Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1731: Đáp ứng lời mời tới cửa

Bạch Tiểu Thăng cùng với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh trò chuyện một lát về chuyện ngày mai gặp Mai Phu, trong lòng đều biết đối với một chút tình huống làm được trước thời hạn, rồi mỗi người tự mình rời đi, trở về phòng nghỉ ngơi.

Suốt một đêm này không có chuyện gì xảy ra.

Ngày thứ hai, ba người Bạch Tiểu Thăng cứ theo lẽ thường rời giường, ăn điểm tâm, uống cà phê, trò chuyện một hồi, thuận tiện đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng một phen.

Cuộc hẹn với Mai Phu là vào lúc mười giờ sáng, về mặt thời gian vẫn rất dư dả.

Chờ thời gian đã gần đến rồi, ba người Bạch Tiểu Thăng mới tùy tiện vẫy một chiếc xe ở trước cổng khách sạn, đi đến nơi đã hẹn, cũng là chỗ gia tộc của Mai Phu... Cái địa phương kia là Andrew Leo Fort, cũng tương đối nổi danh.

Trong lúc Bạch Tiểu Thăng điều tra tư liệu, ăn điểm tâm, còn trò chuyện với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh một phen.

Andrew Leo Fort và xung quanh, có người nói từng là một trong những địa phương đẹp nhất New Orange, thậm chí có thể làm Phong Cảnh Thắng Địa của địa phương, có điều vài chục năm trước bị tư nhân mua đi, sau đó không còn mở ra với bên ngoài nữa. Du khách ngoại địa chỉ có thể chạy đến phụ cận núi, từ xa xa thưởng thức một phen mà thôi, hiếm ai có thể đến gần.

- Trên danh nghĩa, tất cả nơi đó đều thuộc về Mai Phu, nhưng mà cái vị đứng đầu bộ phận sự nghiệp Nam Mỹ tại New Orange trong tập đoàn chúng ta kia, ngoại trừ nơi làm việc, cũng thường xuyên ở lại nơi đó.



Bạch Tiểu Thăng nhịn không được cười nói tiếp,



- Như thế vừa nhìn, chúng ta vị quản lý cấp cao trong tập đoàn kia, ở nhà mẹ vợ ăn ké, uống ké, ở ké như vậy thì có tính là người ăn bám hay không?

Bạch Tiểu Thăng đột nhiên mở trò trêu chọc này, lúc đó làm cho Lôi Nghênh phải sặc sụa một phen, cũng làm cho Lâm Vi Vi bật cười ra tiếng.

Không chỉ nói về pháo đài cổ mà Bạch Tiểu Thăng còn đem việc giữa hắn và vị phụ trách bộ phận sự nghiệp Nam Mỹ cùng với cậu em vợ của Mai Phu có khả năng tồn tại vấn đề, chính thức nói cho Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghe. Ngày hôm qua, Bạch Tiểu Thăng không tiện nói ra, dù sao hắn còn chưa có "tìm đọc" thông tin tương quan, rất nhiều chuyện há mồm liền ra, như vậy sẽ rất khó có thể giải thích với hai người bọn họ.

Nhưng mà đợi đến buổi sáng rồi mới nói, thì hoàn toàn không còn vấn đề nữa.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng tỏ ra kinh ngạc đối với những gì Bạch Tiểu Thăng nói.

Có điều nghe Bạch Tiểu Thăng phân tích, rất có đạo lý, hai người cũng cảm giác dưới vẻ bề ngoài này có lẽ đang che giấu vòng xoáy nào đó.

Hoặc là Bạch Tiểu Thăng chỉ đa tâm, hoặc chính là nước sâu đến kinh người!

Tình huống của bộ phận sự nghiệp Nam Mỹ bên này, trước mắt so sánh đặc thù. Hai tháng trước, sự nghiệp Tổng Giám Đốc thăng chức. Giám Đốc Điều Hành, cũng chính là anh rể của Mai Phu cũng tấn thăng, Giám Đốc Điều Hành tân nhiệm chưa nhậm chức. Anh rể của Mai Phu thì kiêm nhiệm hai cái chức vụ, triệt để biến thành "duy nhất" của bộ phận sự nghiệp bên này, toàn quyền phụ trách hết thảy sự vụ tại tổng bộ bộ phận sự nghiệp Nam Mỹ bên kia cùng với bên này.

Cũng chính bởi vì như vậy, đối phương bận rộn sự vụ, lần này Bạch Tiểu Thăng bọn họ mới có thể dốc sức lao về phía trước mà không bị uổng công.

Có thể nói, người phụ trách tối cao bộ phận sự nghiệp Nam Mỹ bên này, nắm giữ toàn bộ thực quyền nơi này, còn có tấu lên trên, năng lực trực tiếp báo cáo tổng bộ, nói thủ đoạn thông thiên cũng không quá đáng!

Chỉ từ chức vụ trên mà nói, Bạch Tiểu Thăng và Tưởng Quát cộng lại, mới có thể ngang bằng với người ta chỉ một mình!

Nếu như Bạch Tiểu Thăng ở chỗ này điều tra người ta, bản thân chính là cực kỳ hoang đường, rất có thể làm cho đối phương giận dữ, chạy đến tòa án tổng bộ tập đoàn, Bạch Tiểu Thăng cũng sẽ không chịu nổi!

Đối phương không chỉ cắm rễ ở khu Nam Mỹ nhiều năm, tại tổng bộ cũng có các mối giao thiệp vô cùng rộng rãi, Bạch Tiểu Thăng mới ở trên cương vị Giám Đốc Điều Hành khu Trung Hoa còn chưa đến thời gian hai năm, lại vội vàng làm cải cách, làm phát triển, không có nhân mạch phát triển tổng bộ.



So sánh hai bên, thực sự chênh lệch khác xa nhau!

Cho nên, Lâm Vi Vi cực kỳ lo lắng cho Bạch Tiểu Thăng, lo lắng hắn sẽ gặp phải phiền phức cực lớn ở trong chuyện này, hãm sâu trong vòng xoáy, khó có thể bứt ra.

Lôi Nghênh cũng như thế.

Đối với sự lo lắng của hai người, thái độ của Bạch Tiểu Thăng là, khi chưa có nắm giữ chứng cứ thiết thực, cứ như vậy mà lại nhìn, lại nghe, lại lưu tâm, có thể gây ra phiền phức đối với tương lai thì cũng không cần phải lo bò trắng răng nữa.

Dĩ nhiên, Bạch Tiểu Thăng còn có một câu chưa nói.

Thật đến mức độ kia thì hắn cũng sẽ không nhượng bộ một chút nào, sẽ ăn thua đủ với đối phương tới cùng!

Nói cho cùng, tương lai cái tập đoàn này là họ Bạch, Bạch Tiểu Thăng sẽ không ngồi xem nhân vật có vấn đề lớn như vậy mà không để ý tới.



Lại nói thêm, hắn lập tức cũng nhanh tấn thăng, sẽ có năng lực đánh ngang tay với đối phương, sẽ có!

Lúc này, ba người Bạch Tiểu Thăng ngồi trên Taxi chạy tới Andrew Leo Fort.

Lúc đầu tài xế xe taxi nghe được mục tiêu là ở đâu, liền từ chối ngay lập tức. Hắn là xem Bạch Tiểu Thăng bọn họ thành du khách, cảm thấy những người Hoa này ý nghĩ hão huyền, càng rõ ràng thông báo cho Bạch Tiểu Thăng là vào nơi đó không được. mấy người Bạch Tiểu Thăng thì giải thích nói có người mời bọn họ đi, tài xế kia cũng căn bản không tin.

Sau cùng Bạch Tiểu Thăng đành bảo Lâm Vi Vi cho tài xế xe taxi một số tiền lớn, nói cho hắn biết, cứ đi vào trong đó, vào không được thì cũng không cần phải trả tiền lại.

Nhìn ở trên mặt mũi đồng tiền, lúc này tài xế xe taxi kia mới đồng ý.

Một đường lái về phía mục tiêu, đường Taxi đi đúng là rộng rãi cực kỳ, đường cái tiêu chuẩn cao, về phần phong cảnh ven đường, quả thực giống hệt như trong tranh sơn dầu vậy.

Theo chiếc xe tiến lên, hơi hạ kính cửa sổ xe xuống, thì có thể cảm nhận được không khí mát mẻ thổi thẳng vào mặt, khiến người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng phải cảm thán từng đợt, có thể sinh hoạt ở trong hoàn cảnh này, sợ là không cần tận lực đi rèn luyện cũng có thể kéo dài tuổi thọ.

- Đó là! Nơi này chính là chỗ tốt nhất bản địa, đáng tiếc tất cả trước mắt đều là của tư nhân, khi ta còn bé thì không phải là như vậy đâu, lúc ấy có mở ra với bên ngoài, thực ra ta còn từng đi qua đây, thoáng một cái cũng đã nhiều năm như vậy.



Ông chú tài xế xe taxi cảm thán.

Lập tức, tài xế xe taxi nghểnh cái cổ, liếc mắt nhìn về phía trước, vội vàng nhắc nhở,



- Phía trước, chính là lãnh địa tư nhân của nhà người ta! Ta cũng nhắc nhở mấy vị rồi, thực sự không qua đó được đâu!

Cho tới bây giờ, tài xế xe taxi cũng vẫn là chưa tin những lời mà Bạch Tiểu Thăng bọn họ nói.

Cái loại chuyện hoang đường được người mời này thì có ai tin được cơ chứ. Bọn họ cho là mình là ai, người Hoa có thể được quý tộc bản địa mời, vậy thì cũng không cần phải ngồi xe taxi mà tới.

Nhất định chỉ là mấy du khách Hoa Hạ đang đùa chút "tiểu thông minh" mà thôi, muốn nếm thử đi vào trong, nhìn có thể trà trộn đi vào hay không. . .

Trong lòng tài xế xe taxi này, còn nhịn không được mà cười nhạt.

Lập tức, các ngươi cũng sẽ bị người ta xua đuổi đi thôi! Mà ta thì tuyệt đối sẽ không trả lại tiền xe kia đâu, các ngươi muốn trở về còn phải ngồi xe của ta, tiền xe sẽ phải tính toán khác rồi!

Ở chỗ sâu trong ánh mắt của gã tài xế xe taxi có nước da nâu kia ánh lên một vẻ trông thật là giảo hoạt.

Cũng thua thiệt hắn chỉ là một gã làm công, nếu không phải vậy thì nhất định sẽ là một tên gian thương rồi. . .

Nghe tài xế xe taxi vừa nói, ba người Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía trước, con đường phía trước có một cái cổng vào tòa kiến trúc, có vài nhân viên bảo an võ trang đầy đủ đang canh gác.

Chiếc xe taxi của mấy người Bạch Tiểu Thăng vừa tới gần rất nhanh đã bị ngăn cản.

Tài xế cũng ngoan ngoãn dừng hẳn xe, bày ra nụ cười bất đắc dĩ với Bạch Tiểu Thăng.

Ý kia, vừa nhìn là biết, ta đã nói với các ngươi là không vào được rồi mà không nghe.

Gương mặt Bạch Tiểu Thăng thì lại vẫn bình tĩnh.

Bởi vì hắn đã thấy, một thân ảnh quen thuộc đang đi cùng với nhân viên bảo an qua đây, chính là Daisy.

Bạch Tiểu Thăng hạ một bên kính xe xuống, Daisy cũng thấy hắn, bèn nói thầm với nhân viên bảo an một phen, sau đó tiến lên trước, mỉm cười với Bạch Tiểu Thăng.

Bởi vì có người ngoài ở đây, Daisy không tiện biểu hiện quá thân cận, mà là nói với một vẻ tương đối lễ phép,



- Thành thật xin lỗi Bạch tiên sinh và cả hai vị đây nữa, các vị phải đổi lại một chiếc xe mới có thể đi vào, các nhân viên bảo an sẽ không cho xe taxi đi qua. Bên kia, chúng tôi có chuẩn bị một chiếc xe lễ tân thật tốt rồi, xin mời. Mai Phu tiên sinh đang chờ các vị ở bên trong đấy.

Nghe thấy những lời mà người mặc trang phục kiểu nữ hầu Andrew Leo Fort này nói, tài xế xe taxi kia trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ, thật không thể tin nhìn về phía ba người Bạch Tiểu Thăng.

Bọn họ đúng thật là nhận lời mời mà tới! Đối tượng còn là Mai Phu tiên sinh chủ nhân của tòa pháo đài cổ này nữa? !

Hắn còn chưa bao giờ nghe nói tới có ai được mời đến nơi này, còn, còn phải ngồi xe taxi nữa!

Tài xế xe taxi quả thực vô cùng bối rối.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy gật đầu, quay đầu khẽ cười một tiếng với gã tài xế xe taxi,



- Cực khổ rồi, chúng tôi xuống xe ở đây.

Tài xế xe taxi cảm thấy cái cổ cứng ngắc, chất phác gật gật đầu.

Hắn nhìn theo bóng lưng Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh xuống xe, rồi theo Daisy rời đi.

Người tài xế xe taxi kia nhìn bóng lưng ba người Bạch Tiểu Thăng một đường đi vào trong, vẫn có chút không thể tin được, cho đến khi nhân viên bảo an phải lên tiếng đuổi đi thì hắn mới vội vàng xoay tay lái, quay đầu xe rời khỏi.

Có điều, trên đường đi trở về, tài xế xe taxi kia thực sự không kìm chế được bèn cầm lấy bộ đàm ở trên xe, muốn khoe khoang với người khác.



Dù sao, việc như vậy quả thật là rất khó có thể gặp phải.

- Này, là Ayo sao! Là tôi đây, hôm nay tôi cũng chở mấy tay người Hoa, không phải là hai người, là ba người lận! Nói ra có thể cậu sẽ không tin đâu, nhưng bọn họ đã cho tôi một khoản tiền thật lớn, bảo tôi đưa bọn họ đến Andrew Leo Fort, còn bảo là khách của nơi đó nữa! Khụ. . . Cậu cũng đừng có mà không tin tôi, đây là chuyện thật đấy, tôi tuyệt đối tuyệt đối không có lấy chuyện kia của cậu mà thổi phồng lên đâu, tôi cũng không có khoác lác nốt!

. . .

Ba người Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ngồi trên xe thuộc pháp đài cổ đã được sắp xếp sẵn, một đường chạy vào trong, phong cảnh bên trong đẹp hơn nhiều so với bên ngoài.

Bởi vì có tài xế ở đây nên Daisy không tiện nói thêm bất cứ cái gì với Bạch Tiểu Thăng bọn họ, có điều trong mắt lại lộ ra ý cười.

Lúc này, trong một căn phòng trên lầu của Andrew Leo Fort, một bóng người đứng dựa vào cửa sổ, nhìn chiếc xe hơi từ từ lái tới gần, khóe miệng kéo ra thành một tia cười nhạt.

Chính là Mai Phu.

- Tới rồi sao.



Mai Phu nói, cũng không quay đầu lại nói với Nam Ba Đồ ở sau lưng,



- Trước đó ta có gặp mặt đám người kia, ngươi cũng không cần phải lộ diện sớm, ngươi chính là đòn sát thủ của ta đấy!

Đối với những lời này Nam Ba Đồ chỉ phì cười lên tiếng nhạo báng,



- Mai Phu tiên sinh, ngươi thật đúng là ác thú vị!

- Thế nhưng, ta thích!



Bạn cần đăng nhập để bình luận