Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1638: Bữa tiệc gia đình nhà họ Mặc (1)

Lại nói, chú nhỏ này của hắn ở trong mắt, trong lòng người lớn tuổi trong cả nhà, đều nổi tiếng "Không hòa hợp".

Nói thế nào, làm như thế nào, trong nhà căn bản không có ai quản, cũng không ai muốn quản.

Ngay cả ông nội Mặc Hải Xuyên cũng buông trôi bỏ mặc rồi.

Thật ra nghĩ lại, ông chú này thật sự quá trâu bò, tối thiểu sống ở nhà này xem như là phóng khoáng tự tại. . .

- Ngài Thành Cự “ngồi loạn” như vậy . . . Thật sự không có vấn đề gì chứ?

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được hỏi một câu.

- Tôi làm việc gì cũng bị chỉ trích nhiều năm như vậy, tố chất tâm lý trải qua muôn ngàn thử thách. Cha tôi là người dẫn đầu, bọn họ có muốn tôi thì bản thân cũng thấy phiền thôi.

Mặc Thành Cự mỉm cười và nói:

- Trong ngày vui cả nhà gặp mặt, ai sẽ gây khó chịu chỉ vì tôi ngồi không đúng chỗ của mình chứ.

Bạch Tiểu Thăng nghe Mặc Thành Cự nói lời này thì nhất thời không còn lời nào chống đỡ, thật sự muốn dựng thẳng lên một ngón tay cái cho Mặc Thành Cự.

Cũng chỉ có điều lúc này không quá thuận tiện.

Bàn thứ ba trong phòng đều là các thế hệ trẻ của nhà họ Mặc ngồi. Ở đây không chỉ có người nhà họ Mặc, còn có đám con cháu của các khách khanh, cũng có gần nửa là từng đôi vợ chồng. Bàn đó dẫn đầu chính là Mặc Tử Quân, dù sao anh ta cũng là nhân tài xuất sắc trong thế hệ trẻ tuổi của nhà họ Mặc, không ngoài suy đoán, còn sẽ là gia chủ đời kế tiếp.

Lúc này, Mặc Tử Quân cười nhạt nhìn đám người Bạch Tiểu Thăng đến gần.

Bàn thứ nhất, Mặc Hải Xuyên ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Không quan tâm người trẻ tuổi này, có thành tựu hơn người ở phương diện trung y hay không, chỉ riêng nét chữ tốt đã khiến ông thấy rất thích thú.

Mình vẽ ba bốn mươi lần mới làm được, chỉ là số lượng từ ít một chút!

Ông cụ nhà họ Mặc còn muốn sau đó bảo Mặc Tử Nhạc đi xin thêm vài chữ.

Cũng bởi vậy, thái độ của Mặc Hải Xuyên với Bạch Tiểu Thăng rất tốt.

- Xem nào, hôm nay chúng ta có khách, là người bạn của Tử Nhạc.

Ông cụ còn cố ý nói ra một câu.

Những cụ già bên bàn của Mặc Hải Xuyên đều nhìn sang, ánh mắt đảo qua trên mặt Bạch Tiểu Thăng đi cùng Mặc Thành Cự.

Thấy Mặc Thành Cự vừa nói vừa cười với Bạch Tiểu Thăng, rất nhiều người âm thầm kinh ngạc.

Xem ra người trẻ tuổi kia không chỉ là bạn của Mặc Tử Nhạc, hình như cũng là bạn của Mặc Thành Cự.

Cho dù Mặc Thành Cự ở trong miệng ông cụ nhà họ Mặc là "đứa con bất hiếu" không nên thân, nhưng các cụ già trong bàn này cũng không dám thật sự cho là như vậy.

Dù sao, Mặc Thành Cự là người nhà họ Mặc, là con ruột của Mặc Hải Xuyên, cho dù là "đứa con bất hiếu" thế nào đi nữa, còn không phải do Mặc Hải Xuyên cưng chiều mà ra sao?

Lại nói, có yêu sâu mới trách mắng nhiều, Mặc Hải Xuyên đau lòng tới mức nào, lại càng đại biểu tình cảm sâu đậm của ông đối với người con này.

Nể mặt Mặc Thành Cự, những cụ già kia cũng để ý Bạch Tiểu Thăng nhiều hơn.

Ba anh em Mặc Thành Phương, Mặc Thành Viên, Mặc Thành Cự, còn có hai người con gái khác của Mặc Hải Xuyên đều chú ý tới Bạch Tiểu Thăng.

Bởi vì cha già tự mở miệng nói một tiếng như thế, bọn họ tất nhiên phải quan tâm một chút.

Trong bàn này của bọn họ có người khẽ nói.

- Tôi nghe nói Tử Nhạc dẫn người bạn này đến, đã xung đột với Tử Quân ở cửa, Tử Nhạc còn nói người bạn này của hắn có y thuật còn giỏi hơn Tử Quân.

Ban đầu là một thím buôn chuyện, sau đó được đám phụ nữ truyền miệng ra.

- Không thể nào, bạn của Tử Nhạc có y thuật mạnh mấy đi nữa, làm sao bằng Tử Quân được ông cụ thân truyền chứ?

- Ái chà, tôi cũng nghe nói về chuyện này, các người nói xem, Tử Nhạc làm vậy không phải là khiến cho Tử Quân khó xử ở trước mặt mọi người sao.

Đề tài này vừa được nhắc tới, có hai người phụ nữ có phản ứng kịch liệt nhất.

Tất nhiên là mẹ của Mặc Tử Nhạc và Mặc Tử Quân.

Mẹ ruột của Mặc Tử Nhạc đã bệnh chết, cho dù mẹ kế chưa chắc đã xem hắn là con mình, nhưng cũng biết ở trong nhà cao cửa rộng này, nếu không che chở một chút, về sau sẽ cho người cưỡi lên trên đầu trên cổ.

Cho nên hai người phụ nữ lại tranh cãi ở trước mặt mọi người.

- Mẹ của Tử Quân, cô cũng đừng nghe các cô ấy nói lung tung, Tử Nhạc nhà chúng tôi không phải là người như thế!

- Mẹ của Tử Nhạc, chuyện này cũng không chỉ liên quan đến thanh danh của Tử Quân chúng ta, còn liên quan đến danh tiếng của nhà họ Mặc chúng ta!

- Nhất định là người giúp việc nói linh tinh, chúng ta cũng không thể để chuyện này truyền ra ngoài.

- Làm lớn chuyện, chúng ta cũng sẽ mất mặt đấy! Nhưng nếu như Tử Quân con trai của tôi bị ấm ức, chúng ta cũng không phải dễ bắt nạt!

So với vợ, cha của Mặc Tử Nhạc, Mặc Tử Quân lại im lặng hơn rất nhiều, chỉ có điều ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng đã khác.

Trong lòng bọn họ suy nghĩ gì, người ngoài lại không được biết.

So với bàn thứ hai, những người tuổi trẻ ở bàn thứ ba kia lại ít bàn luận về chuyện này, nguyên nhân không gì khác, Mặc Tử Quân ngồi ở bàn này.

Ánh mắt anh ta đảo qua, ai dám lấy chuyện này ra nói đùa trước mặt anh ta chứ?

Dù thế nào thì Mặc Tử Quân cũng sẽ là gia chủ đời tiếp theo.

Đương nhiên, rất nhiều người nhìn Mặc Tử Quân với ánh mắt nghiền ngẫm, sâu trong đôi mắt mơ hồ có chút hả hê.

Ngày thường, Mặc Tử Quân luôn vểnh đuôi lên trời, cuối cùng cũng có hôm nay, thật sự làm cho người ta thấy rất vui vẻ.

Bởi vậy, bọn họ chú ý tới Bạch Tiểu Thăng, cũng lộ ra vài phần kinh ngạc và quan tâm.

Mặc Tử Quân bị mọi người chú ý, làm sao có thể không nhìn ra được sự chế giễu của bọn họ, trên mặt anh ta không thể nói là tươi cười, bàn tay đặt dưới mặt bàn đã siết chặt lại, trên bàn tay cũng lộ ra gân xanh, thật sự hận không thể ở trước mặt mọi người đánh vào mặt Bạch Tiểu Thăng, đánh cho anh nở hoa đầy mặt, mới có thể hả mối hận trong lòng.

Đương nhiên, trong thế hệ trẻ đang ngồi đây cũng có đám người trung thành với Mặc Tử Quân, ánh mắt bọn họ nhìn Bạch Tiểu Thăng đều không tốt.

Đối với điều này, Bạch Tiểu Thăng rất bình tĩnh tự nhiên.

- Các vị, đây là người bạn của tôi và Tử Nhạc, cậu ấy họ Bạch.

Mặc Thành Cự cất giọng nói.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười và chào hỏi mọi người, cũng biểu hiện ra cũng đủ tôn kính với những người trong bàn của ông cụ Mặc Hải Xuyên và bàn của Mặc Thành Phương, Mặc Thành Viên, Mặc Thành Cự.

Mọi người đều gật đầu đáp lại.

Chỉ có điều thái độ của cha mẹ Mặc Tử Quân lại cứng rắn hơn nhiều.

- Ngồi vào chỗ đi.

Lúc này, Mặc Hải Xuyên cất giọng nói.

Bạch Tiểu Thăng được Mặc Thành Cự hướng dẫn đi về phía bàn thứ ba.

Mặc Thành Cự còn đi thẳng tới bên cạnh Mặc Tử Quân, mỉm cười nói với anh ta:

- Cháu trai, nhường chỗ một chút.

Mặc Tử Quân thoáng ngẩn người ra, ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, nặn ra một nụ cười:

- Chú tư, đây là vị trí chủ nhà, cho dù khách đến cũng không có đạo lý nào lại nhường ra được.

Mặc Tử Quân nghĩ Mặc Thành Cự muốn anh ta nhường lại vị trí cho Bạch Tiểu Thăng.

Dựa vào đâu chứ!

Bạch Tiểu Thăng là bạn của Mặc Tử Nhạc, Mặc Thành Cự, nhưng không phải là bạn của anh ta!

Hơn nữa, Mặc Tử Nhạc từng lấy người này ra làm mình mất mặt, lúc này có rất nhiều người trong phòng này biết chuyện, điều này làm cho trong lòng anh ta thấy xấu hổ và giận dữ và khó xử.

Cho dù lúc đó ở cửa, Bạch Tiểu Thăng không nói tiếng nào đùa cợt anh ta, nhưng khi đi lướt qua bên cạnh lại liếc nhìn anh ta, thậm chí khẽ cười.

Không biết tại sao, ánh mắt nụ cười kia khắc vào trong lòng Mặc Tử Quân, còn làm cho anh ta thấy khó chịu hơn cả lời nói của Mặc Tử Nhạc!

Dường như chỉ cần một ánh mắt không hợp, người trẻ tuổi này sẽ đánh nhau vậy.

Trong tâm trạng đó, Mặc Tử Quân đồng ý nhường chỗ ngồi mới là lạ!

Tất cả mọi người đều nhìn sang.

- Không phải là nhường cho cậu ấy, mà là nhường cho chú!

Mặc Thành Cự chỉ vào mình, nhìn Mặc Tử Quân ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Sao? Chú muốn ngồi bàn này, chẳng lẽ vị trí chỗ ngồi còn phải thấp hơn cháu sao? Cháu trai, nhà họ Mặc chúng ta đều chú ý tới quy củ đấy!

Mặc Thành Cự là người "không nói quy củ nhất" trong nhà họ Mặc này, lúc này lại nghiêm trang nói với Mặc Tử Quân về quy củ.

Nhìn cảnh tượng như vậy thật buồn cười.

Bạch Tiểu Thăng cảm giác buồn cười, Lâm Vi Vi thậm chí suýt không nhịn được cười.

Ngược lại Mặc Tử Nhạc, Lôi Nghênh còn có thể kìm chế được.

Dưới ánh mắt chú ý của mọi người, gương mặt của Mặc Tử Quân cũng cứng đờ.

- Lão tứ, sao em lại tới bàn đó, qua đây đi, bên này mới có ghế của em.

Cha của Mặc Tử Quân không nhịn được cất cao giọng nói.

- Chú tư, chú tranh cướp với thằng bé làm gì!

Mẹ của Mặc Tử Quân cũng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận