Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1315: Mang theo "Thượng Phương Bảo Kiếm" về (1)

Bản sự gió chiều nào xoay chiều ấy của Hàn Nhật Trình, khiến cho những người đang ngồi bên dưới mở rộng tầm mắt.

Trước đó hắn còn nói những lời nghiêm khắc tàn độc, lên án Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng. Sau đó một giây, chỉ hận không thể giơ hai tay ủng hộ Tổng giám đốc chấp hành Bạch Tiểu Thăng.

Trở mặt cũng không nhanh như vậy, hơn nữa còn ung dung không vội, không có một chút xấu hổ.

Đám người đang ngồi bên dưới, ngoại trừ Hàn Nhật Trình, có lẽ không ai có khả năng như vậy!

Rất nhiều người nhìn về phía Hàn Nhật Trình, nói một chữ “Phục” ở trong lòng.

Bạch Tiểu Thăng trở thành Tổng giám đốc chấp hành mới của khu Đại Trung Hoa là do mệnh lệnh của tổng bộ, nó đã trở thành sự thật cố định.

Kết hợp với lời nói của Hạ Hầu Khải, sau khi mọi người sợ hãi thán phục thì cũng đều chấp nhận sự thật.

Không chấp nhận, còn có thể thế nào?

Theo lời của Hạ Hầu Khải, đi đến tổng bộ để kháng nghị?

Lý do là.

Nói tuổi vị Tổng giám đốc chấp hành của chúng tôi không đủ lớn, chúng tôi không đồng ý?

Tổng bộ của tập đoàn sẽ phản ứng lại bọn họ mới là lạ.

Nếu có phản ứng thì cũng là đuổi việc bọn họ.

Lấy dưới tố trên là vượt cấp, từ trước tới nay vẫn là điều cấm kỵ tại nơi làm việc.

Họ đều là con người, họ sẽ không ngu ngốc như vậy.

Ván đã đóng thuyền, người thanh niên trẻ tuổi Bạch Tiểu Thăng thật sự có cái gì đó đáng để chiêm ngưỡng. Mọi người nhìn nhau rồi mở miệng chúc mừng.

- Chúc mừng Bạch tổng, thăng chức thành Tổng giám đốc chấp hành của khu Đại Trung Hoa!

- Sau này chúng tôi sẽ ủng hộ Bạch tổng, ủng hộ công việc của ngài!

- Có một lãnh đạo trẻ tuổi và tài năng như Bạch tổng là may mắn của chúng tôi!

Hai mươi mấy vị quản lý cấp cao khu Đại trung hoa của tập đoàn Chấn Bắc liên tục lên tiếng. Ít nhất về mặt tích cực, tất cả bọn họ đã thừa nhận vị trí lãnh đạo của Bạch Tiểu Thăng.

Hạ Hầu Khải vui mừng nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt tràn đầy hiền từ.

Quen biết Bạch Tiểu Thăng ba, bốn năm, Hạ Hầu Khải luôn đối đãi với hắn như con cháu. Lúc này, nhìn thấy hắn trưởng thành hơn cả những gì mình mong đợi, thành người nối nghiệp của mình, Hạ Hầu Khải cảm thấy vui vẻ thay cho hắn.

Bạch Tiểu Thăng ngồi ở chủ vị, phía trên mọi người. Vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, nhưng trên mặt lại mang theo nét cười nhạt mãn nguyện, thản nhiên tiếp nhận lời chúc mừng của mọi người.

Đây chính là hắn, một tiếng cảm thán trong lòng hắn.

Tưởng tượng ba, bốn năm trước, mình vẫn chỉ là nhân viên của một xí nghiệp tư nhân nhỏ.

Vậy mà bây giờ, hắn lại trở thành Tổng giám đốc chấp hành của tập đoàn Chấn Bắc, một tập đoàn cấp thế giới, quản lý hàng trăm xí nghiệp!

- Đây cũng chỉ là bước đầu tiên để ta tiến đến vị trí cuối cùng mà thôi. Đi đến bước này, tính ra, ta đã lãng phí gần… bốn năm. Tiếp theo, ta có sáu năm để tiến đến vị trí chủ tịch tập đoàn Chấn Bắc! Để hoàn thành kỳ vọng của chú hai, thừa kế tập đoàn Chấn Bắc!

Bạch Tiểu Thăng ngầm nắm chặt tay,

- Hơn nữa, ta cũng phải tăng hiệu quả và lợi ích tăng trưởng của Nguỵ gia, lấy lại tự do cho Tuyết Liên!

