Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1955: Bước tiếp theo của hai bên (1)

Cuộc họp của lãnh đạo cấp cao trong trụ sở chính Tập đoàn Chấn Bắc vẫn diễn ra trong hai giờ. Tình hình trong buổi họp đặc biệt bất lợi cho Bạch Tiểu Thăng.

Có hai vị phó tổng giám đốc trong đó bao gồm phó tổng giám đốc Ma Căn yêu cầu tiến hành xử trí đối với Bạch Tiểu Thăng, Caroline và ba vị tổng giám đốc sự nghiệp tán thành, thoáng cái chính là năm phiếu tán thành.

Trên hội nghị, trợ giúp Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ có Tưởng Quát và Sách n Tư. Những người khác giữ lập trường trung lập, nhưng có người giống như phó tổng giám đốc Lộ Thành An nghiêng về phía Bạch Tiểu Thăng, tự nhiên cũng có người nghiêng về phía nghị quyết của đám người Ma Căn, chỉ là mỗi người đều có tâm tư riêng, nên không trực tiếp tỏ rõ thái độ.

Ôn Ngôn nói, theo quy định hội nghị này vốn phải có có mười lăm người đưa ra nghị quyết. Dù sao Bạch Tiểu Thăng là tổng giám đốc sự nghiệp cũng xem như là một trong những thành viên cao nhất của tập đoàn trụ sở chính, muốn tiến hành xử trí anh thì cần phải có được hơn nửa số phiếu "trong hội nghị mười lăm người", nói cách khác ít nhất phải có tám phiếu thì ông tra có khả năng thông qua đề nghị, xác định nghị quyết xử lý đối với Bạch Tiểu Thăng.

Phó tổng giám đốc Ma Căn thấy không ép được Ôn Ngôn, lại cảm thấy muốn kéo thêm ba người làm bạn cũng không phải là chuyện khó, nên đồng ý với lời Ôn Ngôn nói.

Hội nghị cũng kết thúc dưới tình huống này.

Mọi người đều rời đi.

Về phần những người này là giơ tay cứu giúp, hay là chú ý mật thiết, hoặc bỏ đá xuống giếng thì phải xem lập trường và lợi ích của mỗi người.

Ôn Ngôn trực tiếp trở về phòng làm việc của mình. Nguyễn Ngữ đưa cốc cà phê mới pha cho ông ta.

Ôn Ngôn trước sau luôn tao nhã, lần này không ngờ lại không nói cảm ơn với Nguyễn Ngữ mà tiện tay nhận lấy, ánh mắt trầm ngâm dường như đang suy nghĩ gì đó.

Nguyễn Ngữ và lão Hoàng nhìn nhau, biết tình hình không quá tốt.

Ôn Ngôn lại trầm ngâm một lúc mới ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Ngữ và lão Hoàng hỏi thăm:

- Mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi cả chưa?

- Xong rồi. Tất cả điều tra trước đây còn bỏ dở, tạm đóng lại đều đã bắt đầu lại. Người chúng ta âm thầm bố trí đều hoạt động.

Lão Hoàng da trắng nói.

Nguyễn Ngữ nói tiếp:

- Theo phân phó của ngài, bọn họ sẽ tăng tốc dưới tình huống bảo đảm thân phận không tiết lộ!

Ôn Ngôn nghe vậy khẽ gật đầu.

Nhân viên Bộ giám sát của trụ sở chính Tập đoàn Chấn Bắc sẽ tản ra, che giấu tung tích làm việc lâu dài ở các doanh nghiệp phía dưới của tập đoàn, tất cả đều được từng doanh nghiệp tuyển nhận bình thường vào trong, bọn họ lại giống như mật thám nằm vùng, truyền tài liệu cần thiết về trụ sở chính.

Nếu như những người này nằm vùng doanh nghiệp bên ngoài thì được gọi là làm gián điệp thương mại, nhưng nếu ở trong hệ thống của bản thân tập đoàn mình, có lãnh đạo cấp cao cho phép thì lại thỏa đáng.

Những người này ngồi hưởng hai phần tiền lương, phúc lợi và đãi ngộ, tất nhiên cũng vắt óc tìm mưu kế làm việc.

Mà doanh nghiệp của tập đoàn có thể có nhân viên được xếp vào thì tất nhiên đều là những doanh nghiệp phía dưới vô cùng trọng điểm của tập đoàn, hoặc là doanh nghiệp lớn có thể tồn tại vấn đề.

Trên phạm vi thế giới cũng chỉ có khu Đại Trung Hoa bên kia, Bộ giám sát của trụ sở chính không tranh giành quyền lợi, trong đó lại liên quan đến giao hẹn giữa Ôn Ngôn và một nhân vật lớn khác.

- Nói cho bọn họ biết, ba ngày kể từ bây giờ... Không, không, hai ngày, tôi nhất định phải nhìn thấy được thành quả, cho dù bọn họ có vì vậy mà để lộ thân phận!

Ôn Ngôn suy nghĩ một lát rồi trầm giọng nói với lão Hoàng và Nguyễn Ngữ.

Hai người này nghe vậy, đều cảm thấy kinh hãi.

- Tình hình khẩn cấp như vậy sao?

Lão Hoàng không nhịn được hoảng sợ nói.

Ôn Ngôn híp mắt lại, trầm giọng nói:

- Tôi sợ không thể chú ý Bạch Tiểu Thăng được chu đáo...

Một Bạch Tiểu Thăng có cần để cho bọn họ làm như vậy sao? Nguyễn Ngữ không nhịn được tính hỏi.

Đúng lúc này lại có người gõ cửa.

Ba người Ôn Ngôn nhìn sang.

- Vào đi.

Ôn Ngôn lên tiếng, người bên ngoài đẩy cửa thò nửa người vào.

- Ngài Ôn Ngôn, có một cô tên Lâm Vi Vi và một ngài Lôi Nghênh muốn gặp ngài.

Người kia cung kính báo cáo.

Nguyễn Ngữ và lão Hoàng không nhịn được nhìn nhau.

Bọn họ cũng biết hai người kia, đây chính là cánh tay đắc lực của Bạch Tiểu Thăng. Nghe nói một giỏi văn, một người giỏi võ, đồng thời các phương diện đều vô cùng xuất sắc.

Nguyễn Ngữ và lão Hoàng cũng là trợ lý đắc lực của Ôn Ngôn, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra sự so sánh.

Vẻ mặt Ôn Ngôn lập tức dịu xuống, mỉm cười đứng dậy:

- Mời bọn họ vào đi.

Người có thể khiến cho ông đứng dậy gặp mặt đã không nhiều, nhưng trong vô hình Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đã hưởng thụ đãi ngộ lớn.

Người bên ngoài đẩy cửa ra, mời Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh bước vào.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh vội vàng đi vào, thấy Ôn Ngôn thì lập tức cố gắng lịch sự cao giọng chào.

- Ngài Ôn Ngôn!

- Ngài Ôn!

Lần này bọn họ là từ trong cục cảnh sát chạy tới. Bạch Tiểu Thăng nói nếu như bọn họ thật sự không có lòng dạ nào nghỉ ngơi thì tìm đến chỗ Ôn Ngôn, nói không chừng có thể giúp được ông ấy một tay.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh thậm chí không quay về khách sạn đã trực tiếp chạy tới đây.

Lúc này, tình hình của Bạch Tiểu Thăng đang nguy cấp, dọc đường đi Lâm Vi Vi đặc biệt xem qua các bình luận trên mạng, trong lòng nôn nóng khó yên.

Nếu như chuyện này cứ tiếp tục như vậy sẽ càng lúc càng nghiêm trọng, tình hình tệ hại nhất thì sợ rằng Bạch Tiểu Thăng sẽ thân bại danh liệt!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh tất nhiên sẽ không để cho kết quả này xảy ra.

- Hai vị tới rồi, qua ngồi đi.

Vẻ mặt Ôn Ngôn ôn hoà, mỉm cười bảo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi qua chỗ sô pha ngồi, thái độ đối với bọn họ vô cùng tốt.

- Ngài Ôn Ngôn, ngài Bạch bảo chúng tôi qua. Anh ấy nói ngài sẽ có cách giúp được anh ấy.

Lâm Vi Vi lo lắng nói:

- Nếu có gì cần chúng tôi làm, ngài cứ căn dặn, chúng tôi lập tức đi làm!

- Không sai!

Lôi Nghênh cũng gật đầu.

- Nào nào, hai người uống chén trà trước đã, không cần vội. Tôi đã nghe Tiểu Thăng nói sẽ cho hai người qua giúp đỡ.

Ôn Ngôn mỉm cười nói.

Thấy ông không lo lắng như vậy, Lâm Vi Vi thật lòng nôn nóng, Lôi Nghênh cũng có phần nặng nề.

- Cảm ơn ngài, không cần đâu!

- Chúng tôi nóng lòng muốn làm việc!

Hai người tha thiết nói.

Ôn Ngôn thấy hai người này thật lòng lo lắng cho Bạch Tiểu Thăng thì cũng không nhịn được âm thầm gật đầu.

Bạch Tiểu Thăng có thể khiến cho hai người khăng khăng một dạ suy nghĩ cho anh như vậy, không thể không nói là thật sự có bản lĩnh.

- Vậy tôi cũng không khách sáo với hai người nữa.

Ôn Ngôn nói xong quay trở về bàn làm việc của mình, thò tay kéo ngăn kéo ra, lấy ra hai tập hồ sơ đưa cho Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh:

- Chuyện cần các người làm được ghi rõ ràng trong này, không cần tôi phải nhiều lời. Tôi chỉ hy vọng có thể làm thật nhanh!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cầm phần của mình và lật xem, tốc độ đọc nhanh như gió.

Bạch Tiểu Thăng từng đặc biệt huấn luyện bọn họ. Nên tốc độ đọc tài liệu của bọn họ nhanh hơn người bình thường rất nhiều.

Chuyện lần này có liên quan đến Bạch Tiểu Thăng, hai người tất nhiên cố gắng nâng cao tinh thần nên lật xem càng nhanh hơn.

Xem lướt qua như thế thì có thể xem được bao nhiêu nội dung chứ? Nguyễn Ngữ và lão Hoàng đứng phía sau cũng không nhịn được nhìn nhau.

- Qua phối hợp với mấy người của hai công ty, tin tức điều tra thu được, có giúp đỡ cho tình hình của ngài Bạch bên kia sao? Cho dù hai công ty đều do Caroline quản lý, nhưng hoàn toàn không liên quan tới chuyện của ngài Bạch...

Lâm Vi Vi đóng tập tài liệu trong tay và nhíu mày nói.

- Sắp xếp những công việc này cho tôi, tôi không cần giúp đỡ, tự mình cũng có thể làm được, bảo đảm sẽ không để lộ tung tích.

Lôi Nghênh cũng nói:

- Chỉ có điều, điều này và chuyện của ngài Bạch quả thật không thể làm chung!

Hai người này tự nhiên đã xem xong nhiệm vụ dành cho bọn họ, biết nội dung muốn bọn họ làm!

Nguyễn Ngữ, lão Hoàng giật mình.

Thật sự có người đọc nhanh như gió còn có thể nắm giữ được điểm chính trong đó sao? Không thể tin nổi! Hơn nữa hai người đều như này!

Người Trung Quốc đều làm người ta kinh ngạc như thế sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận