Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 306: Không ký, chúng ta đi!



- Trần tổng, chuyện này tôi phải phê bình cậu, sao có thể làm như vậy được! Chúng ta cần hoàn thành lần hợp tác này, cũng muốn giảm bớt các điều kiện! Không thể bởi vì cậu cùng Bạch tổng cạnh tranh, liền không để ý đến lợi ích công ty như vậy!

Tống Trường Không một bên phê bình Trần Trường Khoảnh, một mặt tán dương Bạch Tiểu Thăng.

- Cậu xem Bạch tổng đi, đã đến nói chuyện hai lần, mỗi lần đều có thành quả, mặc dù kết quả cuối cùng chưa định, nhưng cậu ấy cũng là hết sức tranh thủ lợi ích cho công ty!

- Đúng vậy, tôi nên hướng về Bạch tổng học tập.

Thái độ Trần Trường Khoảnh rất tốt, nhưng giọng nói lại rất lạnh nhạt, một chút thành khẩn cũng không có.

Tống Trường Không nhìn như không thấy.

Ông ta đang có hai cái tính toán, một là gõ Trần Trường Khoảnh, hai là lại châm ngòi ly gián quan hệ của hai người.

Tống Trường Không lại càm ràm một phen, Trần Trường Khoảnh thì cẫn giữ dáng vẻ thụ giáo, Bạch Tiểu Thăng ở bên cạnh cũng tùy tiện khuyên hai câu.

Ba người này nói chuyện đều là nghĩ một đằng nói một nẻo.

- Được rồi các cậu đều trở về đi. Chuyện này dù sao cũng chưa kết thúc, sớm ký kết hợp đồng một chút để cho công ty an tâm, tôi cũng an tâm.

Tống Trường Không hạ lệnh đuổi khách.

Bạch Tiểu Thăng, Trần Trường Khoảnh cùng nhau cáo từ Tống Trường Không, sau đó lại cùng nhau đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Sau đó lại tiếp tiếp tục cùng nhau hướng thang máy đi đến nhưng không ai nói với ai câu nào..

Đi được nửa đường, bỗng nhiên Bạch Tiểu Thăng quay qua hỏi Trần Trường Khoảnh.

- Trần tổng, anh nói xem anh cho là thắng thua của ván cược giữa hai chúng ta trọng yếu hay là lợi ích của công ty trọng yếu?

Trần Trường Khoảnh giống như cười mà không phải cười nhìn cậu ta.

- Đương nhiên là lợi ích của công ty trọng yếu hơn.

Trần Trường Khoảnh rất khẳng định trả lời Bạch Tiểu Thăng.

Nghe được câu trả lời như vậy, Bạch Tiểu Thăng gật đầu một cái, Trần Trường Khoảnh lại nói thêm một câu.

- Việc thắng, thua của cậu và tôi cũng rất quan trọng!

Dứt lời, Trần Trường Khoảnh bước nhanh rời đi.

Nhìn bóng lưng của anh ta, Bạch Tiểu Thăng đưa tay lên vân vê cái cằm.

- Lão Trần, tôi cũng là thật tâm thực lòng, hỏi anh vấn đề này!

Nhìn bóng lưng Trần Trường Khoảnh biến mất ở thang máy, Bạch Tiểu Thăng vẫn đứng tại chỗ đó, gãi gãi mặt có chút xoắn xuýt, sau đó dùng giọng nói mà người khác không thể nghe thấy lầm bầm hai câu.

- Sau khi mọi chuyện sáng tỏ, tôi có biện pháp thu thập các người, nhưng mà đều sẽ có tổn thất lơi ích của công ty. Mà công ty là của ai, còn không phải của tập đoàn sao, mà tập đoàn là của người nào, còn không phải của mình! Chính mình hủy đi lợi ích của mình đúng là đau lòng quá đi mà.

Bạch Tiểu Thăng cảm khái.

- Đối phó với một người mà lại không làm tổn thất đến lợi ích của công ty thật khó a! Chẳng lẽ bây giờ mình lại nhờ người hỗ trợ sao? Mặc dù làm như vậy rất mất mặt a. . .

Lầm bầm xong, Bạch Tiểu Thăng lại đi về phía thang máy.

- Thân là tổng giám đốc tương lai, thật nhiều sự tình phải cân nhắc, kiêng kỵ, thật là mệt mỏi a!

. . .

Trần Trường Khoảnh vội vàng trở lại phòng của mình, tiến vào văn phòng, đóng cửa một cái liền gọi điện thoại cho Thương Uyển Uyển, thuật lại những lời Bạch Tiểu Thăng đã nói hôm nay cho cô ta nghe.

Hắn ngược lại không có ý tứ chỉ trích Thương Uyển Uyển, dù sao những lời nói của Bạch Tiểu Thăng đều thật thật giả giả, hắn cũng không nắm chắc được có phải là mình bị lừa hay không.

- Tên này thật khó dây dưa, chỉ cần có một chút hành động không đúng là cậu ta có thể lập tức phát giác được. Nhưng mà, coi như cậu ta hoài nghi cũng vô dụng, lần này cuối cùng cậu ta cũng sẽ ngã chổng vó cho mà xem!

Trần Trường Khoảnh cười lạnh một tiếng.

Ở đầu dây bên kia, Thương Uyển Uyển có chút nhíu mày, thấy sự lạc quan của Trần Trường Khoảnh làm cho nàng muốn nói lại thôi.

Nhưng mà, có lẽ là mình suy nghĩ nhiều thôi, chỉ là một phó tổng có xuất thân bình dân, đắc tội thì như thế nào chứ!

Thương Uyển Uyển lắc đầu.

Nghĩ đến Bạch Tiểu Thăng một là hoàn toàn không có nhân mạch, hai là không có bối cảnh, nàng cũng cảm thấy mình có chút chuyện nhỏ xé lớn.

Nghĩ được như vậy làm tâm tình của Thương Uyển Uyển cũng tốt hơn rất nhiều.

Lúc Trần Trường Khoảnh đang gọi điện thoại cho Thương Uyển Uyển thì Bạch Tiểu Thăng cũng về tới phòng mình, tựa lưng thoải mái trên ghế ngồi, cầm điện thoại cùng người trên Wechat nói chuyện phiếm.

. . .

Hai ngày sau đó Bạch Tiểu Thăng cũng không tiếp tục đi tìm Thương Uyển Uyển nữa, mà là tập trung tinh lực, xử lý công việc của phòng truyền thông internet mới.

Để cho hắn yên tâm là phòng truyền thông internet mới công việc đã đi vào chính quy, nhanh chóng phát triển, tiến độ có hiệu quả rất rõ ràng.

Thậm chí thứ hạng của bọn họ liên tiếp tăng cao ở các bài công bố trên mạng về bảng xếp hạng lực ảnh hưởng của truyền thông cả nước.

Đối với điều này, Bạch Tiểu Thăng rất hài lòng.

Nhoáng một cái, thời gian ước định đã đến.

Bên phía công ty của Thương Uyển Uyển có phái thêm mấy người tới, truyền thông Trung Kinh bên này phụ trách tiếp đãi bọn họ.

Tin tức này là do Lâm Vi Vi nói, vì nàng đã từng làm việc ởphòng tiếp đãi nên tin tức rất linh thông.

- Xem ra, lần này mình có hi vọng.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng biết được điều này thì cười một tiếng.

Ký xong hợp đồng là mọi chuyện coi như kết thúc.

Dù sao, Thương Uyển Uyển cũng là một Đại minh tinh không phải là người rảnh rỗi, tại truyền thông Trung Kinh vô ích mấy ngày, sẽ không chỉ vì vui chơi giải trí.

Nhưng mà, lần này có thể thuận lợi ký kết hay không, còn chưa biết được.

Lâm Vi Vi cùng trợ lý Tiểu Mạch của Thương Uyển Uyển đã ước định thời gian, địa điểm ký kết.

Đến thời gian.

Bạch Tiểu Thăng mang theo Lâm Vi Vi và nhân viên công tác đi tới điểm hẹn.

Hợp đồng, đã sớm chuẩn bị kỹ càng chỉ chờ đối phương tới kiểm tra ký tên là được cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Nhóm người Bạch Tiểu Thăng ngồi chờ một lúc lâu nhưng chỉ thấy Tiểu Mạch và người đại diện có thần sắc kiêu căng đến.

Thương Uyển Uyển vẫn chưa thấy xuất hiện!

Nhân viên công tác của Truyền thông Trung Kinh nhìn nhau sau đó vụng trộm nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Sắc mặt của Bạch Tiểu Thăng lại rất bình tĩnh nhìn Tiểu Mạch.

Thấy nàng cũng người đại diện kia, chậm rãi, ung dung xem hợp đồng, thấp giọng thảo luận về các điều khoản bên trong đó.

- Thương tiểu thư lúc nào thì đến?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Tiểu Mạch cùng người đại diện lại giống như không nghe thấy, tiếp tục thấp giọng thảo luận.

Bạch Tiểu Thăng đường đường là một phó tổng lại bị xem thường như thế.

Lâm Vi Vi đã sớm có chút bất mãn, lúc này lông mày dựng đứng, trên mặt xuất hiện một làn sương lạnh.

Dám xem thường Bạch Tiểu Thăng như vậy nàng nhịn không được!

Lúc Lâm Vi Vi muốn nổi giận, Bạch Tiểu Thăng đưa tay ngăn cản nàng lại.

- Mạch trợ lý, xin hỏi Thương tiểu thư lúc nào thì đến!

Bạch Tiểu Thăng lên giọng nói ra từng chữ, từng chữ rõ ràng.

- Bạch tổng đang nói chuyện với tôi sao.

Tiểu Mạch tựa như mới nghe được, cười hì hì nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Chị Thương lúc đầu muốn đi qua, nhưng mà công ty muốn mở cuộc họp qua video, nên nàng chỉ có nán lại lo chuyện bên kia một chút, thật là có lỗi!

Thái độ của Tiểu Mạch uể oải, hời hợt làm cho Lâm Vi Vi nổi nóng, đối với Thương Uyển Uyển kia lại càng chán ghét.

Trong lòng của Lâm Vi Vi, Bạch Tiểu Thăng tuyệt đối quan trọng hơn minh tinh kia nhiều, nhìn thấy một màn như thế nàng cũng nhịn không được nữa.

- Thương tiểu thư kia lúc nào mới có thể tới!

- Hừ, Thương tiểu thư lúc nào tới, tôi cũng không biết rõ!

Tiểu Mạch lạnh lùng nhìn Lâm Vi Vi, giọng nói kiên cường hẳn lên.

- Việc của Thương tiểu thư cũng không phải loại viên chức nhỏ như cô có thể hỏi!

Thái độ khinh miệt của Tiểu Mạch làm cho Lâm Vi Vi tức đến phát run, nói không ra lời.

Địa vị của Lâm Vi Vi nàng ở truyền thông Trung Kinh xác thực là rất nhỏ bé vì vậy khi đối phương trước mặt mọi người nhục nhã, nàng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Lâm Vi Vi cắn môi dưới, trong mắt lộ ra tia khuất nhục.

Những người nhân viên ở truyền thông Trung Kinh đang ở đây chỉ biết im lặng, ánh mắt có chút đồng tình.

Không có cách.

Ai kêu người kia là trợ lý của Thương Uyển Uyển!

- Mạch trợ lý.

Khuôn mặt của Bạch Tiểu Thăng không chút biểu tình, ung dung mở miệng nói.

- Trước nay tôi luôn nghĩ người ở bên cạnh Thương tiểu thư toàn là những người tối thiểu nhất cũng hiểu lễ nghĩa. Xem ra tôi đã sai rồi!

Bạch Tiểu Thăng đứng lên băng lãnh chỉ vào người Lâm Vi Vi nói.

- Nàng không xứng nói chuyện cùng Thương Uyển Uyển, thì cô cũng không xứng cùng tôi nói chuyện. Cái hợp đồng này không ký, chúng ta đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận