Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 534: Cho ngươi một ánh mắt, chính mình tự nhận thức



Lộ trình dài ba giờ, một đoàn người nhà họ Bạch cuối cùng cũng đã đến đích.

Coi như là ngồi trong nhà xe di động nhưng lão thái thái Lý Phượng Quan vẫn có mấy phần mệt mỏi, nửa đường còn phải ngủ một chút.

Xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn thấy một căn Tứ Hợp Viện hào hoa, người nhà họ Bạch chưa từng tới nên khó tránh khỏi có chút sợ hãi thán phục.

- Đây là biệt thự nhà họ Lý sao, nhìn cứ giống như đại trạch viện a!

- Không nghĩ tới nhà bọn họ lại có tiền như thế, đúng là so với chúng ta thì tốt hơn nhiều!

- Căn nhà này đã mua từ rất nhiều năm trước rồi, lúc ấy nhà chúng ta còn chen chúc tại trong một phòng a!

Đám người khó tránh khỏi cảm thán một phen.

Bạch Tiểu Thăng thông qua cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, đại viện có tường cao đúng là rất khí phái nhưng mà sắc điệu có hơi nguội lạnh, lộ ra chút hương vị băng lãnh.

Có lẽ, chỉ là do khúc mắc trong lòng mình quấy phá a, Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

Đã đến rồi thì ân oán trước kia dù có thì cuối cùng cũng phải để ý mặt mũi của bà nội, giờ nên tạm thả lỏng một chút.

Một đoàn người nhà họ Bạch cùng lão thái thái mang theo đồ vật nối đuôi nhau xuống xe.

Từ trong Đại Viện Tử của nhà họ Lý đi ra vài người đến đón.

Bạch Minh Hành phụ trách giới thiệu.

Đi ra là hai đứa con trai, ba người con dâu còn có một đứa cháu trai cùng một cháu gái của Lý Văn Tôn, còn có một đứa nhỏ mang theo nước mũi chạy ở sau cùng, nghe nói là chắt trai.

Đám người gặp gỡ chào hỏi lẫn nhau.

Bạch Tiểu Thăng thờ ơ lạnh nhạt, hai vị chú, ba vị cô kia của mình vẻ mặt lãnh đạm, trong giọng nói mang theo tính lễ tiết hơn là thân tình còn hai vị anh họ, chị họ kia của chính mình thì vẻ mặt càng khó chịu hơn. Hai người nhìn sang mấy người cùng thế hệ bên này ẩn ẩn có loại thái độ nhìn xuống từ trên cao, thậm chí đối với người có bối phận như chú bác cũng có chút ngạo khí.

Bạch Phỉ, Bạch Nhiên chào hỏi cùng bọn họ nhưng đối phương chỉ là hừ nhẹ một tiếng, coi như là trả lời.

- Xem ra, lần này tới mang theo thiện chí giúp người sợ là có chút khó, mình cũng tận lực a, hi vọng bọn họ đừng đến trêu chọc mình!

Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

Sau khi thể hiện sự nhiệt tình thật thật giả giả, người nhà họ Bạch được mời vào bên trong.

Lý Phượng Quan nhiều năm không thấy Lý Văn Tôn nên bây giờ sắp nhìn thấy liền có chút kích động, không nhịn được vừa đi vừa hỏi chú hai của Bạch Tiểu Thăng,

- Anh của tôi đâu, sức khỏe vẫn tốt chứ?

- Cô cô, cha con giờ vẫn rất tốt a, hiện nay đang ở trên phòng, con đã cử người đi thông báo, lúc này nói không chừng đang chạy tới đó.

Chú hai cười nói.

- Được được, sức khỏe tốt là được!

Lý Phượng Quan liên tiếp gật đầu.

Vừa nói xong, phía trước liền đi ra một đứa bé trai, lớn tiếng la lên,

- Bà cố nội của con nói, ông cố nội là thọ tinh công mà lại còn là anh của bà nên không cần đi ra đón tiếp, để cho bà tự đi vào gặp!

Đứa bé trai này là chắt trai vừa nãy, vừa rồi nhanh chân chạy đến muốn đi đưa tin, bây giờ lại mang đến một câu nói như thế, đồng thời vẫn nói to trước mặt mọi người!

Hiện trường lập tức yên tĩnh.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí lập tức có mấy phần xấu hổ.

- Cái đứa nhỏ này đang nói bậy bạ gì đó!

Chú hai nghe vậy lập tức trừng mắt quát.

Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, nhưng mà lời của trẻ nhỏ nói lại rất đáng tin.

Bạch Tiểu Thăng khẽ nhíu mày, người nhà họ Bạch cũng có chút không vui, vẻ mặt của người nhà họ Lý đồng dạng có chút mất tự nhiên.

- Bà cố nội bảo con nói cho mọi người biết, bảo rằng Ông cố nội của con đi đứng không tốt!

Bé trai tiếp tục hô to.

Sắc mặt của chú hai nhà họ Lý đột nhiên thay đổi, đi lên làm bộ muốn đánh,

- Đi, ranh con ăn nói bậy bạ!

Đứa bé trai bị dọa đến mức mếu máo, khuôn mặt đang muốn khóc.

- Ài, không cần hù dọa đứa nhỏ như vậy, cháu nó đang còn nhỏ mà.

Lý Phượng Quan ngăn chú hai lại, bình thản cười nói,

- Tôi vốn định đến để gặp anh của tôi một lần, giờ chị dâu của tôi đã nói anh ấy đi đứng không tiện vậy thì tôi liền đi qua là được.

Lý Phượng Quan không muốn vì loại chuyện này mà náo ra cái gì không thoải mái.

Chú hai cười ha hả, tranh thủ thời gian đi trước dẫn đường.

Người nhà họ Bạch đều trầm mặc, Bạch Tiểu Thăng thì âm thầm nhíu mày nhưng mà sau đó lại nới lỏng ra.

Đây dù sao là anh ruột của bà nội, ở phương diện mặt mũi ít nhiều cũng phải cho một chút!

Một đoàn người tiến vào nhà, sau đó được mang đến phòng trên.

Lý Văn Tôn vừa thấy được em gái liền kích động.

Người già đi khó tránh khỏi tình cảm trở nên yếu ớt.

Hai anh em lôi kéo tay nhau, đúng là có nhiều lời muốn nói.

Nhưng mà bây giờ có rất nhiều con cháu của hai bên nên tất nhiên trước đó phải giới thiệu một chút.

Người nhà họ Bạch đều từng thấy qua Lý Văn Tôn cùng Dư Thanh Mai.

Vẻ mặt của Dư Thanh Mai rất đạm mạc, ngay cả nụ cười cũng rất keo kiệt, đối mặt với lời chào hỏi của con cháu nhà họ Bạch thì chỉ hơi gật đầu, khuôn mặt thậm chí mang theo chút lười biếng giống như không có ai có thể lọt vào trong mắt của nàng.

Sớm nghe nói vị này lúc còn trẻ có tiếng làm mưa làm gió, lại thêm nhà mẹ đẻ có tiền nên trước sau vẫn luôn mắt cao hơn đầu, đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy.

Bạch Tiểu Thăng vừa nhìn thấy bản mặt nhọn kia của bà ta thì liền hiểu tại sao Bạch Phỉ, Bạch Nhiên lại đối với việc đến nhà họ Lý không tình nguyện như thế.

Cái ánh mắt kia của bà ta lộ ra vẻ nhạt nhẽo, khinh miệt cùng coi thường, nó giống như một lưỡi dao vô hình đâm vào lòng tự tôn của bọn họ.

Người nào cũng có tôn nghiêm, giờ lại vô duyên vô cớ bị khinh thị nhưng mà trở ngại tôn ti trên dưới nên chỉ có thể nhẫn nhịn, đúng là khó chịu đến cực điểm.

Có lẽ là khi còn bé mang đến hồi ức không tốt nên đến khi Bạch Phỉ, Bạch Nhiên lớn lúc chào hỏi đều có chút không được tự nhiên, chuyện này càng khiến cho Dư Thanh Mai không coi ra gì.

Rất nhanh đến lượt của Bạch Tiểu Thăng.

Để tôi đến cho các người nhìn một chút!

Bạch Tiểu Thăng nói thầm.

Trường kỳ dùng hệ thống phân tích vẻ mặt để rèn luyện bản thân, Bạch Tiểu Thăng trong lúc vô tình phát hiện ra, hắn có thể tại một thời điểm nào đó làm ra chút biểu lộ để cường hóa tâm tình của mình, sau đó truyền lại cho đối phương.

Người thường thì khả năng cảm thấy nó chỉ là một biểu lộ thoáng qua, không có bao nhiêu tác dụng.

Nhưng mà một ánh mắt, một chút biểu lộ nhỏ bé, nếu như vận dụng thoả đáng thì có thể hơn một phen miệng lưỡi.

Trên mạng không phải có một cái cách nói là,

- Cho ngươi một ánh mắt, chính mình tự nhận thức!

- Ông cậu, Bà mợ. . . Các ngài tốt!

Lúc Bạch Tiểu Thăng chào hỏi thì hai mắt nhìn thẳng vào Lý Văn Tôn, Dư Thanh Mai.

Lý Văn Tôn mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thăng nụ cười hơi cứng lại, hắn nhìn thấy bên trong ánh mắt ôn hòa của Bạch Tiểu Thăng lộ ra mấy phần uy nghiêm, càng mang theo mấy phần đè nén, giống như thượng vị giả đang nhìn xuống.

Lão đầu tử lập tức giật mình.

Cái nhìn của Dư Thanh Mai lại khác biệt!

Phối hợp với giọng điệu hơi biến hóa của Bạch Tiểu Thăng, cùng sự áp bách trong đôi mắt của hắn, còn có mấy phần lạnh lùng, khiến cho trái tim Dư Thanh Mai đột nhiên nhảy một cái.

Mặc dù chỉ thoáng qua một chút nhưng mà nàng cảm thấy sau lưng phát lạnh.

Bạch Tiểu Thăng chào hỏi qua rồi quay đầu liền đi, thối lui về phía sau đám người.

Lý Văn Tôn, Dư Thanh Mai lúc này còn có mấy phần hoảng hốt.

- Tên tiểu tử này, không đơn giản!

Hai người gần như đồng thời sinh ra ý nghĩ này trong đầu.

- Đây có lẽ là một nhân vật ghê gớm của nhà họ Bạch!

Lý Văn Tôn nói thầm trong lòng.

- Lần này có lẽ bọn họ đến tìm chúng ta báo thù!

Dư Thanh Mai nói thầm.

Chỉ tiếp xúc với Bạch Tiểu Thăng trong nháy mắt đã để cho tinh thần của bọn họ có mấy phần lộn xộn.

Đương nhiên, người bên ngoài hoàn toàn không có lưu ý đến những điểm này.

Căn phòng này cũng coi như rộng thoáng nhưng mà cũng không chịu nổi nhiều người như vậy.

Sau phần chào hỏi, người nhà họ Lý mời người nhà họ Bạch đi ra bên ngoài phòng, đem không gian cùng thời gian tặng lại cho mấy trưởng bối.

Đám người nối đuôi nhau lui ra ngoài.

Lý Phượng Quan bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt anh trai và chị dâu của mình nhìn ra phía ngoài có chút đăm đăm, theo hướng ánh mắt của hai người nàng cũng tò mò nhìn sang, thứ nhìn thấy là bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng.

Làm sao hai người này lại để tâm đối với Tiểu Thăng như vậy?

Lý Phượng Quan có chút không hiểu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận