Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2356: Doanh nhân Lever (1)

Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cộng thêm Phil và Molia, chuyến đi này có năm người đều lên chuyến bay buổi chiều, bay thẳng tới Kustier.

Lần này máy bay phải bay mất mười mấy giờ, đến khoảng bảy giờ sáng hôm sau mới có khả năng đến Lales – thủ đô của Kustier.

Buổi tối, mọi người ngủ ở trên máy bay.

Ghế ngồi ở khoang thương gia rộng rãi thoải mái, có thể thay đổi thành giường nước, lại đắp thảm len dày, thật ra rất thoải mái.

Sáng sớm, tiếng phát thanh đánh thức Bạch Tiểu Thăng ra khỏi giấc mơ, anh vén thẳm len trên người lên và vươn vai một cái.

Bạch Tiểu Thăng vén rèm cửa sổ bên cạnh, nhìn ra ngoài, anh chỉ thấy một “màn hình lớn” rộng bao la, chỉ thuần một màu xanh hiện lên trước mắt, sạch sẽ hoàn toàn không có tạp chất, trong lành tới mức làm người ta thấy chấn động.

Máy bay hẳn đang bay ở trên biển.

Cho dù ở trong khoang không thể ngửi được mùi gió biển nhưng chỉ với màu sắc thuần túy trước mắt cũng đủ cho làm cho người ta thấy thoải mái.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng xúc động.

Thảo nào nhiều nhà văn, nhà thơ nhìn thấy biển rộng thì văn thơ tuôn trào.

Đương nhiên, cảm giác chấn động khi nhìn thấy biển và bản thân ở trong đó lại khác nhau, lúc này thị giác khiến người ta có cảm giác mình thật nhỏ bé.

Bạch Tiểu Thăng đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhìn thấy trên màn hình lớn màu xanh lam xuất hiện mấy mảng màu vàng lục, anh cẩn thận quan sát mới phát hiện ra đó là mấy đảo nhỏ.

Thật sự là đảo "Nhỏ", anh chỉ có thể nhìn thấy bãi cát màu trắng vàng, còn có mấy cây dừa xanh phía trên.

Nhưng rất nhanh, hòn đảo lớn đã xuất hiện ở trong tầm mắt, đồng thời còn thấy được những tòa nhà phía trên.

Những hòn đảo lớn hơn nữa liên tục xuất hiện.

- Cuối cùng cũng sắp đến Kustier rồi sao?

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Quốc gia này do bốn đảo lớn tạo thành, bản thân anh cũng vô cùng chờ mong được nhìn thấy.

Trong khoan này, Molia, Phil, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng lần lượt tỉnh lại, mọi người đều chỉnh lại quần áo mặt mũi.

Mười phút sau, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế của Kustier Lales.

Đừng thấy đó là một đất nước ngoài đảo, sân bay Lales được xây dựng rất lớn, vô cùng khí thế, thậm chí vượt quá một vài sân bay của thủ đô đất nước phát triển ở đất liền.

Bạch Tiểu Thăng đọc từng tài liệu, biết vị trí địa lý của Kustier vô cùng quan trọng trong lịch sự vận tải trên thế giới.

Vận chuyển đường biển và đường không phát triển, cũng là nguồn kinh tế quan trọng của bọn họ, tất nhiên cảng hàng không và hải cảng là nơi tập trung quan trọng nhất.

Trước đây, Bộ sự nghiệp thứ sáu của tập đoàn Chấn Bắc cũng nắm lấy một cơ hội ngàn năm một thuở, giúp đỡ Kustier xây dựng miễn phí một cảng mới, đồng thời nhận được hứa hẹn về quyền sử dụng cảng trong năm mươi năm.

Chỉ không ngờ một trận sóng thần bất ngờ xảy ra, làm cho việc xây dựng đang tiến hành đã bị tổn hại nghiêm trọng, bị ép phải bỏ dở.

Từ trong tài liệu Bạch Tiểu Thăng hiểu rõ, đáng lẽ ban đầu cần phải ưu tiên tiến hành xây dựng công trình phòng hộ trước, bởi vì để đuổi kịp tiến độ nên nó bị hoãn lại sau, điều này cũng là một phần dẫn tới bộ phận chính của kiến trúc bị tổn hại. Nhưng trong thiên tai lần này, bộ phận chính kiến trúc ở đây thật ra cũng không bị tổn thất lớn, đủ thấy chất lượng kiến trúc vượt qua thử thách.

Mà muốn bắt đầu làm việc lại lần nữa không chỉ cần vốn đầu tư rất lớn, tiến hành dọn dẹp và xây dựng lại, còn phải đối mặt với việc truy cứu trách nhiệm từ bên phía Kustier.

Phía Kustier cho rằng an toàn của cảng mới không bảo đảm chất lượng, yêu cầu Bộ sự nghiệp thứ sáu phái người quản lý cao cấp tới nói chuyện, nếu không có khả năng sẽ hủy bỏ thỏa thuận.

Lần này Bạch Tiểu Thăng đến đây, giải thích vấn đề mới là điểm quan trọng nhất, mở lại dự án ngược lại là điều thứ hai.

Một khi làm cho Kustier hủy bỏ thỏa thuận, vậy những tài chính bỏ vào trước đây sợ rằng đều mất trắng.

Nhóm người Bạch Tiểu Thăng xuống máy bay, lấy hành lý và đi ra ngoài.

Trong ba người phụ nữ, Phil ăn mặc thời trang nhất lại kéo va li rất lớn, có vẻ khá chật vật.

Molia cũng có hành lý của mình, còn giúp cô ta kéo theo một vali nhỏ, thật sự không thể giơ tay giúp đỡ nữa.

- Vì sao chúng ta không dẫn theo người nào đi cùng chứ?

Phil không nhịn được bực mình nói nhỏ với Molia, oán trách nhìn theo bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng cô ta lại không dám nói gì ở trước mặt Bạch Tiểu Thăng.

Trước khi lên đường, Bạch Tiểu Thăng đã nói rõ phải trang bị giản dị, cô ta kéo theo vali lớn, vali nhỏ như vậy đã có ý chống đối rồi.

Hơn nữa, Bạch Tiểu Thăng vốn muốn giơ tay cầm giúp nhưng cô ta lại luôn miệng từ chối.

Phil cũng không dám bảo Bạch Tiểu Thăng làm người hầu cho mình, nếu tin tức truyền về, mẹ cô ta không chừng sẽ nổi giận mất.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh căn bản không có ý định giúp đỡ, mà hai người này và Bạch Tiểu Thăng biểu hiện ra mối quan hệ đặc biệt không bình thường, càng giống như bạn hơn, căn bản không giống với người đi theo hầu.

Phil tất nhiên cũng không dám sai khiến bọn họ, cho nên chỉ có thể tự mình gắng sức, giống như con kiến kéo bọ cánh cứng vậy, nhích từng bước đi về phía trước.

Nhưng sau hai lần ba lượt, Phil kéo va li tụt lại phía sau, ba người Bạch Tiểu Thăng chờ lại chờ cũng mất kiên nhẫn.

Cuối cùng, vẫn là Bạch Tiểu Thăng nháy mắt cho Lôi Nghênh, bảo anh ta ra sức.

Lúc này Lôi Nghênh mới không nói một lời, đi qua hỗ trợ.

Phil vội vàng cảm ơn Lôi Nghênh, xoay người đuổi theo Bạch Tiểu Thăng.

Cô ta đi theo tới đây, mục đích quan trọng nhất chính là tạo mối quan hệ tốt với Bạch Tiểu Thăng, tối thiểu cũng trở nên quen thuộc hơn.

- Cô Phil, trước đó không phải chúng ta đã nói là nên mang hành lý đơn giản xuất hành sao? Cô mang nhiều đồ như vậy làm gì?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Thật ra anh cũng không phải chất vấn, chỉ tò mò vì sao cô ta mang theo nhiều đồ khoa trương như vậy?

- Đây đã là trang bị đơn giản nhẹ nhàng rồi, tôi chỉ dẫn theo mười bộ quần áo còn có một ít đồ trang điểm, vật dụng hàng ngày, đều là đồ cần thiết thôi.

Phil nhìn Bạch Tiểu Thăng nói với vẻ đáng thương.

Lâm Vi Vi ở bên cạnh thấy cô ta như vậy thì mất kiên nhẫn quay đầu sang chỗ khác.

Bạch Tiểu Thăng nghẹn lời trong giây lát, sau đó chỉ đành phải nói:

- Bây giờ còn sớm, chúng ta tìm chỗ ăn cơm đi.

- Được, được, tôi biết ở bên Lales này có một nhà hàng rất tuyệt, các doanh nhân đều thường tới đó, để tôi liên hệ trước xem sao.

Phil có tinh thần nói.

- Nhà hàng kia, nếu là du khách bình thường sẽ chê đắt, hơn nữa thân phận cũng không đủ tư cách, cũng chỉ có thể ăn ở trong đại sảnh tầng một, người có thể lên tầng ăn cơm đều là người đặc biệt...

Phil còn giới thiệu tình hình.

Lúc này, bọn họ đang ở trong thành phố trên đảo Lales, phải nói là thủ đô của Kustier, nói vậy nhà hàng mà Phil nhắc tới quả thật không tầm thường.

Nhưng Bộ sự nghiệp thứ sáu không xây dựng cảng mới ở đây.

- Nếu cô Phil thấy không tệ thì ta đi tới đó vậy.

Bạch Tiểu Thăng thuận thế nói.

Mọi người ra khỏi sân bay, bắt hai chiếc xe bên ngoài.

Ba người Bạch Tiểu Thăng ngồi một xe, Phil và Molia ngồi một xe, chạy tới nhà hàng tên là “Blue Ocean” mà Phil đã nói tới.

Trên đường đi, ba người Bạch Tiểu Thăng thưởng thức phong cảnh của quốc gia trên đảo này, cũng mở cửa sổ cho gió biển mang theo vị mặn thổi tới, cảm giác thật sự vui vẻ thoải mái.

Chờ khi đến nơi, xuống xe, ba người Bạch Tiểu Thăng mới kinh ngạc phát hiện ra, nhà hàng tiếng tăm lừng lẫy mà Phil nhắc tới chỉ là một căn nhà nhỏ ba tầng, không phải là tòa nhà cao chọc trời như trong tưởng tượng của bọn họ, chỉ có điều nó rất rộng, nhìn rất có khí thế. Kiến trúc này có một mặt giáp biển, tầng hai và tầng ba có sân lộ thiên rất lớn, dòng nước giống như thác nước trút từ tầng ba xuống đến tầng hai, lại từ tầng hai đổ vào hồ nước rất lớn trước tòa nhà.

- Đây là nhà hàng hay là suối phun lớn thế?

Lâm Vi Vi cũng không nhịn được mà thán phục.

- Là chỗ ăn cơm.

Lôi Nghênh lẩm bẩm nói:

- Tôi ngửi được mùi thơm của hải sản.

- Đi thôi, chúng ta vào xem thử.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Phil và Molia cũng xuống xe, người trông cửa cầm hành lý giúp bọn họ.

Nhìn người đàn ông gầy gò này mặc đồng phục kéo theo hành lý nặng nề, cũng làm cho người có phần không đành lòng, nhưng Phil cho số tiền có giá trị lớn qua làm đối phương mặt mày rạng rỡ, sức mạnh cũng tăng lên, lại khiến cho người cảm thấy chuyện này thật ra không phải là chuyện xấu đối với hắn.

Mọi người đi vào nhà hàng, nhân viên phục vụ ra đón, mỉm cười áy náy nói:

- Chào các vị khách quý, xin hỏi các vị có phải là hội viên của nhà hàng chúng tôi không? Nếu không phải, vậy tôi chỉ có thể xin lỗi, mấy vị có lẽ phải chờ trong đại sảnh một lát, bởi vì đại sảnh đã hết bàn rồi.

Đây chẳng qua mới chỉ là buổi sáng, trong đại sảnh này đã đầy người ngồi kín cả rồi sao?

Đám người Bạch Tiểu Thăng đảo mắt nhìn qua, thấy hoàn cảnh ở đây vô cùng trang nhã, trang hoàng sang trọng, cũng không có nhiều bàn nhưng đều có người ngồi rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận