Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1843: Một ngày bận rộn

Ôn Ngôn nhắc tới Ma Căn, nhắc tới Caroline lại thấy vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng hơi khác thường liền ngừng câu chuyện.

- Là lời nói của tôi gây áp lực gì cho cậu sao?

Ôn Ngôn không nhịn được cười hỏi.

Ôn Ngôn cho rằng Bạch Tiểu Thăng lo lắng anh vừa mới kéo Landvo xuống, lại có xuất thân từ bộ sự nghiệp khu Châu Á sẽ đắc tội nghiêm trọng với phó tổng giám đốc Ma Căn kia, cho nên trong lòng mới cảm thấy áp lực.

Đây là điều khó tránh khỏi. Nếu đổi lại thành Ôn Ngôn đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ, cũng sẽ có lo lắng như vậy.

Ông ta cũng không biết Bạch Tiểu Thăng còn xảy ra “một ít” không thoải mái với bên phía Caroline...

- Nói thật thì cũng có một chút.

Bạch Tiểu Thăng dứt khoát thừa nhận.

Dù sao, ai muốn vô duyên vô cớ gây thù hằn cho mình ở trụ sở chính chứ? Hơn nữa còn là một trong những người lãnh đạo cao nhất.

Lúc này, cuộc hành trình kế thừa của Bạch Tiểu Thăng chỉ còn lại không tới bốn năm, anh phải giành giật từng giây từng phút để chạy thi với thăng chức, làm gì có tâm trạng chơi trò “ông lừa tôi gạt” với người có chức vụ cao như vậy.

Ôn Ngôn nhìn Bạch Tiểu Thăng cười và an ủi:

- Về chuyện liên quan tới phó tổng giám đốc Ma Căn, tôi cảm thấy cậu không cần quá mức lo lắng. Dù sao tập đoàn có bảy đại phó tổng giám đốc. Ngài Ma Căn cũng chỉ là một người trong số đó. Các phó tổng giám đốc còn lại sẽ không để cho ông ta làm việc… quá mức khoa trương. Vừa rồi tôi nói có thể hơi quá lời. Thật ra trong khu Nam Mỹ và Bắc Mỹ, chỉ có Landvo của khu Nam Mỹ là cánh tay đáng tin cậy của ông ta. Caroline người chịu trách nhiệm khu Bắc Mỹ... Người phụ nữ này chỉ xem như là có quan hệ hợp tác với ngài Ma Căn. Bởi vì gia tộc phía sau hai người có nguồn gốc rất sâu xa. Thật ra trong một vài chuyện lớn động trời của nội bộ tập đoàn, Caroline cũng chưa chắc sẽ nhất định phải có lập trường kiên định như ông ta. Còn nữa, phó tổng giám đốc Ma Căn vừa bảo vệ Landvo nên không tiện làm gì quá đáng với cậu đâu. Mà bây giờ cậu là người đứng thứ hai trong bộ môn giám sát của tôi, chỗ ngồi này cũng đâu phải là nói đùa chứ!

Ôn Ngôn nói đến đây, người trước sau luôn lộ vẻ ôn hòa hiền hậu ở trước mặt Bạch Tiểu Thăng lại có vài phần cao ngạo và khí phách.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên đã nghe Tưởng Quát nói qua.

Bất luận thế nào, vị trí người đứng thứ hai trong bộ môn giám sát đều được tôn trọng và có quyền thế gần như cùng cấp với tổng giám đốc sự nghiệp, thậm chí còn được kính nể và e sợ hơn vài phần.

Về phần nhân vật đứng đầu lại trực tiếp đuổi kịp cấp bậc phó tổng giám đốc.

Thật ra Bạch Tiểu Thăng cảm thấy rất hứng thú, không biết Ôn Ngôn làm thế nào lại ngồi trên vị trí này.

Đương nhiên, lúc này anh cũng không tiện hỏi.

- Nghe ngài vừa nói vậy, tôi cũng yên tâm hơn nhiều.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói, sau đó ngạc nhiên nói:

- Tôi nghe ý của ngài thì Caroline không phải là cùng phe cánh với Ma Căn, chẳng lẽ còn có liên quan đến phó tổng giám đốc khác sao?

Ôn Ngôn cười và nâng chén trà lên uống một ngụm, ung dung nói:

- Chúng ta không vội nói về chuyện này. Về sau cậu tất nhiên sẽ biết thôi.

- Chỉ có thể nói là Ma Căn cũng cho phép cô ta làm vậy đã đủ cho thấy cô gái này không đơn giản rồi.

Ôn Ngôn than thở.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng lặng lẽ thở dài.

Nhìn vận may của mình đi, hễ người nào không đơn giản thì mình lại có thể phát sinh liên quan với người đó...

Hơn nữa, còn không phải là loại người tốt nữa...

Hi vọng hôm qua sau khi trở về, Robert em trai Caroline chưa nói xấu gì về anh với chị của mình.

- Cũng may là trước đây khi mình nói tên cho Robert đã chỉ nói cho hắn một chữ “Bạch”.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng thầm cảm thấy may mắn, đồng thời mong chờ Caroline sẽ không tra ra được mình là “Bạch” kia.

Ôn Ngôn đặt chén trà xuống liếc nhìn đồng hồ rồi nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Đã đến giờ rồi, tôi dẫn cậu đi lên gặp các vị phó tổng giám đốc một lần. Tốt xấu gì thì cậu cũng là người đứng thứ hai trong bộ môn giám sát của tôi, dù sao cũng phải chào hỏi các phó tổng giám đốc.

Lúc này Bạch Tiểu Thăng gật đầu và không suy nghĩ thêm về những điều chưa tới nữa.

- Đúng rồi, tôi thấy cậu cũng mang đến người đi cùng, còn là hai người nữa. Bọn họ chắc đều có thể tin được. Tôi đã bảo lão Hoàng và Nguyễn Ngữ dẫn bọn họ đi làm một ít thủ tục liên quan tới công việc. Nhưng còn cần một vài chuyện cần cậu phải làm trong mấy ngày sắp tới. Sau khi tất cả xong xuôi, cậu sẽ chính là phụ tá chính thức của tôi, đúng nghĩa là người đứng thứ hai trong bộ môn giám sát chúng ta!

Ôn Ngôn bổ sung.

- Đã làm phiền ngài rồi!

Bạch Tiểu Thăng nói cảm ơn.

Ôn Ngôn mỉm cười và nói:

- Cậu kiêm hai chức nên hy vọng trong một hai năm tới sẽ lại sáng tạo, làm cho chúng tôi được mở rộng tầm mắt, sớm ngày tới trụ sở chính này. Nhưng đến lúc đó, sợ rằng cậu sẽ vào cấp một, cấp bậc thấp nhất cũng phải là phó tổng giám đốc cấp, ngay cả tôi cũng sẽ trở thành cấp dưới của cậu mất.

Ôn Ngôn mỉm cười nói.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười bỏ qua, nói không dám. Nhưng trong lòng anh lại biết đây là con đường mình nhất định sẽ đi.

Sau đó, Ôn Ngôn dẫn theo Bạch Tiểu Thăng ra khỏi bộ môn giám sát và đi qua văn phòng của các vị phó tổng giám đốc.

Nói đến trong tòa nhà trụ sở chính cao chọc trời, bảy đại phó tổng giám đốc mỗi người lại nắm giữ một tầng riêng.

Văn phòng của phó tổng giám đốc, văn phòng trợ lý, phòng bếp riêng, phòng tập thể thao riêng...

Nơi đây, phương tiện có thể nghĩ đến đều rất đầy đủ, có thể nói là phân phối xa hoa nhất.

Ở trên đường đi, Ôn Ngôn cũng giới thiệu cho Bạch Tiểu Thăng biết, tất cả đều do ông chủ tịch hội đồng quản trị Bạch Chấn Bắc quyết định cho mọi người, nghĩ tới mọi người càng vất vả thì công lao càng lớn, tuổi tác cũng đã cao.

Còn nữa, các vị phó tổng giám đốc nắm số lượng lớn cổ phần trong tập đoàn, cũng xem như là cổ đông lớn.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, trong lòng lại rất xúc động.

Ở trụ sở chính Tập đoàn Chấn Bắc, có thể làm đến chức phó tổng giám đốc đúng là công việc ổn định cả đời.

Ôn Ngôn dẫn Bạch Tiểu Thăng lần lượt đi gặp Lộ Thành An, Lý Vận Nguyên.

Hai phó tổng giám đốc này, một người mặt mũi hiền lành luôn tươi cười dịu dàng, một người nói năng thận trọng, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng cả hai đều là người chính trực, cũng rất được Ôn Ngôn kính trọng.

Hai người bọn họ đã từng gặp mặt Bạch Tiểu Thăng, hôm nay gặp lại thì tất nhiên không xa lạ gì.

- Cậu quả nhiên không tệ! Không chỉ phát triển tốt khu Đại Trung Hoa, còn làm ra tấm gương cho các bộ sự nghiệp khác của tập đoàn, còn đỡ chính đuổi tà, bắt được sâu mọt trong tập đoàn. Cậu làm tốt lắm!

Lộ Thành An vừa thấy Bạch Tiểu Thăng đã trực tiếp khen ngợi.

Sau đó ở chỗ của Lý Vận Nguyên, Lý Vận Nguyên rất hiếm khi khen người khác cũng phải tuyên dương Bạch Tiểu Thăng, khuyến khích anh không ngừng cố gắng.

Sau khi ra khỏi chỗ của hai phó tổng giám đốc, Ôn Ngôn còn trêu chọc Bạch Tiểu Thăng liên tiếp thu được sự tán thưởng của hai phó tổng giám đốc n, tiền đồ sẽ rộng lớn, bảo anh phải nắm chắc cơ hội không ngừng cố gắng, chắc chắn còn có thể sáng tạo được nhiều hơn.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy cũng chỉ cười ứng phó.

Sau khi gặp hai phó tổng giám đốc Lộ Thành An, Lý Vận Nguyên thì cũng đã là hai giờ chiều, Ôn Ngôn dẫn theo Bạch Tiểu Thăng tới nhà ăn trong tập đoàn để ăn cơm.

Thức ăn của các nhân viên quản lý cấp cao đều đạt tiêu chuẩn Michelin ba sao, nhưng Ôn Ngôn cười nói nhà bếp riêng của các vị phó tổng giám đốc mới là tiêu chuẩn vượt qua thử thách.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói, nếu như có cơ hội nhất định phải thử một hồi.

Sau khi nghỉ tạm, Ôn Ngôn dẫn Bạch Tiểu Thăng đến chỗ phó tổng giám đốc thứ ba.

Người đó cũng khen ngợi và tán thưởng Bạch Tiểu Thăng một lúc, nhưng không bằng vẻ vui mừng thật lòng của Lộ Thành An, Lý Vận Nguyên.

Cuối cùng, Ôn Ngôn dẫn Bạch Tiểu Thăng đi tới chỗ của ngài Ma Căn.

Đến bên kia, Bạch Tiểu Thăng lại phát hiện ra văn phòng của ngài Ma Căn này khác xa so với ba vị phó tổng giám đốc khác, phải nói là xa xỉ, đồ vật đều là thứ quý giá, hàng thật, bút tích thật, ngay cả cốc uống trà cũng dùng đồ Nhữ Diêu Trung Quốc cực kỳ quý hiếm và có giá trị cực cao.

Vẻ tươi cười của ngài Ma Căn khi nhìn Bạch Tiểu Thăng làm người ta có vài phần bất an. Ông ta khen Bạch Tiểu Thăng "dám làm dám chịu", lời lẽ như khen lại có chút ít ý cảnh cáo, bảo Bạch Tiểu Thăng về sau làm cho tốt còn mơ hồ lộ ra vài phần đe dọa.

Người này lòng dạ thâm sâu, quả thật hiếm thấy, làm người ta không tự chủ được mà có cảm giác rất áp lực.

Cho dù là Bạch Tiểu Thăng từ chỗ của ông ta đi ra, cũng không nhịn được mà hít sâu một hồi.

Ôn Ngôn không nói một lời, chỉ nhìn Bạch Tiểu Thăng cười gượng và nhún vai.

Ngay cả ông ta cũng có cảm giác áp lực.

Cuối cùng, việc thăm viếng kết thúc cũng đã là lúc hết giờ làm việc buổi chiều. Ôn Ngôn còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, dù sao ông ta cũng đã tốn một ngày vì Bạch Tiểu Thăng rồi.

Lúc này Bạch Tiểu Thăng chào tạm biệt.

Mấy ngày kế tiếp, Bạch Tiểu Thăng còn phải ở lại trụ sở chính làm một ít thủ tục vàm một vài chuyện khác, cái đó lại nói sau.

Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh trở về, trên đường đi cũng không nhịn được lộ ra vẻ mệt mỏi.

Những lần gặp mặt hôm nay, mỗi lần đều khiến anh tốn công mệt sức. Lúc này Bạch Tiểu Thăng chỉ muốn trở về cố gắng nghỉ ngơi.

Nhưng lúc này lại có một cuộc điện thoại gọi tới.

Đó là Bạch Nguyệt Phong.

- Alo, Bạch Tiểu Thăng, anh sẽ không quên giao hẹn với tôi chứ? Sao không thấy anh gọi điện thoại cho tôi vậy!

Ở trong điện thoại, Bạch Nguyệt Phong nói chuyện cũng rất vang dội.

Bạch Tiểu Thăng đỡ trán. Anh thật sự đã quên mất.

Nhưng bây giờ anh lại "sắp" thăng rồi.

- Nói thật đi, anh sẽ đến đúng không!

Bạch Nguyệt Phong nói.

Bạch Tiểu Thăng cắn răng nói:

- Ừ, tôi đã đồng ý thì dĩ nhiên... sẽ tới rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận