Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 628: Quan sự vụ Phùng Ly



Bạch Tiểu Thăng cầm điện thoại di động, nhìn xem tin tức phía bộ sự vụ khu Đại Trung Hoa gửi tới, sửng sốt nửa ngày.

Lần này khu Đại Trung Hoa tập huấn tuyển bạt nhân tài, địa điểm lại tại Trung Kinh?

Quả thực không thể tưởng tượng nổi!

Bạch Tiểu Thăng đem cái tin này xem đi xem lại.

Tỉnh An Giang, thành phố Trung Kinh, đại học Trung Kinh, khoa giáo lâu, phòng học 203.

Địa điểm, xác nhận không có gì lo ngại!

Đại học Trung Kinh là trường học số một của tỉnh An Giang, đại học trọng điểm cấp quốc gia, có mặt trong Top 100 cả nước, có thể đi vào hai mươi vị trí đầu, danh nhân xuất hiện lớp lớp.

Nhưng mà lần tập huấn ban này, thành viên tham gia lại là tổng giám đốc được tuyển trong toàn bộ khu Đại Trung Hoa.

Phạm vi này, không chỉ bao gồm nội địa mà còn các quốc gia xung quanh.

Xem ra như vậy, lần tập huấn ban này cũng là cấp quốc tế.

Bạch Tiểu Thăng trước kia nghĩ tới, tập huấn ban có thể được tổ chức trong một thành thị cấp một trong nước, hoặc là ra nước ngoài.

Ở tại Trung Kinh, thấy thế nào cũng không hợp lý.

Nhưng hết lần này tới lần khác, tập huấn ban lại tổ chức ngay ở đây. . .

- Có thể đưa xuống quyết định như thế này, chỉ sợ chỉ có tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa mới có thể làm được!

Bạch Tiểu Thăng cảm thán.

- Mình vốn tưởng rằng sẽ đặt địa điểm vô căn cứ, nhưng mà sau khi nhìn thấy địa điểm này, lại cảm thấy….. thật không đáng tin cậy!

Trong tin tức còn bắt buộc người xem phải trả lời, Bạch Tiểu Thăng liền gửi đi hai chữ, "Nhận được" .

- Được rồi, mở tại Trung Kinh cũng có chỗ tốt, dù sao mình cũng ở gần đó.

Bạch Tiểu Thăng lầm bầm một tiếng.

Nghĩ như vậy, cũng không cảm giác có gì không ổn.

Không nhớ tới chuyện này, thậm chí không nghĩ về anh em nhà họ Trần cùng Mục Bắc Thần nữa.

Bạch Tiểu Thăng đã rõ ràng tất cả nên trong lòng yên tĩnh, tiếp tục suy nghĩ, trước khi hắn rời chức phải làm thế nào để truyền thông Trung Kinh càng thêm vững chắc.

Hắn thấy, cái này mới là vấn đề hắn nên suy nghĩ.

Cùng lúc đó, tại Linshen (Lâm Thâm).

Trong một gian phòng làm việc của tổng bộ bộ sự vụ khu Đại Trung Hoa tập đoàn Chấn Bắc.

Vương Tân Thành chắp tay trước người, thật là cung kính.

Trước mắt hắn, ngồi sau bàn làm việc kia là một ông lão, ông lão này không ai khác chính là Hạ Hầu Khải.

Thân ở bên trong chỗ làm việc, Hạ Hầu Khải không còn như lúc Bạch Tiểu Thăng gặp qua bình dị gần gũi như vậy, thậm chí mang một ít bất cần đời, ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, nhưng mà mỗi cử chỉ hành động, đều lộ ra uy thế vô thượng.

Người đứng trước mặt hắn, thậm chí không dám phát ra tiếng động, tập trung im lặng.

Dù sao, trong toàn khu Đại Trung Hoa, tất cả sản nghiệp của tập đoàn, tất cả những chuyện nhân sự, cũng dựa vào một câu nói của người này. Coi như là đuổi người phụ trách khu vực đi nữa thì cũng không thành vấn đề, cùng lắm là thêm một khâu báo cáo mà thôi.

Cái gì là đỉnh phong quyền lực, chỉ chính là cái này!

Những tồn tại cao cao tại thượng trong mắt cấp dưới, người phụ trách sản nghiệp khu vực tỉnh, người phụ trách cấp khu vực, tiền đồ cùng vận mệnh của họ có thể bị định đoạt bởi một câu một lời nói tùy ý của hắn!

Có thể làm tới vị trí này, nghiễm nhiên là quan to một phương.

Thậm chí ngay cả tổ thanh tra của tập đoàn, cũng không dám tùy tiện điều tra.

Đương nhiên, người có thể ngồi vào vị trí này, cũng sẽ không tùy tính mà làm, sẽ không đi đuổi những người có chức vụ quan trọng kia.

Vương Tân Thành sở dĩ có thể đứng trước mặt Hạ Hầu Khải là bởi vì hắn vừa mới thăng chức quan sự vụ!

Mà Lý sự vụ quan, nếu không ngoài ý muốn thì đã trở thành đại sự vụ quan.

Vương Tân Thành tiết lộ những tin tức kia với Bạch Tiểu Thăng, lúc ấy nói là hắn nghe được, nhưng nếu không có cái thân phận chuẩn quan sự vụ kia thì hắn rất khó có khả năng nghe được những chuyện này!

Trước mắt, quan sự vụ mới nhận chức, tự nhiên muốn đến bên tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa trình diện.

Vị trí ổn hay không, còn phải chờ tổng giám đốc đánh giá.

Cho nên, Vương Tân Thành luôn luôn trầm ổn, cũng có chút nơm nớp lo sợ, cảm giác như đang đứng trên băng mỏng.

Hạ Hầu Khải đang nhìn một phần văn kiện, Vương Tân Thành liền yên tĩnh đứng ở bên cạnh.

Thẳng cho đến khi Hạ Hầu Khải để văn kiện xuống, liếc hắn một cái, bình tĩnh hỏi.

- Đem địa điểm gửi tới cho tất cả những người ứng cử rồi?

- Vâng, toàn bộ đều đã gửi đi, đồng thời đã nhận được tin nhắn xác nhận.

Vương Tân Thành trả lời.

Nên làm như thế nào để lãnh đạo hài lòng, đó là nên làm đến cẩn thận không sai sót.

Vương Tân Thành tất nhiên là người trong nghề.

Hạ Hầu Khải gật gật đầu

- Chuẩn bị cho mỗi người một tấm phiếu, cũng thể hiện sự quan tâm của bộ sự vụ với mọi người..

- Vâng.

Vương Tân Thành lại gật đầu.

Địa điểm định tại Trung Kinh, thật ra thì hắn cũng không thể tưởng tượng được, chỉ là cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, đạo lý này hắn vẫn hiểu được.

- Trung Kinh cũng có một người dự bị.

Hạ Hầu Khải nói ra.

Ngữ khí của hắn bình tĩnh, phảng phất chỉ là tự thuật lại một sự thật, ngay cả Vương Tân Thành cũng nghe không ra cái này có phải là một câu hỏi hay không.

- Đúng vậy, một người tên là Bạch Tiểu Thăng.

Vương Tân Thành trả lời.

Hạ Hầu Khải có chút cười cười nói

- Vậy cũng gửi cho hắn một tấm phiếu đi.

- Sao?

Vương Tân Thành ngạc nhiên.

Ở chung một thành phố, hắn muốn cho Bạch Tiểu Thăng một tấm phiếu như thế nào?

Lại nói, cần phải có sao?

- Vậy thì gửi cho hắn một tấm phiếu xe buýt.

Hạ Hầu Khải mỉm cười một cái, sau đó phẩy tay

- Đi xuống đi.

Vương Tân Thành tranh thủ thời gian gật đầu, lui ra ngoài.

- Ai cũng nói người này thích nói giỡn, quả nhiên là thật! Gửi phiếu xe buýt? Lão nhân gia người thật là biết đùa!

Vương Tân Thành ở trong lòng lầm bầm.

Chưa từng nghe nói, xe buýt có thể mua vé sớm, cái đó có thể dùng sao. . .

Lại nói, chỉ vì ba năm đồng tiền phiếu, còn phải chuyển phát nhanh, mà chi phí chuyển phát nhanh tới hai mươi, ba mươi…

- Không gửi? Nếu để người này không vui, vậy thì mình không phải vì chút tiền đó mà kiếm vận xui sao?

Vương Tân Thành quyết tâm đi gửi!

Hai ngày sau, trong phòng làm việc của Bạch Tiểu Thăng, nhận được một phong bì từ bộ sự vụ gửi tới, đóng gói gọn gàng, được chuyển phát nhanh quốc tế.

Không dày, nhìn xem giống là văn bản tài liệu.

Bạch Tiểu Thăng một mặt nghiêm túc mở ra, ngạc nhiên phát hiện bên trong là hai tấm phiếu xe buýt, giá trị là bốn đồng.

Còn bổ sung một cái thẻ, nói phiếu xe này là sự vụ bộ cấp cho tiện việc đi tới lui.

Bạch Tiểu Thăng nhìn ngây ngốc mất nửa ngày, lúc này mới mắng một câu.

- Người của bộ sự vụ điên rồi sao, hay là đang muốn đùa mình?

Đương nhiên, cái này là nói sau.

Vương Tân Thành từ trong văn phòng của Hạ lão đi ra trở về bộ phận của mình.

Trên đường, đụng trúng một vị mỹ nữ đang đi tới.

Mỹ nữ này tóc ngắn, dáng người thon dài, làn da trắng nõn, nhìn qua là một thiếu phụ hơn ba mươi tuổi.

Đôi giày cao gót kia giẫm lên mặt đất, tạo nên một tiết tấu không nhanh không chậm.

- Phùng sự vụ quan.

Vương Tân Thành đã gặp qua người này một lần, vội vàng mỉm cười, chủ động tiến lên chào hỏi.

Người phụ nữ này gọi Phùng Ly, là một vị nữ sự vụ quan.

- Vương sự vụ quan.

Phùng Ly mỉm cười gật đầu

- Mới từ chỗ tổng giám đốc đi ra sao?

- Đúng vậy, đang muốn đi gửi tới cho các vị ứng tuyển một chút sự quan tâm đây.

Vương Tân Thành đem chuyện mua vé kể lại.

Phùng Ly lập tức buồn cười

- Lão nhân gia đúng là vẫn hài hước như mọi khi!

- Đúng rồi, tôi nghe nói ngài là giáo viên của lần tập huấn này? Không biết là ngài muốn đi Trung Kinh vào ngày nào, tôi phụ trách đi đặt phiếu, đồng thời giúp ngài luôn.

Vương Tân Thành cười nói.

Đối phương mặc dù là phụ nữ, nhưng lại trở thành quan sự vụ sớm hơn hắn.

Vương Tân Thành có chút ý tốt muốn lấy lòng người ta.

- Được a, vậy thì sớm một ngày đi.

Phùng Ly cười ngọt ngào một tiếng, vui vẻ tiếp nhận ý tốt của Vương Tân Thành.

Vương Tân Thành gật gật đầu, cùng Phùng Ly nói chuyện thêm hai câu.

Thừa dịp ít người qua lại, lão Vương nhịn không được hạ giọng.

- Phùng sự vụ quan, trong lớp tập huấn của ngài, nếu là gặp được một người trẻ tuổi tên là Bạch Tiểu Thăng, thì nhờ ngài trông nom hắn một chút.

Một câu, để cho vẻ mặt của Phùng Ly đang cười như hoa liền nhanh chóng trầm xuống, cười như không cười mà nhìn hắn.

- Sao? Vương sự vụ quan, cậu là muốn tôi để ý? Cái người tên Bạch Tiểu Thăng này là gì của cậu vậy?

Vương Tân Thành nhìn thấy biểu lộ của Phùng Ly, trong lòng chợt run lên.

Chết rồi, có thể mình đã nói gì sai rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận