Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 650: Trò chuyện thật vui



Bạch Tiểu Thăng bị Hoắc Đông đạo sư kéo đến văn phòng của mình.

Ở nơi đó, Bạch Tiểu Thăng thấy mấy bảng đen nhỏ được viết bởi hắn lúc hắn ở Trung Kinh cùng thị trưởng Quý Minh Dương cố gắng thực hiện kế hoạch. Doanh nghiệp truyền thông Trung Kinh, đã dẫn đầu ngành công nghiệp truyền thông, hợp tác cùng chính quyền thành phố để tạo ra một loại hình kinh doanh "Danh thiếp thức thành thị" (danh thiếp hình thức thành phố Trung Kinh mới).

- Đây là tất cả các thông tin tôi có thể thu tập được, đương nhiên, có rất nhiều chi tiết mấu chốt mà tôi không biết.

- Đây là mô hình kinh tế học được tôi thành lập dựa trên những lý thuyết của cậu, nhưng còn trong quá trình hoàn thiện.

- Đây là cá nhân tôi, dựa trên những điều này, thôi diễn đi ra mô hình mới, còn đang chậm rãi thăm dò.

- Đây là. . .

Hoắc Đông tràn đầy hào hứng, đem nội dung trong bản nghiên cứu của mình bày ra cho Bạch Tiểu Thăng xem.

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc không thôi.

Cái gì là chuyên gia! Đây mới gọi là chuyên gia!

Hoắc Đông đạo sư đã đem những lý luận hình thành này phát triển thành các mô hình, đồng thời còn tiến thêm một bước, diễn sinh ra một mô hình mới.

Bạch Tiểu Thăng thán phục!

Đã có lúc, hắn cũng cùng một số chuyên gia bàn luận và hắn nghĩ là nhiều chuyên gia cũng chỉ có cái tiếng mà thôi.

Nhưng nhìn thấy Hoắc Đông đạo sư này, hắn mới nhận ra được những chuyên gia chân chính rất lợi hại, bọn họ khinh thường những phát ngôn bừa bãi và ánh mắt công chúng. Bọn họ yên lặng chăm chỉ làm việc trong thế giới riêng của họ, bọn họ có thể đạt tới độ cao là làm người thán phục, kính nể!

- Cậu Bạch, tôi lần này mời cậu qua đây là muốn thảo luận về những thứ này, ngoài ra cùng cậu nghiên cứu, thảo luận thêm, không biết cậu có thể có thời gian không?

Hoắc Đông đạo sư hỏi lịch sự, trong nét mặt ẩn ẩn có chút lo lắng.

Dù sao, Bạch Tiểu Thăng là tổng giám đốc một công ty lớn trong thành phố, lịch làm việc bận rộn, không nhất định có thời gian cùng một ông già như mình nghiên cứu học vấn.

- Tại phương diện học tập, tôi luôn có thời gian, có thể cùng ngài thảo luận nghiên cứu, đó là vinh hạnh của tôi!

Bạch Tiểu Thăng chân thành trả lời.

Hoắc Đông đạo sư vô cùng hài lòng,

- Cũng là vinh hạnh của tôi!

Một già một trẻ ngồi trên ghế sopha ở văn phòng, nhiệt tình đàm luận.

Phùng Ly xử lý xong công việc, lúc chạy tới nhìn thấy hai người đang trò chuyện. Cô không làm phiền mà ở bên cạnh lắng nghe, cảm giác được không ít gợi mở, dứt khoát lấy sổ tay ra ghi chép.

Nhìn thấy ánh mắt Bạch Tiểu Thăng tập trung, bộ dáng lúc thảo luận một vấn đề thì thần thái sáng láng, Phùng Ly không kìm lòng được có chút si mê.

Một người đàn ông khi tập trung vào công việc là có sức hút nhất, lời này không sai!

Trí tuệ của Bạch Tiểu Thăng cũng làm Phùng Ly lưu lại ấn tượng sâu sắc.

- Anh ấy biết nhiều như vậy! Xem ra, kiến thức dự trữ của mình còn không đủ, nhất định phải dành thời gian bổ sung!

Phùng Ly nghĩ thầm.

Bạch Tiểu Thăng đối với Hoắc Đông đạo sư cũng phi thường bội phục, nếu hắn không có Hồng Liên phụ trợ, rất khó theo kịp tiết tấu của vị đạo sư này.

Đương nhiên, tư chất bản thân Bạch Tiểu Thăng cũng xuất chúng, ứng biến nhanh. Đổi thành người khác coi như nắm trong tay nhiều tư liệu, sợ là cũng không thể nào mở miệng diễn đạt.

Cứ như vậy, đã hàn huyên hơn một giờ nhưng một già một trẻ này còn không có ý ngừng lại.

- Lão sư, Bạch Tiểu Thăng hiện giờ đã muộn rồi, hai người không đói bụng sao, không bằng trước ăn một chút gì đi.

Phùng Ly không thể không nhắc nhở.

Một già một trẻ này nghe vậy mới giật mình, đã qua lâu như vậy rồi sao.

- Ha ha, thống khoái, thống khoái! Thực sự cao hứng mà quên đi thời gian, bữa cơm này, tôi mời!

Hoắc Đông đạo sư cười to nói.

Lão sư đã lâu không có vui vẻ như vậy, giống như trẻ ra mấy tuổi! Phùng Ly mỉm cười.

- Tôi mới là được ích lợi không nhỏ, bữa cơm này hẳn là để tôi xin mời!

Bạch Tiểu Thăng chân thành nói.

Bạch Tiểu Thăng không phải đang khiêm tốn, cùng một vị trí giả giao lưu, hắn tự nhiên được lợi rất nhiều.

Một người có thể đạt được bao nhiêu thành tựu, có thể đi đến vị trí cao bao nhiêu, bất kể tuổi tác và tầm nhìn.

Làm thế nào để cải thiện tầm nhìn của một người, điều cần làm đó là đứng trên vai của "Cự nhân".

"Cự nhân" này là nhân vật đã đạt đến đỉnh cao trong lĩnh vực giống vị Hoắc đạo sư này.

Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa, tại sao lại cho Hoắc Đông đạo sư một cái ghế đại sự vụ quan danh dự, cũng là do nhìn trúng điểm ấy.

Hoắc Đông, Bạch Tiểu Thăng đều kiên trì muốn mời đối phương ăn cơm, không ai nhường ai.

- Tôi mời hai người được không đây?

Phùng Ly cười chen vào hai người bọn họ.

- Một người là thầy giáo của tôi, một người cho tôi rất nhiều gợi mở, tôi mời các người có được hay không?

- Không được!

Một già một trẻ đồng thanh hô.

Phùng Ly triệt để mất bình tĩnh.

Cuối cùng, ba người rời khỏi văn phòng, cũng không có đi nơi xa hoa nào mà chỉ đi đến một nhà hàng nhỏ trong khuôn viên trường.

Trên đoạn đường này, vô số sinh viên kinh ngạc nhìn Trưởng khoa Kinh tế và Quản lý, vị đạo sư đức cao vọng trọng đang cùng một người trẻ tuổi đi đường thân thiết trò chuyện.

Sự nhiệt tình của Hoắc viện trưởng ngay cả hiệu trưởng cũng chưa được hưởng qua!

Mọi người đều ngạc nhiên không thôi, nhìn Bạch Tiểu Thăng bằng ánh mắt kính sợ.

Đoạn đường này, Bạch Tiểu Thăng thu về rất nhiều sự sùng bái của mọi người.

Ngay cả bản thân hắn cũng cảm khái, vinh quang thời học đại học mất đi, hôm nay toàn bộ thu về.

Ông chủ nhà hàng nhỏ biết được Hoắc Đông đạo sư tới, tự mình ra đón, đưa họ vào phòng nhỏ, lại tự mình xuống bếp phục vụ.

Món ăn nơi này rất tinh tế, hương vị cũng vô cùng ngon.

Hiếm thấy lần này Hoắc Đông đạo sư còn uống một chút rượu.

Nữa buổi lão đạo sư đi vào phòng vệ sinh một lát.

Bạch Tiểu Thăng tranh thủ cười hỏi Phùng Ly,

- Phùng giám khảo, điểm số của tôi lần này thế nào, cô có nhớ cho tôi thêm điểm không/

Bạch Tiểu Thăng lại vẫn nhớ vụ bối rối này.

Phùng Ly nghĩ thầm cười, lại nhăn mặt, làm bộ vẻ mặt thành thật,

- Dựa vào anh sớm biết rõ đáp án, đối những người khác đúng là không công bằng, cho nên tôi cho anh giảm một phần điểm. . .

- Như vậy sao được!

Bạch Tiểu Thăng lập tức kinh sợ,

- Tôi muốn nói cho Hoắc Đông đạo sư!

Anh chàng này lại muốn cáo trạng.

Phùng Ly dở khóc dở cười nói,

- Lần này, anh đạt điểm số cao nhất trong mọi người rồi!

Bạch Tiểu Thăng nghe xong lúc này mới tươi cười rạng rỡ.

Đang trò chuyện, cửa căn phòng vừa mở ra, hai người tưởng là Hoắc Đông đạo sư trở về nhưng khi bọn người nhìn lên mới phát hiện người đến lại là Triệu Thiên Trạch.

Hai người cũng hơi kinh ngạc.

- Phùng Ly sự vụ quan.

Triệu Thiên Trạch mỉm cười chào hỏi Phùng Ly, sau đó chuyển hướng sang Bạch Tiểu Thăng,

- Em Bạch, chị tìm em đã lâu giờ mới tìm thấy.

- Cô Triệu Thiên Trạch đến đây cùng ngồi một chút. Lão sư đi vệ sinh, bữa cơm này bọn họ là nhân vật chính, tôi chỉ tiếp khách.

Phùng Ly cười giải thích.

Giám khảo cùng người hậu tuyển ngồi ăn cơm riêng cùng nhau là tối kỵ, nàng sợ Triệu Thiên Trạch hiểu lầm.

- Không cần đâu, tôi vừa ăn xong. Phùng sự vụ quan cũng không cần giải thích, tôi đều hiểu. Tôi chỉ là tìm em Bạch có mấy lời muốn nói, có thể gặp riêng hai phút đồng hồ được không?

Triệu Thiên Trạch cười hỏi Bạch Tiểu Thăng.

- Được chứ.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu cười, đứng dậy theo nàng ra ngoài.

Ở bên ngoài, Bạch Tiểu Thăng nghi ngờ nhìn Triệu Thiên Trạch hỏi,

- Chị Triệu tìm tôi có chuyện gì?

Triệu Thiên Trạch mặt mày động lòng người, ánh mắt mang đầy vẻ cầu khẩn.

- Em Bạch ở Trung Kinh, chị có một cửa hàng. Hai ngày này nếu như em có thời gian, chị muốn mời em đi qua ngồi một chút! Nếu như có thể mà nói, chị còn muốn mời em giúp chị một chuyện!

Bạn cần đăng nhập để bình luận