, chuyện gì thế?

Trương Thiên Tắc không biết làm sao.

Trương Hách Nhiên một chữ cũng không nói, bước chân vội vàng, mang theo bọn họ vào con ngõ nhỏ, rồi hắn đứng đầu hẻm nhìn vào.

Điều này làm cho bọn người Trương Thiên Tắc im lặng.

Không bao lâu, trước ngõ nhỏ, Bạch Tiểu Thăng cùng Hạ lão đi tới, cười cười nói nói.

Trương Hách Nhiên liếc qua, lập tức rút đầu về, ánh mắt phức tạp nhìn Trương Thiên Tắc.

- Con trai, mối thù của con...Có khả năng không báo được rồi! Tiểu tử này, gây không được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận