Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 322: Kẻ lỗ mãng hối hận



Giải quyết chuyện của Văn Thanh, Bạch Tiểu Thăng trong lòng cũng trở nên khoan khái dễ chịu.

- Xem ra, mình cũng rất có thiên phú biểu diễn, nếu không phải có trách nhiệm trên vai, làm diễn viên, kỳ thật cũng không tệ lắm!

Bạch Tiểu Thăng đang nghĩ ngợi thì trong đầu bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Hồng Liên.

- Trợ giúp công ty con trọng yếu của tập đoàn — truyền thông Trung Kinh, phòng quan trọng—— phòng truyền hình điện ảnh, thu phục nhân tài đứng đầu, gia tăng ba điểm, trước mắt tổng điểm ở cấp phó tổng giám đốc là 25 điểm, khoảng cách tổng giám đốc, còn có bảy mươi lăm điểm!

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, lập tức cười.

Cái Văn Thanh này, thật đúng là không đơn giản, hệ thống cho điểm đều cao như thế.

Ngoài định mức thu hoạch điểm số, để Bạch Tiểu Thăng càng thêm sảng khoái, lấy cái chồng kịch bản kia, chia một nửa ra, đưa cho Thương Uyển Uyển.

- Đến đây, chúng ta xem thật kỹ một chút cái bản này của Văn Thanh, vừa rồi nhìn mấy cái đoạn ngắn, rất không tệ a.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Đúng vậy.

Thương Uyển Uyển cũng cười nói.

Nàng cũng là nhìn chưa đủ thỏa mãn.

. . .

Lúc này, Cao Đại Chí cùng đoàn làm phim đang họp.

Vừa rồi, ông ta ở bên ngoài văn phòng đợi trong chốc lát, không thấy động tĩnh gì, nghĩ đến trước mắt mọi việc đã đầy đủ, diễn viên, tài chính, biên kịch toàn bộ đến nơi, nên rất hưng phấn sẵn có thời gian này quay trở về mở một cuộc họp.

Nhìn thấy bộ phim lớn chuẩn bị hơn nửa năm rốt cục muốn mở máy, các diễn viên cũng đều hưng phấn không thôi.

Cao Đại Chí đặc biệt nhấn mạnh, phòng này sau đó do Bạch tổng làm chủ, tại trước mặt Bạch tổng, đều lên tinh thần một chút, cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng làm ra cái sọt!

Kỳ thật, điều đó không cần ông ta nhấn mạnh.

Kể từ lúc tiệc rượu, Bạch Tiểu Thăng đã ở trong lòng mọi người có "Hung danh hiển hách" .

Chọc anh ta, cùng với muốn chết có khác nhau sao? !

Cao Á, Triệu Tiểu Huỳnh cũng ngồi tại chỗ, hai người có chút không vui.

Những người này nói gần nói xa, đơn giản là coi Bạch Tiểu Thăng trở thành hồng thủy mãnh thú!

Bạch Tiểu Thăng Bạch tổng, rõ ràng là người vừa thân thiết lại hiền hoà mà lại còn trẻ rất đẹp trai nữa. .

. . .

- Cũng không biết bên kia thế nào rồi, Văn Thanh cái kẻ lỗ mãng kia, nghìn vạn lần đừng có tìm việc cho mình nha!

Cao Đại Chí bên này mở cuộc họp nhưng vẫn còn nghĩ tới bên kia, trong lòng có chút không yên ổn.

Cuối cùng, ông ta vẫn là ngồi không yên.

- Đã mười phút rồi! Mình phải đi qua nhìn xem. . . Nhưng có thể quấy rầy cuộc nói chuyện của bọn họ hay không, nếu để Bạch tổng không vui. . . Thôi! mặc kệ, nhất định phải đến đó xem sao!

Lúc Cao Đại Chí rầu rĩ, đám người ngồi đây cũng đi theo nhỏ giọng nghị luận.

- Bạch tổng đang nói chuyện cùng Văn Thanh a? Bây giờ cũng được một lúc lâu rồi, cũng không biết tình hình bên trong thế nào rồi. . .

- Cái kẻ lỗ mãng kia! Tên điên hay làm trò! Nói chuyện về vụ kịch bản thì đơn giản là quên hết tất cả, tôi nhớ lần trước cùng Cao tổng ầm ĩ, còn mắng chửi người khác a. . .

- Đâu chỉ thế, cậu ta là cái người điên, một khi phát bệnh, sẽ không quản đối phương là ai! Cậu quên rồi sao, cậu ta lúc trước còn dám cùng Lưu Tổng cãi nhau cơ mà!

- Còn có Tống tổng nữa!

- Ông trời của tôi! Lần này trở về, cậu ta tuyệt đối đừng cùng Bạch tổng cũng ầm ĩ lên!

- Bảo đảm sẽ không cho phép, tên này có hai bằng thạc sĩ của Bắc Ảnh, có tài năng rất lớn, các lão tổng đều yêu tài. Nếu thật ầm ĩ, không biết Bạch tổng có thể hay không cũng nhẫn nhịn cậu ta a. . .

- Khó mà nói. . .

. . .

Cái tiếng nghị luận kia, để Cao Đại Chí ngồi không yên.

- Đừng nói nữa!

Cao Đại Chí là một người có tính tình tốt như vậy, giờ lại chợt quát lên một tiếng dọa cho đám người nhanh chóng ngậm miệng lại.

- Mình phải nhanh chóng tới xem!

Cao Đại Chí cái mông như ngồi trên lửa, nhảy ra ngoài.

Không chờ ông ta đi tới cửa, cửa đã bị mở ra.

Một người lảo đảo xông tới, kém chút nữa đụng vào Cao Đại Chí, làm cho ông ta giật mình.

- Ai đó?

Cao Đại Chí kinh sợ nói.

Những người khác cũng nhìn qua.

- Cao tổng thanh tra, tôi cuối cùng tìm thấy ông rồi!

Văn Thanh khuôn mặt đầy nước mũi nước mắt, giống như gặp được thân nhân, hai tay nắm lấy tay áo của Cao Đại Chí.

Cao Đại Chí trong lòng hơi hồi hộp một chút.

Cái tên đại ngốc này sẽ không phải là bị Bạch tổng đuổi đi chứ!

Hiện giờ lại đến tìm tôi khóc lóc kể lể?

Thế thì còn có cái cái rắm gì dùng! Cao Đại Chí tôi có thể khuyên Bạch tổng thu hồi mệnh lệnh sao? Tôi đâu có mặt mũi lớn như vậy!

Những người khác đều hoảng sợ nhìn Văn Thanh.

Cái người miệng còn hôi sữa này chưa bao giờ có dáng vẻ đạo đức như thế, đến tột cùng xảy ra chuyện gì? !

Bạch tổng tức giận sao?

Sẽ không liên lụy đến phòng truyền hình điện ảnh chứ, tim tất cả mọi người đều nhảy đến cổ rồi!

- Chuyện gì xảy ra? Cậu nhanh nói ra, đừng khóc nữa!

Cao Đại Chí chửi ầm lên.

Cả người đều căng thẳng giống như một cây cung đã lên dây.

- Bạch tổng nói, Bạch tổng nói. . .

Cao Đại Chí quát to làm Văn Thanh thở mạnh lên.

Cao tổng giám tức giận đến mức hận không thể cho cậu ta hai cái tát.

Mọi người không khỏi lo lắng.

- Bạch tổng để cho tôi cùng mọi người học một tháng lễ nghi trong công việc!

Văn Thanh hơi thở rốt cục đều đặn trở lại, cầu khẩn nói,

- Bao giờ thì bắt đầu, tôi muốn lập tức học!

Không phải bị đuổi việc!

Cao Đại Chí cả người tinh thần buông lỏng, kém chút co quắp ngã xuống đất.

Những người khác thì vẻ mặt mộng bức.

Học lễ nghi trong công việc, để Văn Thanh học?

Điều quan trọng là . . .kẻ lỗ mãng này đồng ý? !

Đâu chỉ đồng ý, Văn Thanh vẻ mặt vội vàng, xin được học giống như người bị khát nước, để đám người kinh sợ im lặng. . .

Cao Đại Chí vẻ mặt khó có thể tin.

Ông ta cùng phó tổng tiền nhiệm cũng động qua suy nghĩ, để Văn Thanh học một chút quy củ.

Nhưng thằng này giống như lưu manh khó chơi, nước lửa không vào, thúc giục mấy tháng, nhưng căn bản không nghe.

Bọn họ cũng chỉ có thể từ bỏ.

Đồng dạng yêu cầu, nhưng do Bạch tổng đưa ra, tên này lại khóc lóc đi cầu được học, mấu chốt là Bạch tổng cùng cậu ta mới nói chuyện có mười phút đồng hồ a. . .

Cao Đại Chí rất rung động, đơn giản muốn quỳ bái đối với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch tổng nếu đi làm giáo dục thì có thể kéo lại được bao nhiêu thanh niên tốt đẹp bị lạc đường. . .

- Ông trời của tôi, Bạch tổng là lò luyện người a, vài phút đem người ta đúc lại a!

Cao Á, Triệu Tiểu Huỳnh bọn họ, đều rung động.

Văn Thanh đổi tính.

Tin tức truyền ra, toàn bộ phòng truyền hình điện ảnh người người sợ hãi thán phục. . .

. . .

Mà giờ này, Bạch Tiểu Thăng đang cùng Thương Uyển Uyển xem kịch bản.

Hai người xem đến mức hai mắt sáng lên, liên tiếp gật đầu, thỉnh thoảng trao đổi một chút, gõ nhịp khen ngợi.

Văn Thanh đúng là một tài năng lớn!

Cái kịch bản này, đơn giản có thể xưng Hoàn Mỹ.

Nội dung cốt truyện có sức lôi kéo, tiết tấu không thể bắt bẻ, nhân vật khắc hoạ lập luận sâu sắc, một ít lời kịch rất sinh động.

Bạch Tiểu Thăng nếu cầm những cái người viết văn kia của phòng truyền thông internet mới đến so sánh, thì phát hiện ra nếu chỉ ở tài viết mà nói, Văn Thanh tuyệt đối cao hơn một bậc.

Xem ra lần này, đúng là nhặt được bảo vật!

Bạch Tiểu Thăng mặt mày hớn hở.

- Cái bản này xuất ra đi, tôi muốn tìm một hai đường diễn viên có thực lực nói chuyện, bọn họ chắc chắn sẽ chịu tự hạ cát-sê tới quay.

Thương Uyển Uyển nói.

- Tìm ngôi sao lớn như cô là đủ rồi, các diễn viên khác vẫn dùng của chúng tôi bên này thì hơn.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Phòng truyền hình điện ảnh này không chỉ vì lợi nhuận mà còn vì bồi dưỡng người mới cho chính bọn họ.

Thương Uyển Uyển cười gật đầu, nàng tự nhiên rõ ràng mục đích của truyền thông Trung Kinh.

Lần này, có Bạch Tiểu Thăng đóng giữ, những diễn viên tuổi trẻ kia tất nhiên không dám lười biếng, sợ rằng sẽ nỗ lực hết mình hai trăm phần trăm a.

Thương Uyển Uyển nói thầm.

- Chỉ là cái kịch bản này ở bên trong xuất hiện bốn nhân vật nữ mang tính quyết định.

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày,

- Hiện nay, chúng ta còn thiếu một vị?

Thương Uyển Uyển gật đầu, cười khổ nói,

- Đáng giận là vị Văn tiên sinh này lúc thiết lập vị trí nhân vật nữ cuối cùng, tăng thêm một câu ghi chú: Công ty, hiện giờ không có thí sinh thích hợp!

Bạn cần đăng nhập để bình luận