Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1297: Tôi cho rằng Trầm Bồi Sinh có tội! (1)

Trầm Bồi Sinh đứng dậy rời tiệc, đi đến trước mặt Bạch Tiểu Thăng, đứng vững vàng và nhìn chăm chú vào Bạch Tiểu Thăng.

Người thanh niên này mình cũng đã từng thưởng thức, đã từng mời chào, coi như hắn công khai cùng mình đối nghịch, gây cho mình bao rắc rối, thậm chí đối với người của mình trắng trợn điều tra nhưng mình vẫn chưa từng bỏ nỗi mong chờ——

Hi vọng một ngày nào đó, hắn có thể hiểu suy nghĩ của mình, hiểu những việc mình làm, có thể "Bỏ gian tà theo chính nghĩa" !

Có thể nói Trầm Bồi Sinh hắn đã tận tâm tận ý.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng lại quay lại hồi báo hắn như thế nào!

Ép hắn đến chỗ chết mà không chịu bỏ qua!

Lẽ ra tôi phải loại bỏ cậu từ trước, thì sẽ không có di hoạ đến ngày hôm nay!

Trong ánh mắt của Trầm Bồi Sinh thể hiện ra câu nói trên.

Bạch Tiểu Thăng đối với biểu cảm khuôn mặt, ánh mắt am hiểu sâu cho nên đạo lý "Nhìn mặt mà nói chuyện", liền có thể đọc được ý nghĩ tiềm ẩn bên trong.

Nếu mà Trầm Bồi Sinh giấu đi cảm xúc thì có lẽ Bạch Tiểu Thăng không nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của hắn.

Nhưng giờ khắc này, Trầm Bồi Sinh không che giấu chút nào, Bạch Tiểu Thăng tự nhiên "Nhìn một cái không sót gì" .

Mà Bạch Tiểu Thăng sau đó cũng dùng nét mặt của mình, truyền lại cho Trầm Bồi Sinh một câu ——

- Ông không có cơ hội này đâu!

Tuy không có nói gì, nhưng ánh mắt của hai bên đã tràn đầy đao quang kiếm ảnh.

Ánh mắt của Trầm Bồi Sinh đầy lệ khí nhưng thoáng chốc đã thu liễm lại.

Sau đó, Trầm Bồi Sinh thở ra một hơi trọc khí, ngay trước mặt mọi người, mỗi chữ mỗi câu hỏi Bạch Tiểu Thăng.

- Bạch Tiểu Thăng, hôm nay cậu mang đến thật nhiều chứng cớ hả? Tôi nghe nói người liên quan đến cũng phải có mười mấy người đi?

Bạch Tiểu Thăng nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

- Vậy tại sao cậu không có mang đến mấy người làm chứng hả?

Trầm Bồi Sinh cười.

Sự phản kích của hắn - bắt đầu!

Bạch Tiểu Thăng nhắm mắt lại.

Trầm Bồi Sinh tiếp tục nói.

- Cậu là đại sự vụ quan của khu Đại Trung Hoa, thì phải biết là ở khu Đại Trung Hoa, khi muốn tiến hành xử phạt đối với một vị sự vụ quan hoặc là người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực thì đều phải có đủ nhân chứng, vật chứng thì mới có thể xử phạm, cái này gọi là—— đối chứng!

- Ở khu Đại Trung Hoa của chúng ta còn như vậy, cậu nghĩ là tổng bộ sẽ ít khâu như thế này sao?

Giọng nói của Trầm Bồi Sinh mãnh liệt.

- Nhân chứng của cậu đâu, gọi ra đây cho tôi xem!

Trầm Bồi Sinh khôn khéo cỡ nào chứ.

Hắn lường trước rằng nhóm của Bạch Tiểu Thăng lên đường gọn gàng, ám độ trần thương, vậy liền tuyệt đối không có khả năng mang theo một đám nhân chứng đi cùng.

Không thì bọn hắn không thể nào một chút dấu vết đều không có phát hiện được.

Còn nữa, nếu như thực sự Bạch Tiểu Thăng có nhân chứng, thì cứ cùng nhau đi vào, nào có cái gì mà phải ẩn giấu.

Bắt được một nhược điểm của đối phương, Trầm Bồi Sinh liền phát lực tấn công mạnh.

- Những chứng cớ này, mọi người nhìn xem!

Trầm Bồi Sinh chuyển hướng màn hình lớn, đưa tay chỉ.

- Thật sự là những cái kí tên, thủ ấn, con dấu đều có nhưng những vật này đều chả có nghĩa lý gì cả, chỉ cần mười mấy hai mươi vạn là có thể làm ra được một đống, căn bản việc này cũng không phải là việc khó gì!

Sau khi Trầm Bồi Sinh phủ định chứng cớ của Bạch Tiểu Thăng, càng chuyển hướng sang Suoen Si và năm vị sự vụ chấp hành quan, hai vị tổng bộ cao quản.

Hắn nói chắc như đinh đóng cột.

- Những thứ đồ vật nội bộ này nếu mà người ngoài nghề làm giả chả khác nào khó như lên trời!

- Nhưng nếu như là người trong nội bộ công ty chúng ta điều khiển, nếu như người đó có đầy đủ tay chân trong công ty…

Không cần Suoen Si bọn hắn đáp lại, Trầm Bồi Sinh vung tay lên, quả quyết dứt khoát có kết luận.

- Vậy liền dễ như trở bàn tay!

Có người tổng kết qua, có một số nhà thuyết trình tài giỏi, trong lúc nói chuyện không có âm cuối, nhưng mà lại dùng động tác tay chân phi thường gọn gàng mà linh hoạt.

Làm như thế tạo đầy tính kích động, cao trào!

Trên đài hội nghị, Dư Hưng Diệu đã dẫn đầu gật đầu, nhỏ giọng cùng người bên cạnh nói thầm.

- Có đạo lý, xác thực có khả năng này.

- Chúng ta làm bồi thẩm, kiêm nghe kiêm ngẫm, mọi góc độ đều phải ngẫm cho kĩ.

Chử Nhược Lan cũng có vẻ như công chính nói một câu.

Dưới đài, hai mắt của Lâm Ngọc, Trình Lưu liền tỏa sáng.

Lão sư, lợi hại!

Bạch Tiểu Thăng coi như cầm tới tất cả chứng cứ lại như thế nào, lão sư mưa gió mấy chục năm, tình huống nào mà chưa thấy qua, bằng khẩu tài liền có thể điên đảo càn khôn!

Ngồi ở ghế chính giữa là vị trí chủ tịch, Suoen Si cười nói.

- Trầm tiên sinh cho rằng khả năng những thứ này là làm giả? Mưu hại tổng giám đốc cấp bậc cao quản, đây chính là rất nghiêm trọng, ông có căn cứ gì không?

Suoen Si trong lúc vô hình, tựa hồ cho Trầm Bồi Sinh một bậc thang làm trợ lực.

- Đương nhiên là có!

Trầm Bồi Sinh lúc này cất giọng nói.

Sau đó, hắn chỉ vào Bạch Tiểu Thăng,

- Vị này là Bạch Tiểu Thăng đại sự vụ quan, ở lúc tôi còn là đại sự vụ quan, đã nhiều lần cùng với tôi phát sinh mâu thuẫn. Mọi người đều biết, tôi từ trước đã nhẫn nhịn, hắn lại lặp đi lặp lại nhiều lần, làm nghiêm trọng thêm! Điểm này, tôi có thể tìm tới mười mấy người, hàng trăm người làm chứng!

Mặc dù hiện tại thế lực của Trầm Bồi Sinh ở khu Đại Trung Hoa bị suy yếu rất lớn, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, nếu mà dốc sức mà ra, cũng vẫn là có một nhóm người có thể dùng.

Tìm ra cái gọi là "Nhân chứng", cũng không khó.

- Ồ? Nguyên lai hai vị rất sớm đã có mâu thuẫn sao? Như thế rất kỳ quái, dựa theo thực tế mà nói thì hai người tuy là đồng liêu, ông là tiền bối còn cậu ấy là vãn bối, tựa hồ không nên như thế mới đúng.

Suoen Si tựa hồ có chút hiếu kì, cười nói.

Bạch Tiểu Thăng yên tĩnh nhìn Trầm Bồi Sinh, cũng không phát ra tiếng.

Trầm Bồi Sinh cười lạnh nhìn Bạch Tiểu Thăng,

- Suoen Si tiên sinh khả năng không biết! Vị đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng này thế nhưng không phải là đơn giản! Hắn cùng Hạ Hầu Khải tiên sinh quan hệ rất sâu, hơn nữa đã từng đã cứu mạng Hạ tiên sinh!

Trầm Bồi Sinh bắt đầu giữ vị trí chủ động, chuyển hướng tập trung lên Bạch Tiểu Thăng và Hạ Hầu Khải.

- Về sau, Hạ Hầu Khải tiên sinh chuyên môn vì vị Bạch Tiểu Thăng này thiết lập một cái chức vị, kêu cái gì là sự vụ quan kiểu mới! Tuy là sự vụ quan, lại có được bộ phận quyền hạn của đại sự vụ quan! Đây chính là chưa bao giờ có!

- Có đúng hay không!

Trầm Bồi Sinh quát.

Bạch Tiểu Thăng không nói.

- Tôi đây có nghe nói qua!

Dư Hưng Diệu lại lần nữa hợp thời phát ra tiếng, khẳng định lời nói của Trầm Bồi Sinh.

Hắn làm sự vụ quan chấp hành, đưa ra lời nói làm chứng hiển nhiên rất có phân lượng.

Suoen Si một mặt nghiền ngẫm, rồi nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Ỷ vào Hạ Hầu Khải tiên sinh tin tưởng, vị Bạch Tiểu Thăng này liền làm việc bá đạo, cố tình làm bậy, cùng tôi nhiều lần phát sinh mâu thuẫn, đã từng bị tôi khiển trách qua. Cho nên, lòng hắn ghi hận.

Ánh mắt của Trầm Bồi Sinh lạnh xuống, nhìn Bạch Tiểu Thăng,

- Sau khi Hạ Hầu Khải tiên sinh bị bệnh, tôi trở thành thay quyền tổng giám đốc, Bạch Tiểu Thăng vẫn như cũ làm việc tùy tiện, cho nên tôi đã nghiêm khắc cảnh cáo hắn. Vậy mà hắn trước mặt mọi người cùng tôi - thay quyền tổng giám đốc nổi giận, thậm chí bỏ việc không làm, tự mình cho mình là lớn!

- Có đúng hay không? Bạch Tiểu Thăng!

Trầm Bồi Sinh lại lần nữa quát.

Trên đời này, lời nói hoang đường lợi hại nhất chính là nửa thật nửa giả, trong thật có giả, trong giả có thật, khiến cho người ta không thể phân biệt được.

Càng có thể khiến cho người trong cuộc đi thừa nhận bộ phận thật kia, việc đó cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận cả thông tin giả.

Bạch Tiểu Thăng cứ như vậy nhìn Trầm Bồi Sinh, vẫn như cũ không trả lời.

- Không còn gì để nói phải không? Bạch Tiểu Thăng!

Trầm Bồi Sinh cười lạnh.

Bạch Tiểu Thăng, cậu cho rằng giữ yên lặng, liền có thể tự trong sạch sao? Trò cười!

Trong lòng Trầm Bồi Sinh lạnh hừ một tiếng.

- Cá nhân tôi đã quyết định, miễn nhiệm Bạch Tiểu Thăng đại sự vụ quan. Tôi nghĩ là cậu ta nghe được một chút phong thanh, vì vậy tỉ mỉ chuẩn bị một chút chứng cứ giả, muốn đến tổng bộ liều một phen lớn! Để mưu hại tôi!

- Tâm độc, phải trừ bỏ!

Trầm Bồi Sinh lớn tiếng nói.

- Hạ Hầu Khải tiên sinh tuổi tác đã cao, lần này bệnh nặng, bác sĩ nói đầu óc của ông ấy chịu ảnh hưởng, có lẽ có thể trở nên ngu ngốc, tôi nghĩ Bạch Tiểu Thăng nhất định là mê hoặc Hạ tiên sinh, nói là tôi chiếm quyền của Hạ tiên sinh, lúc này mới thúc đẩy Hạ tiên sinh hướng tập đoàn bên này đưa ra xem xét đối với tôi.

Trầm Bồi Sinh vô cùng trắng trợn, vỗ bộ ngực mình nói.

- Tuy nhiên, tôi không trách Hạ tiên sinh, thậm chí tôi cảm thấy nếu như tình trạng cơ thể của ông ấy khôi phục trở lại, tôi nguyện ý, trả lại chức tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa cho ông ấy!

Câu nói sau cùng của Trầm Bồi Sinh nghe thật là công bằng, liêm khiết, ngôn từ khẩn thiết, khiến người xưng thán.

Lâm Vi Vi nhịn không được nhìn lại.

Lão già này thật đáng được trao tặng cúp—— quả thực là vua màn ảnh!

Diễn kỹ này, thế nào cũng phải đáng mấy ngàn vạn đi!

Mình đã đem những cái cần làm đều làm thật tốt, mặc dù trong đó có rất nhiều vấn đề, nhưng Suoen Si có ý bao che mình, Dư Hưng Diệu, Chử Nhược Lan, Phương Bắc Quân đều là người bên mình. Chỉ cần bọn họ thuận theo mọi thứ mình vừa nói, thì toàn bộ sẽ không có vấn đề!

Trầm Bồi Sinh thầm nghĩ trong lòng.

Từ giờ sẽ không phải là một trận tranh cãi, cũng không phải là so chứng cứ, mà là cái gọi là ân tình lợi ích!

Trầm Bồi Sinh nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Ở phương diện này, Bạch Tiểu Thăng kém xa mình!

Bạn cần đăng nhập để bình luận