Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2140: Tin tức khiến cho người ta chấn động (1)

Bạch Tiểu Thăng đẩy cửa đi vào, thấy đó là một phòng sang trọng nhất của khách sạn này, lúc đi vào phòng khách, anh thấy có một bóng người đang đứng ở trước cửa sổ sát đất.

Đối phương quay lưng về phía anh, hình như đang quan sát thành phố sầm uất này.

Bạch Tiểu Thăng đi tới, đối phương nghe được tiếng bước chân mới chậm rãi xoay người lại.

Như vậy, ánh mắt của hai người nhìn nhau.

Con người là một giống loài rất kỳ diệu giống, có một vài người có năng lực nhận biết không thể nào nói rõ được.

Ví dụ như lần đầu tiên gặp mặt, có đôi khi lại có thể nhận thấy rõ được "đồng loại" hoặc "kẻ địch trời sinh".

Trong nháy mắt khi Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy được đối phương, đã cảm thấy người trước mắt này nhìn qua chỉ lớn hơn mình một chút, lại làm cho anh có một cảm giác không muốn thân thiết.

Ôn Ngữ cũng quan sát Bạch Tiểu Thăng, gương mặt lạnh lùng, hoàn toàn không có vẻ “hiền hòa” như khi đối mặt với Trần Phi Tù, thậm chí ngay cả chân mày cũng nhíu lại, giống như nhìn Bạch Tiểu Thăng trong xương cốt thấy không quá thuận mắt.

- Cậu chính là Bạch Tiểu Thăng?

Ôn Ngữ mở miệng, giọng điệu lãnh đạm.

Xưng hô càng trực tiếp hơn, không có ý khách sáo.

- Anh là Ôn Ngữ?

Nếu đối phương giọng điệu như vậy, Bạch Tiểu Thăng cũng không khách sáo.

Hai bên lần đầu gặp mặt, vậy mà lại có cảm giác lạnh lùng đối chọi tràn ngập bên trong phòng khách.

- Nhìn qua cậu còn non nớt hơn tôi tưởng.

Ôn Ngữ nói.

Trong ánh mắt anh ta có vẻ xem kỹ người cùng thế hệ không nên thân thiết.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng lộ vẻ khó hiểu.

Mình và người này cũng không quen biết, càng không ân oán liên quan, sao lại nhận được đánh giá như vậy.

Non nớt?

Lúc này Bạch Tiểu Thăng ở trong giới kinh doanh đang phát triển rất tốt, mặc kệ là ai cũng sẽ không nhìn anh như vậy.

Bạch Tiểu Thăng chưa mở miệng phản kích, Ôn Ngữ lại nói:

- Tôi có nghe nói về những chuyện cậu đã làm trong thời gian gần đây, huyên náo đến mức sôi sùng sục! Những chuyện cậu làm trước đó, tôi cũng đã nghe nói qua, đúng là đến mức gà chó không yên! Cậu nên học cách khiêm tốn hơn, cậu phải hiểu gỗ tốt ở trong rừng, gió nhất định phá!

Ôn Ngữ nói hình như có ý thúc giục lại hình như có ý trách mắng.

Chỉ có điều, chuyện của tôi có liên quan gì tới anh, cần anh đánh giá như vậy chứ?

Bạch Tiểu Thăng giơ tay lên ngăn Ôn Ngữ nói tiếp, vừa bực mình lại vừa buồn cười nhìn người đàn ông vừa gặp đã muốn dạy dỗ mình.

- Không biết ngài Ôn Ngữ đang làm gì? Tại sao muốn nói với tôi về chuyện như vậy? Lại dựa vào đâu mà nói tôi như thế!

Tâm lý Bạch Tiểu Thăng dù tốt, lúc này này trong lòng cũng khó tránh khỏi vài phần tức giận.

Đây tính là chuyện gì!

Mình được Trần Phi Tù mời đi theo gặp người này lần đầu, không phải là chạy tới nghe trách mắng!

Xưa nay anh không muốn gây sự, từ trước đến nay đều là người kính tôi một thước, tôi kính người một trượng.

Nhưng điều này không có nghĩa là anh dễ bắt nạt!

Lúc này, tự nhiên bị dạy dỗ, cho dù mấy năm nay Bạch Tiểu Thăng rèn luyện ra tâm tư trầm ổn cũng thấy khó nhịn.

Ôn Ngữ nhíu mày, híp mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng:

- Xem ra, cho tới bây giờ cậu còn không biết bất cứ chuyện gì về tôi.

- Tôi phải biết sao?

Bạch Tiểu Thăng càng cảm thấy chẳng biết tại sao.

Ôn Ngữ trầm ngâm một lát, chậm rãi nói:

- Ôn Ngôn đúng là giữ mồm giữ miệng, không hề nói cho cậu biết gì cả.

Bạch Tiểu Thăng hơi chấn động.

Ôn Ngôn Ôn Ngữ, nghe lại giống như anh em, trước đây mình cũng từng nghĩ tới phương diện này.

Lúc này xem ra không thoát khỏi suy đoán này rồi.

Chỉ có điều, Ôn Ngôn thật sự nhiệt tình, rất hiền hoà với mình.

Mà Ôn Ngữ vừa bắt đầu gặp đã bày ra bộ mặt thối, lời nói lạnh lùng xoi mói.

Quan trọng là vì sao vừa bắt đầu Ôn Ngữ đã thể hiện ra dáng vẻ dạy dỗ như vậy? Anh ta dựa vào đâu chứ.

- Cho nên, anh là anh của ngài Ôn Ngôn sao?

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng nói.

Nhìn tuổi tác của Ôn Ngữ lại lớn hơn so với Ôn Ngôn một chút.

Người Ôn Ngữ trước mắt này không trả lời Bạch Tiểu Thăng, mà một mình đi tới chỗ sô pha bên kia, trực tiếp ngồi xuống, vẻ mặt không cảm xúc nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Theo tuổi tác, theo lẽ thường, cậu nên gọi tôi một tiếng ngài. Lúc nào cũng gọi anh anh, cậu không thấy như vậy là thất lễ sao?

Ôn Ngữ lại nói với giọng điệu như vậy.

Bạch Tiểu Thăng cười lạnh và đi tới, ngồi xuống đối diện Ôn Ngữ, nhìn vào ánh mắt của anh ta rồi nghiêm túc nói:

- Lễ nghi là đúng cấp bậc. Nếu anh cười chào đón tôi, tất nhiên cũng sẽ thấy được sự khách sáo của tôi. Nếu anh lạnh nhạt với tôi, vậy đừng trách người khác không lễ phép.

Từ lúc mới gặp đến bây giờ, lời nói chuyện giữa hai người bọn họ đều không hề "bình thường".

Ôn Ngữ lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thăng, khẽ gật đầu và chậm rãi nói:

- Mấy năm nay, tôi từng nghe nói về tất cả những chuyện của cậu nhưng vẫn không vội xuất hiện ở trước mặt cậu, không ngờ miệng lưỡi cậu lại sắc bén như vậy! Có thể là tôi vẫn luôn không muốn gặp cậu, làm cho cậu sinh trưởng quá tự do, cho nên gai nhọn mọc lan tràn!

Bạch Tiểu Thăng nghe lời này thì cảm thấy không được tự nhiên, hình như Ôn Ngữ này không phải là anh của Ôn Ngôn, mà là người anh đã thất lạc nhiều năm của mình.

Bạch Tiểu Thăng cuối cùng chịu hết nổi, vừa bực mình lại vừa buồn cười nhìn anh ta nói:

- Ngài Ôn Ngữ, ngài rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì sao vừa bắt đầu đã nói với tôi như vậy. Nếu nói như vậy, thứ lỗi cho tôi có việc, phải đi trước!

Bạch Tiểu Thăng mới không thèm quan tâm người đàn ông này có phải là anh trai của Ôn Ngôn không, anh ta có tư cách gì có thể nhận được đãi ngộ đặc biệt ở đây.

Điều này có liên quan gì tới anh đâu.

Dù sao, đối phương đã không chân thành đối xử với anh, anh tất nhiên cũng sẽ không cần phải nể tình.

Thấy thái độ của Bạch Tiểu Thăng như thế, trong ánh mắt Ôn Ngữ hình như càng không vui hơn.

Chỉ có điều, anh ta dường như cảm thấy Bạch Tiểu Thăng không biết thân phận của anh ta, làm như vậy cũng có thể hiểu được, vì vậy không trách cứ nữa, mà chậm rãi nói:

- Tôi gọi cậu tới là muốn nói một vài chuyện, cho cậu biết một vài bí mật.

- A? Là cơ mật của giới kinh doanh, hay là tin tức quan trọng trong chính trị.

Bạch Tiểu Thăng đùa cợt nói.

Ôn Ngữ vẫn không buồn bực vì thái độ này của Bạch Tiểu Thăng, lẩm bẩm nói:

- Bây giờ cậu là giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa kiêm nhiệm người đứng thứ hai của Bộ giám sát, không sai.

Lời này làm cho hai mắt của Bạch Tiểu Thăng híp lại.

Có thể biết thân phận này của anh chứng tỏ Ôn Ngữ là người trong tập đoàn, ít nhất cũng là người tổng phụ trách khu lớn trở lên.

Nhưng bảy đại phó tổng giám đốc, sáu người đứng đầu bộ phận sự nghiệp lớn, anh đều biết không phải người này.

Chẳng lẽ là người chịu trách nhiệm hậu cần trong trụ sở chính hành chính?

- Việc bổ nhiệm cậu còn từng qua tay tôi ký tên, cậu cho rằng tôi là ai.

Ôn Ngữ thản nhiên nói.

Những lời này làm cho Bạch Tiểu Thăng sửng sốt, sau đó tròng mắt hơi co lại.

Có thể tiến hành ký tên bổ nhiệm cho cấp bậc chức vụ của anh, sợ rằng ngay cả phó tổng giám đốc cũng không có tư cách, trừ khi…

Không phải đâu, người này...

Bạch Tiểu Thăng thoáng cái đã ngồi thẳng dậy, mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, ánh mắt khó có thể tin nổi.

- Cậu đoán không sai.

Ôn Ngữ nhìn phản ứng của Bạch Tiểu Thăng như thế, chậm rãi nói:

- Tôi chính là người đại diện chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Chấn Bắc hiện nay!

Đáp án này làm cho Bạch Tiểu Thăng thực sự phải hít sâu một hơi.

Bạch Tiểu Thăng đã từng tò mò, chú hai của mình tự nhiên biến mất, ai là người tạm đứng ra quản lý tập đoàn? Ban đầu anh còn tưởng là hội nghị tầng cao nhất, sau mới biết được có một người đại diện chủ tịch hội đồng quản trị, nhưng vẫn không biết là người nào. Bởi vì người kia giấu mình và thần bí, trên truyền thông hoàn toàn không có tin tức, lãnh đạo cấp cao cũng duy trì im miệng không nói.

Không ngờ, không ngờ là người trước mắt này?

Bạn cần đăng nhập để bình luận