Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 151: Tất cả đều là của tôi!



- Đây chính là nguyên thạch ngài chọn?

Nhân viên công tác cũng có chút trợn mắt hốc mồm.

- Đây chắc chắn là khối chất liệu tốt!

Bạch Tiểu Thăng cầm trong tay, ngắm nghía, vô cùng hài lòng.

Vừa mới mở ra Băng Chủng đế vương lục, hắn cũngkhông thấy khen qua như thế.

Nhân viên công tác bưng tới, nhìn kiểu gì thì đây cũng chỉ là một viên đá, bề ngoài lấm ta lấm tấm màu xanh, nhỏ đến thảm thương.

Nhân viên công tác im lặng, bưng lấy muốn đi mở thạch.

Bạch Tiểu Thăng còn cố ý căn dặn.

- Cậu phải cẩn thận một chút, tôi vẫn chờ dựa vào nó thắng lão Tôn đó.

Nhân viên công tác khóe miệng co giật.

Dựa vào nó thắng Nhiên gia?

Còn... Lão Tôn?

Nhân viên công tác lặng lẽ liếc một chút.

Tựa như nghe được Bạch Tiểu Thăng nói, sắc mặt Tôn Diệc Nhiên âm trầm giống như có thể vặn ra nước vậy, hiển nhiên lên cơn giận dữ.

Tên kia nhân viên công tác liền giả câm vờ điếc, bưng lấy Bạch Tiểu Thăng xem như trân phẩm nguyên thạch, chạy về phía đài công xưởng.

Tôn Diệc Nhiên chọn nguyên thạch cũng đã đến, song phương hướng bàn làm việc bên trên bãi xuống, quả thực là vịt con xấu xí bắt gặp thiên nga trắng.

Nguyên thạch của Nhiên gia, dựa vào nhìn bề ngoài có thể thoáng thấy một chút màu sắc chính xanh biếc, chỉ là không biết bên trong "Thịt" nhiều ít.

Tuy nhiên theo như đổ ước, dù chỉ là giá trị đơn vị, mặc kệ nhiều ít, nhưng Nhiên gia phần thắng cực lớn.

- Trước mở khối của Nhiên gia.

Công nhân sư phó cẩn thận từng li từng tí, trước cắt nguyên thạch của Nhiên gia.

Cắt đá mài thạch, bụi bay tứ tung ra.

Ở trong công xưởng, không ai để ý chút nào đều trừng to mắt, vô cùng mong đợi.

Bọn hắn đều là ông chủ cửa hàng ngọc thạch bảo tới, chờ tin tức.

- Băng Chủng đế vương lục!

Công nhân sư phó tay dừng lại, nghẹn ngào kêu lên.

Gặp lại ngọc cực tốt!

Trong vòng một ngày liền ra hai khối ngọc cực tốt!

- Băng Chủng đế vương lục!

Mọi người cũng nhao nhao la hoảng lên.

Tin tức vừa ra, lập tức như bão táp càn quét toàn trường.

Tạ Hữu Tân, ông chủ Chu bỗng nhiên đứng dậy, hận không thể nhảy lên ra ngoài, chạy tới, đến cướp.

Bọn hắn trực tiếp bị những ông chủ khác ngăn lại.

- Lần trước các ông cướp đi ngọc tốt, lần này cái gì cũng không được nói!

- Đúng thế, lúc này giờ đến lượt chúng tôi, làm sao chuyện tốt toàn để các ông cướp đi được!

Cái ông chủ cửa hàng khác sôi nổi nói.

Tạ Hữu Tân, ông chủ Chu vò đầu bứt tai nhưng cũng biết khó mà tranh vào được.

- Ông Tôn nói chút gì đi chứ?

Tạ Hữu Tân tranh thủ thời gian tìm viện binh.

Tôn Thiên Lợi vẻ mặt tươi cười, rất bình tĩnh.

Lần này, cháu trai của hắn là thắng chắc, tuy nói đây là ngọc thạch thành, nhưng trong vòng một ngày ra hai khối ngọc cực phẩm, thì ngay cả hắn mấy chục năm nay cũng khó thấy!

Trước mắt kết quả thắng thua đã định, còn phải cân nhắc để đạt lợi ích tối đa thế nào.

- Mọi người không nên tranh cãi, chờ thắng bại rõ ràng, mọi người đấu giá đi.

Tôn Thiên Lợi nói.

Hắn một phát lời nói, đám người cũng an tĩnh lại.

Tạ Hữu Tân, ông chủ Chu vẻ mặt đau khổ, ngồi xuống.

- Băng Chủng đế vương lục là vật có giá trị rất lớn, tý nữa dù phải bỏ ra nhiều tiền hơn cũng phải lấy bằng được!

Không riêng Tạ Hữu Tân, ông chủ Chu, những ông chủ khác cũng âm thầm hạ quyết tâm.

Phỉ thúy của Tôn Diệc Nhiên, bị cắt gọt bỏ đi lớp bên ngoài, mang tới.

Ngọc liền thành một khối, không có màu sắc pha tạp và vết rạn, chỉ nhìn một chút đã cảm thấy là đồ tốt rồi!

- Mọi người nhìn nó có giống một người bưng lấy đào mừng thọ Lão Quân hay không, ngọc tốt, đúng là tác phẩm do thần, quỷ tạo ra!

Có người kinh ngạc nói.

- Khối ngọc này, tôi chắc hắn phải có được!

Một ông chủ quát.

- Vậy phải xem ông có tiền vốn hay không!

Một người khác xoa xoa tay nói.

Tạ Hữu Tân, ông chủ Chu mắt đều tái, nuốt nước miếng, cơ hồ không kìm nén được.

Bọn hắn còn như vậy, chung quanh xem náo nhiệt lấy điện thoại di động ra thi nhau quay chụp.

Dưới đèn flash, màu xanh biếc làm say lòng người.

- Xem ra lần này, tôi thắng chắc!

Tôn Diệc Nhiên liếc mắt một cái, mặt mũi tràn đầy đắc ý, ngạo nghễ đi đến bên cạnh Bạch Tiểu Thăng.

- Chưa chắc.

Bạch Tiểu Thăng thần sắc không thay đổi, cười nói.

Hắn cực kì có lòng tin vào Hồng Liên.

Vừa mới rồi, Tôn Diệc Nhiên chọn thạch dùng mười năm phút, Bạch Tiểu Thăng chọn dùng có ba phút.

Thời gian tướng như ngắn, lại suýt chút nữa Hồng Liên làm hỏng đầu óc của Hắn.

Hai mươi giây liền chọn ra Băng Chủng đế vương lục, vậy ba phút thì chọn được ngọc như thế nào đây.

Bạch Tiểu Thăng ngóng nhìn đài công xưởng, trong lòng có chút chờ mong.

- Tôn Diệc Nhiên chọn ra Băng Chủng đế vương lục?

Bên kia, Hàn Sơ Ảnh vẻ mặt thay đổi, mặc dù cô không hiểu ngọc, nhưng mình đạt được khối đó, bị hai tên ông chủ gian trá, cắt thịt giống như tranh đoạt, thêm bốn phía kêu lên ngạc nhiên, cô cũng có thể rõ ràng đó chính là khối ngọc thô cực phẩm.

Trước mắt, Tôn Diệc Nhiên mở ra cực phẩm.

Bạch Tiểu Thăng muốn thắng, trừ phi nhân phẩm rất cao.

Nhưng là có khả năng sao?

- Anh Bạch không biết chọn ra ngọc gì.

Trương Mẫn cũng vẻ mặt nghiêm túc.

- Mấy người không có cơ hội, Băng Chủng đế vương lục đó, chúng ta 'mở thạch' có đôi khi ba lần năm lần, cũng không nhất định có thể khai ra một khối, lần này, liên tiếp ra hai khối. Mấy người coi là đây là rau cải trắng sao, đường đi sao? Nói cho mấy người biết, không thể nào! Hắn không.thắng..

Trương Tiểu Thu cười lạnh nói.

Lời còn chưa dứt, từ công xưởng đài bên kia bỗng nhiên ra một tiếng rít.

Quả thực là kêu tan nát cõi lòng.

- Pha lê chủng, pha lê chủng đế vương lục!

Công nhân sư phó giống như gặp quỷ thét lên, thanh âm cũng thay đổi!

Toàn trường yên tĩnh.

Người không biết một mặt mờ mịt, chứng kiến một đám ông chủ cùng một biểu lộ hoảng sợ.

Ngay cả Tôn Thiên Lợi đều trợn mắt hốc mồm.

Đổ thạch, có thể khai ra đến pha lê chủng đế vương lục!

Tin tức này đủ để chấn kinh toàn bộ đồ cổ ngọc thạch thành, thậm chí Thiên Nam đồ cổ!

Phỉ thúy so sánh chính là cái gì? "Chủng", "Sắc", "Thủy đầu", "Chủng" tức là tính chất, "Sắc" là chỉ nhan sắc, "Thủy đầu" tức là độ trong suốt.

Đều là đế vương lục đầy sắc, không phân cao thấp.

Nhưng là pha lê chủng, hơn hẳn Băng Chủng!

Khối ngọc của Bạch Tiểu Thăng xử lý suốt nửa giờ, tất cả mọi người không kêu một tiếng, thành thành thật thật chờ lấy.

Tôn Diệc Nhiên sắc mặt trắng bệch, như bị sét đánh đứng ở nơi đó ngây ngocos nửa giờ.

Lớn chừng bàn tay, liền thành một khối nguyên thạch pha lê chủng đế vương lục, bị đặt ở bên trong khay có vải nhung, cẩn thận từng li từng tí bưng tới.

Màu sắc xanh biếc không có chút nào lệch sắc, màu xanh dù đậm lại kiều diễm, không mất độ trong suốt của pha lê.

Lập tức, hấp dẫn mọi ánh mắt.

- Đồ tốt, đồ tốt!

Miệng của Tạ Hữu Tân liền một câu nói kia, bờ môi đều đang run rẩy.

Hắn đã rất lâu chưa thấy qua đồ vật tuyệt vời như vậy, mặc dù nhỏ nhưng lại tựa như che đậy vạn vật.

Khối này chỉ vẻn vẹn nhỏ bằng bàn tay, cho giá nhiều hay ít?

Ngàn vạn, hay là mấy ngàn vạn?

Mà cái này, vẫn chỉ là giá nguyên liệu, nếu là gia công thành sản phẩm, không thể đo lường!

Vừa nghĩ tới giá trị, những ông chủ kia mắt đều xanh biếc.

- Cậu thua.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh đi qua Tôn Diệc Nhiên.

- Quá tự phụ, coi là chỉ có mình có thể tay không xem ngọc, về sau vẫn là nhiều làm chút việc đi.

Bạch Tiểu Thăng cũng không quay đầu lại nói.

Tôn Diệc Nhiên một cái lảo đảo, sắc mặt trắng bệch, như muốn ngã sấp xuống.

Trước mắt bao người Bạch Tiểu Thăng đi qua, quơ lấy vải nhung đem pha lê chủng đế vương lục khẽ quấn, như thần giữ của ôm vào trong ngực, sợ người khác nhìn nhiều, miệng bên trong còn lầm bầm một câu.

- Của tôi!

Sau đó, ắn giơ tay chào hỏi Hàn Sơ Ảnh, chỉ vào khối ngọc của Tôn Diệc Nhiên.

- Bỏ khối ngọc này vào túi cho tôi!

Đây cũng là của mình!

Bạn cần đăng nhập để bình luận