Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1488: Mã Thiên Kình, tập đoàn Dược Mã (1)

Khoang hành khách trong xe thương vụ, trên ghế ngồi rộng rãi, Lâm Vi Vi lâm vào hôn mê rốt cục cũng mơ màng tỉnh lại. Nàng cau đôi mày thanh tú lại, bật người ngồi dậy, ngón tay trắng nõn đặt lên trên huyệt thái dương, vẫn như cũ cảm giác có chút mê muội và buồn nôn.

- Cô thấy sao rồi Vi Vi tiểu thư!



Bên cạnh có người vội vã thấp giọng hỏi thăm, trong giọng nói lộ ra vẻ lo lắng.

Lâm Vi Vi từ trong hoảng hốt đột nhiên thanh tỉnh lại, đôi mắt đẹp trợn tròn, ngay lập tức đẩy đối phương ra, đồng thời nỗ lực trừng lớn mắt quan sát bốn phía.

Lúc đầu nàng còn có hơi khẩn trương, nhưng nhanh chóng trấn định lại.

- Là tôi đây, Vi Vi tiểu thư ! Là tôi này!



Cái âm thanh bên cạnh cạnh kia, một lần nữa lại vội vã vang lên.

Lâm Vi Vi rốt cục cũng thấy rõ, người đang nói chuyện bên cạnh chính là Grace.

Bất quá đồng thời Lâm Vi Vi cũng nhìn thấy có hai người đàn ông ngồi song song trên ghế đối diện.

Hai người kia, một người da đen một người da trắng, đầu cao gần bằng nhau, cả hai đều mặc âu phục đeo kính râm, dáng người vô cùng cường tráng, bắp thịt rắn chắc, ngồi cạnh nhau trông chẳng khác nào bức tường, mặt không một chút cảm xúc nhìn các nàng.

Lâm Vi Vi tin tưởng, đôi mắt sau cặp kính râm kia của bọn họ, nhất định đang thời thời khắc khắc đều ngó chừng nhất cử nhất động của các nàng.

Lâm Vi Vi lại tiếp tục quan sát bốn phía.

Đây là khoang hành khách, vừa xa hoa lại rộng rãi, xem ra chắc là xe thương vụ.

- Vi Vi tiểu thư, cô có chỗ nào không thoải mái ư, cô có còn nhận ra tôi là ai hay không?



Grace nhìn dáng vẻ Lâm Vi Vi như vậy, nhịn không được có chút gấp gáp, thậm chí còn đặc biệt giơ tay vẫy vẫy trước mặt Lâm Vi Vi hai lần, nàng cho rằng Lâm Vi Vi bị điện giật vẫn còn choáng váng.

Phản ứng này của Lâm Vi Vi, căn bản không giống như phản ứng vốn có của một cô gái mới tỉnh dậy từ trong hôn mê.

Đổi lại là chính mình, Grace cảm thấy rất có thể nàng sẽ hoảng sợ, la hét, thậm chí sẽ chỉ biết khóc thút thít thôi ấy chứ?

Đừng thấy thường ngày Grace luôn mang tư thái của một nữ cường nhân, nhưng thực chất bên trong nàng rốt cuộc vẫn chỉ là một cô gái, lần đầu gặp phải loại việc này, sao có thể không sợ cho được.

Ngay tại lúc này, Grace vẫn còn có chút hoảng hốt, tay chân luống cuống.

Mà hết thảy biểu hiện này đều không xuất hiện trên người Lâm Vi Vi. Thái độ của Lâm Vi Vi có vẻ vô cùng bình tĩnh.

Thậm chí ngay cả hai người đàn ông ngồi ở đối diện cũng không nhịn được nhìn nhau, dường như cũng rất ngạc nhiên.

- Tôi rất khỏe, Grace.



Lâm Vi Vi nắm chặt Grace tay, ngược lại trấn an nàng:



- Cô đừng lo lắng.

Lúc này Grace mới chậm rãi thở ra một hơi, lại nhìn hai người đàn ông đang trông chừng đối diện, vừa bất an lại nghi hoặc hỏi:



- Tại sao bọn họ lại bắt cóc chúng ta?

Lâm Vi Vi lắc lắc đầu, nàng cũng không biết.

Giờ phút này, cửa sổ nhỏ trên vách ngăn buồng lái và khoang hành khách sau lưng hai người đàn ông chợt lặng lẽ trượt ra, một âm thanh truyền đến:



- Grace tiểu thư, tôi muốn nói hai câu, làm sáng tỏ hai chuyện.

Lâm Vi Vi và Grace đồng thời đưa mắt nhìn qua.

Người ngồi trên ghế lái phụ phía trước quay lại nhìn về phía các nàng, rõ ràng là Trầm Thanh Khâu.

Lúc này, Trầm Thanh Khâu nhoẻn miệng cười lộ ra hai hàm răng chỉnh tề, nhìn về phía Lâm Vi Vi, nói với vẻ rất lễ phép rằng:



- Thứ nhất, đây không phải bắt cóc, mà là mời. Về phần tại sao dùng phương thức vừa thô lỗ lại cực đoan này. . . là bởi vì chúng tôi cảm thấy khó có thể mời được Vi Vi tiểu thư cô.

Lâm Vi Vi hừ lạnh một tiếng.

Hay cho một chữ "mời"!

Trực tiếp dùng súng điện giật cho người ta ngất, xem như là mời sao!

Nụ cười của Trầm Thanh Khâu hơi có chút xấu hổ, nói với Lâm Vi Vi rằng:



- Kỳ thực, loại thủ đoạn này chỉ là tình thế bất đắc dĩ, dưới tình huống vạn bất đắc dĩ chúng tôi mới dùng đến mà thôi. Chỉ là không nghĩ tới, Vi Vi tiểu thư lại phản ứng nhanh như vậy, thậm chí không cho chúng tôi có cơ hội mở miệng nói chuyện. Cũng trách tên thủ hạ kia của tôi quá lỗ mãng, nhất thời dưới tình thế cấp bách mới tự tiện xuất thủ. Quả thật hết sức không phải!

Trầm Thanh Khâu chợt nghiêm mặt lại, nói tiếp:

- Trở về, tôi nhất định sẽ mạnh mẽ trừng phạt anh ta, để cho Vi Vi tiểu thư nhả ra một ngụm ác khí này!

Grace nhìn về phía Lâm Vi Vi.

Lâm Vi Vi mặt không biểu tình, cũng không trả lời.

- Tiếp theo.



Trầm Thanh Khâu có chút bất đắc dĩ nhìn Grace.



- Kỳ thực hiện tại chúng tôi chỉ muốn mời mỗi mình Vi Vi tiểu thư mà thôi, là Grace tiểu thư cô xuất hiện không đúng lúc, dưới tình huống đó chúng tôi mới đành phải bất đắc dĩ mang cô theo luôn. Dù sao, nếu như để mặc cô chạy đi rồi kêu gào khắp nơi, hoặc là báo cảnh sát, chúng tôi gặp phiền phức thì không nói gì, chỉ sợ làm trễ nải thiếu gia nhà tôi gặp mặt Vi Vi tiểu thư đây.

Lời nói này, khiến cho Grace nhịn không được trợn trắng mắt.

Thì ra là như vậy, đều là ta tự mình tìm thôi! Grace có chút tức giận.

- Thiếu gia các người chính là vị tân chủ tịch hội đồng trường của học viện y học Halu phải không? Gã đó là thần thánh phương nào? Tại sao lại muốn gặp tôi?



Lâm Vi Vi trấn định hỏi.

Trầm Thanh Khâu khó tránh khỏi nhìn Lâm Vi Vi nhiều thêm hai lần, trong lòng âm thầm khen rằng:



Ánh mắt của Thiên Kình thiếu gia thật là lợi hại, cô gái này quả thật khác hẳn so với người thường! Phần bình tĩnh và vững vàng này, phần khí chất này, quả nhiên hiếm thấy!

Trầm Thanh Khâu sao có thể biết được, Lâm Vi Vi đi theo Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh trải qua biết bao nhiêu mưa gió, nhìn thấy biết bao đại nhân vật và đủ các loại cảnh tượng hoành tráng, hiển nhiên bất luận khí chất hay là tâm lý, đều hơn hẳn người thường.

- Thiếu gia của chúng tôi chính là tân chủ tịch hội đồng trường của học viện y học Halu.



Trầm Thanh Khâu thành thật trả lời Lâm Vi Vi, sau đó lại cười nói rằng:



- Cậu ấy muốn gặp Vi Vi tiểu thư, có thể là cảm thấy hai người có duyên.

- Ngoài ra, cậu ấy cũng muốn gặp người bạn kia của cô nữa!

- Dù sao thì cậu ta cũng làm hỏng chuyện tốt của chúng tôi!

Nói đến đây, ánh mắt Trầm Thanh Khâu chợt trở nên âm lãnh.

Chỉ bằng vào việc người kia chặn ngang một gậy, quấy nhiễu kế hoạch của Mã Thiên Kình thiếu gia, thì đó đã là tội lỗi không thể tha thứ rồi!

- Nếu như thiếu gia các người muốn gặp bạn của tôi vậy thì để tôi gọi một cuộc điện thoại nói với anh ta một tiếng là được.



Lâm Vi Vi cười lạnh nói.

Grace đã trả lại xách tay cho nàng.

- Việc này không cần Vi Vi tiểu thư phải phí công, vừa rồi, tôi đã dùng điện thoại di động của cô gọi cho người bạn kia rồi, đồng thời cũng nói cho cậu ta biết địa điểm, tin rằng sau khi chúng ta tới đó, chẳng mấy chốc cậu ta cũng sẽ tới ngay thôi.



Trầm Thanh Khâu cười ha hả bảo.

Lâm Vi Vi khẽ giật mình.

Gã Trầm Thanh Khâu này, thật sự đã gọi cho anh Tiểu Thăng sao?

Grace ở bên cạnh thấp giọng nói rằng:



- Là thật, chính tai tôi nghe thấy gã gọi điện thoại. . .

Lâm Vi Vi nhìn về phía Grace, sau đó nghiêm túc gật đầu.

Sau khi xác nhận chuyện này, Lâm Vi Vi thở dài một hơi nhẹ nhõm, vẻ mặt trong nháy mắt giãn ra, nhất thời cả người đều buông lỏng.

- Vậy thì tốt quá rồi!

Một tia khẩn trương và cảnh giác cuối cùng trong nụ cười của Lâm Vi Vi cũng lập tức biến mất.

Nhìn thấy Lâm Vi Vi dường như có chỗ tin cậy nhưng Grace không có một chút cảm giác nhẹ nhõm nào cả.

- Chỉ hi vọng người kia sẽ lập tức báo cảnh sát! Thế nhưng, cảnh sát có thể nhanh chóng hành động không? Còn nữa, bọn người Trầm Thanh Khâu chưa hẳn đã không nghĩ ra, vậy mà vẫn không có vẻ sợ hãi chút nào, dường như không sợ gì cả!



Grace nhịn không được có chút lo nghĩ.

Trầm Thanh Khâu nhìn thấy Lâm Vi Vi phản ứng như vậy, cũng không nhịn được khẽ cười một tiếng, "thiện ý" nhắc nhở rằng:



- Bây giờ chúng ta sẽ đi đến một khu trang viên, chủ nhân là Berman tiên sinh. Hắn chính là thái bình thân sĩ, đại thương nhân, nghị viên bản địa, ngay cả cảnh sát cũng không thể tự tiện tiến vào trang viên của hắn điều tra. Người bạn kia của cô được đơn độc mời đến đây, sợ là. . . sẽ không nhẹ nhõm.

Bỗng dưng Trầm Thanh Khâu lại có chút cảm giác chờ mong muốn thấy vẻ khẩn trương xuất hiện trên mặt Lâm Vi Vi.

Grace lập tức giật mình, nhìn về phía Trầm Thanh Khâu.

Ngay cả một nhân viên nghiên cứu không hỏi chuyện bên ngoài như nàng cũng đã nghe qua tên Berman.

Không nghĩ tới, hắn còn có quan hệ với người sau lưng Trầm Thanh Khâu!

Đối phương có chỗ dựa vững chắc như vậy e là không có gì phải sợ cả!

Grace lo lắng nhìn về phía Lâm Vi Vi nhưng trên mặt Lâm Vi Vi lại không có một chút phản ứng nào, dường như không hề quan tâm gì đến thân phận địa vị của Berman tiên sinh.

Grace không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ Lâm Vi Vi không biết cái gì gọi là thái bình thân sĩ, cái gì gọi là nghị viên hay sao?

Sao ngay cả một chút xúc động cũng đều không có vậy?

Thái bình thân sĩ ở phương Tây là nhân sĩ dân gian do chính phủ ủy nhiệm đảm nhiệm duy trì an ninh trật tự của xã khu, có chức trách phòng ngừa hình phạt phi pháp và xử lý một vài trình tự pháp luật tương đối đơn giản.

Lại thêm thân phận nghị viên, còn là đại thương nhân bản địa, có thể nói trang viên Berman có bao nhiêu tầng phòng hộ , ở bên trong bất kỳ ai cũng đều khó có thể khinh suất lỗ mãng.

Nếu như "anh Tiểu Thăng" trong miệng Lâm Vi Vi đi qua, nhiều nhất cũng chỉ mang theo mấy người bọn Rhine mà thôi, vậy căn bản khó có thể chống lại đối phương.

Grace nghĩ tới nghĩ lui, đều không khỏi cảm thấy có chút bi quan.

Thực lực hai bên quá chênh lệch, thực sự cách quá xa!

Bạn cần đăng nhập để bình luận