- Ta làm được sao?

- Ta nhất định phải làm được! Ta có thể!

Người sống phải có mục tiêu, có phương hướng phấn đấu, chỉ như vậy chúng ta mới có hy vọng, mới có thể tạo ra kỳ tích.

Đôi mắt của Bạch Tiểu Thăng sáng láng.

Mọi người trong phòng nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng lúc này, ung dung không vội vàng, phong thái rõ ràng, cảm giác vị Tổng giám đốc chấp hành trẻ tuổi này thật đáng để mong chờ.

Đương nhiên, có một số người đang ngồi trong phòng vẫn có chút không phục như cũ.

Từ thời của Hạ Hầu Khải, bọn họ đã ngồi an ổn trên ngọn đồi riêng của mình. Hạ Hầu Khải không có cách nào quản bọn họ, Trầm Bồi Sinh cũng không thể quản bọn họ.

Trong khu Đại trung hoa, bọn họ là đại tướng nơi biên cương. Dù sao chỉ cần mỗi năm đạt thành tích cho công ty, cũng không ai có thể nói gì.

Cho nên bọn họ luôn cao ngạo. Hiện tại, có một người trẻ tuổi đứng trên bọn họ, nên trong lòng cảm thấy không phục.

Tuy nhiên, bọn họ lại cảm thấy người trẻ tuổi này chưa chắc không thể làm Tổng giám đốc chấp hành khu Đại trung hoa.

Rốt cuộc, không có cách nào để quản bọn họ!

Những người đó nheo mắt như cười như không nhìn Bạch Tiểu Thăng, vỗ tay cho có lệ, lộ ra vẻ qua loa.

- Bạch tổng trở thành Tổng giám đốc chấp hành khu Đại trung hoa, đây chính là điều tốt, chúng ta phải ăn mừng náo nhiệt một chút. Mọi người nói có phải không?

Vẻ mặt Hàn Nhật Trình tươi cười muốn làm gì đó.

Trong lòng của Hàn Nhật Trình, Bạch Tiểu Thăng đã bước một bước lên trời, cứ cho lúc này hắn rất bình tĩnh ổn định có độ đi nữa. Nhưng dù sao với độ tuổi và kinh nghiệm ở đó, cái gì là độ tuổi, cái gì là tâm trạng.

Bạch Tiểu Thăng trước mắt có vẻ rất tỉnh táo và bình tĩnh. Nhưng nói không chừng trong lòng đã bay lên tận trời.

- Ít nhất, so với hai lão nhân tinh Trầm Bồi Sinh và Hạ Hầu Khải thì đối phó với hắn dễ hơn. Chỉ cần mình đủ ân cần, thái độ tốt, vậy vị trí Đại sự vụ quan thứ nhất của mình cũng không chạy được!

Hàn Nhật Trình ngấm ngầm tính toán.

Hắn vừa nói vậy, ngay lập tức có người mỉm cười phụ hoạ.

Đối mặt với sự nhiệt tình của đám người, Bạch Tiểu Thăng cũng mỉm cười.

- Nhất định phải ăn mừng, nhưng bây giờ không vội! Bạch Tiểu Thăng không nhanh không chậm nói,

- Lần này tôi đến tổng bộ đúng lúc gặp một buổi đại hội, tôi đã học hỏi được không ít thứ từ đó. Tôi nghĩ, trước tiên chia sẻ với mọi người một chút!

Hàn Nhật Trình khẽ giật mình.

Nghe ý tứ này, Bạch Tiểu Thăng muốn làm lãnh đạo phát biểu trước mọi người.

Cũng đúng, các nhà lãnh đạo mới không phải đều thích thao thao bất tuyệt làm thành một bài phát biểu khai mạc sao?

Hàn Nhật Trình quả quyết đồng ý,

- Được! Bạch tổng thật sự là một người tốt. Đây là muốn truyền lại thành quả thu hoạch được từ đại hội ở tổng bộ cho chúng tôi. Chúng tôi xin lắng nghe!

Dứt lời, Hàn Nhật Trình lui về vị trí của mình, trên mặt mang theo nụ cười tập trung ngồi xuống, chú ý lắng nghe phát biểu của lãnh đạo.

Người này mới năm mươi mấy, có thể biểu hiện thái độ như vậy với một người lãnh đạo trẻ tuổi, không thể không khiến người ta nói chữ “Phục”.

Mấu chốt là hắn có khả năng phụ họa ủng hộ cấp trên đúng lúc, phát huy khả năng vỗ mông ngựa đến cực hạn, còn để cho người ta không tìm ra được kẽ hở.

Điều này gọi là một xướng một hoạ, phối hợp hoàn mỹ với Bạch Tiểu Thăng.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy trước đây Hàn Nhật Trình lên án Bạch Tiểu Thăng, đám người đang ngồi bên dưới thật sự nghĩ hắn mới là người dòng chính của Bạch Tiểu Thăng.

Những người khác nhìn nhau, cũng cười một tiếng, biểu thị muốn nghe Bạch Tiểu Thăng nói.

Những người có chút lơ đễnh với Bạch Tiểu Thăng, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng.

Nhìn xem, thật sự là “Cái mông quyết định đầu”, “Vị trí quyết định tư tưởng”, bây giờ vừa mới lên nhận chức đã bắt đầu nói chuyện như lãnh đạo, trình bày tinh thần của hội nghị.

Những người này thường ngày cũng dùng bộ dáng này với cấp dưới, có thể nói tới ba, bốn tiếng nên sức chịu đựng cũng luyện được.

Bây giờ, Bạch Tiểu Thăng muốn nói, vậy thì cứ nói, bọn họ cũng nghe được.

Hạ Hầu Khải, Lý Hạo Phong, Trịnh Thiên Hồng và Hứa Du Nhược là những người có hiểu biết với Bạch Tiểu Thăng, nhưng họ cũng hơi tò mò. Bạch Tiểu Thăng cũng không phải người thích dông dài, nói những chuyện vô dụng.

Tính khí của hắn rất trực tiếp và dứt khoát. Hắn có thể nói chuyện và làm việc đơn giản, đánh vào trọng tâm.

Tại thời điểm này phải có một lý do gì đó!

Mọi người nhìn nhau, kiên nhẫn chờ đợi.

Bạch Tiểu Thăng thấy mọi người yên tĩnh một chút, mở miệng chầm chậm nói.

Hắn nói với mọi người những gì nhìn thấy ở tổng bộ, hai mắt hắn sáng rực lên, nói với tất cả mọi người.

Bạch Tiểu Thăng nói về điểm nổi bật trong các khu vực khác, chẳng hạn như Châu u, Châu Mỹ.

Một số là điều chỉnh công nghiệp trong bối cảnh toàn cầu, một số là hội nhập và tái cấu trúc doanh nghiệp khu vực và một số chế độ tổ chức vận hành kiểu mới…

Khi nói về điều này, Bạch Tiểu Thăng rất ít khi lạc đề, nói rõ ràng, tóm tắt, trực tiếp, cố gắng để mọi người hiểu.

Mọi người trong phòng, một số người nghe với sự thích thú, thường xuyên gật đầu, giống như có điều đạt được…

Có ít người thì ngấm ngầm nhíu mày, nhìn nhau, ánh mắt nghiền ngẫm…

Những năm trước, Hạ Hầu Khải cũng tham gia một hội nghị rồi trở về nói chuyện, nhưng ở một góc độ khác.

Hạ Hầu Khải nói ở góc độ một nhà lãnh đạo truyền thống, truyền đạt tinh thần của hội nghị, tuyên bố các mục tiêu lớn nhỏ, phân chia nhiệm vụ công việc đến mọi người.

Nghiêm túc, trung thực và công khai.

Bạch Tiểu Thăng không vội vàng đọc biên bản cuộc họp của mình, không nói về các nhiệm vụ, mà lại lấy nội dung các khu vực khác nhau mà mọi người thấy hứng thú để nói, cho người ta cảm giác mới mẻ.

Trong bài phát biểu của Bạch Tiểu Thăng, một số người thậm chí nghĩ nếu có thể học tập một ít gì đó rồi vận dụng ở khu Đại trung hoa, có phải sẽ có hiệu quả hay không?

Khu Đại trung hoa tự nhiên cũng có chỗ độc đáo, nhưng việc học tập điểm mạnh của các nơi khác nhau, dùng những thứ phù hợp, chẳng phải như hổ thêm cánh sao!

Tuy nhiên, sau đó mọi người lại ngầm dao động.

Suy nghĩ thì có thể, nhưng khi thực sự đi làm thì lại không thể nào!

Để thực sự làm điều đó, nhất định phải di chuyển vị trí của một số người, thậm chí làm lung lay quyền lực và vị trí của họ!

Cứ như vậy, bọn họ sao có thể đồng ý!

Bạn cần đăng nhập để bình luận