Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 276: Tống tổng, xảy ra chuyện rồi!



Phòng Vận Doanh Game online, văn phòng tổng thanh tra.

Hiện nay đã ba giờ sáng, bên trong đèn vẫn sáng như cũ.

Vu Thanh, Mộ Dung Yến, cộng thêm Lâm Bắc Thần, mắt trừng lớn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, liên tục gõ gõ đập đập.

Ở trước người bọn họ, còn chồng chất các loại tài liệu.

Số liệu tìm kiếm, số liệu tổng hợp, số liệu phân tích, phân đoán xu thế, tính toán tỷ suất suy giảm.

Đây là một công trình vĩ đại, vì đạt được kết quả chính xác, bọn họ đã vận dụng ba loại phương pháp phân tích thống kê, đem số liệu chia nhỏ thành biến hóa mỗi giờ, có thể xưng là biến thái.

Trên mặt bàn chỗ mỗi người, trưng bày từng cái chai rỗng, là đồ uống có chức năng nâng cao tinh thần.

Trong chén, là cà phê.

Vu Thanh, Mộ Dung Yến còn tốt, còn có thể chịu đựng được, tinh thần cũng coi như đủ.

Lâm Bắc Thần hai mắt thâm quầng, đang ráng chống đỡ giữ vững tinh thần.

Hắn từ lúc làm tổng thanh tra, đã rất nhiều năm không có liều mạng như vậy, còn phải thức đêm.

- Không thể ngủ, không thể ngủ! Hiện nay là thời điểm để mình biểu hiện, tuyệt đối không thể ngủ!

Lâm Bắc Thần ở trong lòng khuyên bảo chính mình.

Nhưng mà, đầu óc của hắn, hiện nay chỉ có thể nghe vào một chữ, ngủ.

Lâm tổng thanh tra lâu không thức đêm, cũng không rèn luyện, thân thể này nhìn xem khôi ngô rắn chắc, kì thực hư nhược rất nhiều.

Bất tri bất giác cái đầu đập xuống, Lâm Bắc Thần đột ngột thức tỉnh, ngẩng đầu, cẩn thận từng li từng tí nhìn sang hai bên một chút, phát hiện không ai chú ý tới hắn, lúc này mới thở phào một cái.

Nhưng mà, sau đó hai con mắt của hắn liền là co rụt lại.

- Dựa vào, gặp quỷ! Vừa mới làm đến chỗ nào rồi! Là chỗ này. . . đây là số lẻ, nhìn rất lạ mắt. . .

Lâm Bắc Thần khổ não, vẻ mặt cầu xin, lui về sau một bộ phận lớn, một lần nữa đối chiếu.

Nếu như nguyên nhân bởi vì hắn, mà có sai lầm, vậy hôm nay cái tội này chạy không thoát.

Lại đắc tội vị phó tổng thứ hai, cong muốn phục nguyên chức?

Không xéo đi là tốt rồi!

- Anh bên kia thế nào rồi, tôi đang chờ đây!

Vu Thanh thúc giục, nét mặt của hắn ẩn có chút không kiên nhẫn, còn có chút ghét bỏ.

Lâm Bắc Thần nói mình là sinh viên giỏi ngành kinh, kết quả một lần phối hợp, đơn giản yếu phát nổ. Còn không bằng bọn họ những người nửa đường vào ngành.

Nếu không phải hiện nay không có người khác, hắn một trăm cái một ngàn cái, không nguyện ý hợp tác cùng dạng này người.

- Lập tức xong, lập tức xong!

Lâm Bắc Thần gấp giọng nói, chớp chớp mờ mắt, hận không được dán vào màn hình máy vi tính, tỉ mỉ nhìn những con số mơ hồ kia.

]

Trên ghế dựa của Tổng thanh tra, Trần Trường Khoảnh dựa đầu đầu vào tấm thảm, giống như ngủ thiếp đi, nhưng vừa nghe có động tĩnh, hắn lập tức bừng tỉnh.

Trần Trường Khoảnh sắc mặt rất khó coi.

Hắn cùng Bạch Tiểu Thăng lần này đánh cược , vậy mà đến loại tình trạng này, điều này là hắn bất ngờ. Ban đầu, hắn chẳng qua coi như một trò chơi, nghĩ nghiền ép cái người đồng lứa này để tìm chút niềm vui thú. Về sau, bởi vì sự tình của Lâm Vi Vi, hắn cảm nhận được nhục nhã, lòng háo thắng cũng tăng lên trên diện rộng . Nhưng mãi đến lúc đó, hắn đều không có nghĩ qua một cái chữ "Bại".

Thẳng đến tối hôm qua, tham gia cái trận hoạt động kia, mắt nhìn đối phương đạt được thành công lớn, cái chữ "Bại" kia, ở trong đầu hắn chợt hiện lên, làm cho hắn cảm thấy cảm thấy rùng mình.

- Mình làm sao lại bại được!

Trần Trường Khoảnh đôi mắt hơi co lại, giống như đang nói mớ lẩm bẩm,

- Bạch Tiểu Thăng chỉ là một người bò lên từ công ty nhỏ, cũng xứng đánh bại mình? !

Dứt lời, Trần Trường Khoảnh bỗng nhiên đứng người lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Vu Thanh, Mộ Dung Yến, Lâm Bắc Thần ba người.

- Còn không có xong sao? ! Chậm như vậy! Các người nắm chặt thời gian cho tôi một chút!

. . .

Sáng sớm, tổng thanh tra Vương Huy của phòng Vận Doanh game online, thảnh thơi tự tại chạy đến văn phòng.

Thường ngày, đều là hắn đến sớm nhất, đến giúp phó tổng mở cửa, nghĩ đến hắn đường đường một cái tổng thanh tra, hiện nay luân lạc phải mở cửa, sao mà biệt khuất.

- Cuộc thi đấu này, khi nào xong a, tranh thủ thời gian kết thúc đi, mặc kệ ai thắng ai thua, Trần tổng đi nhanh lên, đem địa bàn của mình nhường lại.

Vương Huy Đô Đô thì thầm, vẻ mặt u oán.

Hiện nay, hắn đều lăn lộn giống Lâm Bắc Thần, trở thành một cái không có quyền, không có chỗ ngồi chỉ còn mỗi cái mác tổng thanh tra.

Nói đến Lâm Bắc Thần, Vương Huy liền hận.

Hắn nghe nói, đều là con hàng này lúc trước cho Trần tổng chọn phòng game online.

- Vương bát đản Lâm Bắc Thần, tôi không đội trời chung với anh, anh cái con bê, tại sao không đi chết đi!

Vương Huy bên trong miệng thấp giọng mắng, sau đó, móc chìa khoá muốn mở cửa.

Kết quả, cửa mở.

Đối diện xuất hiện một khuôn mặt, đem Vương Huy dọa kém chút tè ra quần.

Đúng là Lâm Bắc Thần mà hắn đang chửi mắng!

Lúc đầu, khi mắng chửi ai đó thì bị người ta nghe thấy, điều đó đủ xấu hổ, đủ kinh hãi.

Mấu chốt là ở gương mặt kia của Lâm Bắc Thần, hiện nay giống như người chết, da mặt vàng như nến, ánh mắt không ánh sáng, nhìn giống như xác chết vùng dậy.

Vương Huy thình lình nhìn thấy, kém chút gào to một cái, lùi về phía sau, sau lưng dựa sát bàn làm việc.

- Anh, anh, anh. . .

Vương Huy sợ hãi một hơi kêu ba tiếng anh, cứ như thế không thể nói tiếp gì khác.

Lâm Bắc Thần cũng không nhìn hắn, nhanh chân liền chạy, hướng về nhà vệ sinh.

Vương Huy hoảng sợ, nhìn Lâm Bắc Thần nhất kỵ tuyệt trần.

Hắn ở trong văn phòng tổng thanh tra ngủ, tối hôm qua không có trở về?

Vương Huy kinh nghi, nhìn về trong văn phòng, lập tức hai mắt trợn tròn.

Trần phó tổng đi tới, nhìn hắn một cái liền yên lặng đi ra, sau đó là hai trợ lý, bọn họ vươn vai, ngáp dài, vẻ mặt mệt mỏi, hai mắt đầy quầng thâm, giống như là cả đêm đều không ngủ.

Nhưng mà, Vương Huy rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt hai người, có một tia nhẹ nhõm.

- Bọn họ tối hôm qua, làm thêm giờ? Có cái gì mà cần phải làm thêm?

Vương Huy hiếu kỳ, không hiểu.

Trần Trường Khoảnh mang theo trợ lý, trở về khách sạn, muốn rửa mặt một chút.

Tăng ca làm việc đến giờ, bọn họ rốt cục tính toán ra, tính được rõ ràng hai ngày này, công trạng của bọn họ, vẫn như cũ cao hơn phòng truyền thông internat mới!

- Tôi đã nói qua, tôi sẽ không thua!

Đi ở trên đường, Trần Trường Khoảnh nhếch miệng cười lạnh,

- Bạch Tiểu Thăng, cậu chỉ biết mình cầm tới công trạng rất lớn, lại không biết rõ tình huống của chúng tôi! Cậu cứ buông lỏng, cao hứng đi, đến cuối cùng, tôi để cậu khóc!

Lúc này.

Bạch Tiểu Thăng đang ở trong phòng làm việc của mình, tinh thần sung mãn, hưởng thụ bữa sáng Lâm Vi Vi mang đến cho hắn.

- Tập đoàn có nhà ăn liền thì tốt, nhẹ nhõm lại tiết kiệm tiền.

Bạch Tiểu Thăng đắc ý ăn cơm, cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua,

- Gần tới giờ rồi, bưu kiện cũng nên gửi đến, mình cần nhắc nhở lão Tống một phen.

Bạch Tiểu Thăng hắng giọng, sắc mặt biến thành nghiêm túc, trực tiếp mở miệng nói.

- Tống tổng có đó không, Tống tổng! Xảy ra chuyện! Chúng ta tại trên mạng phát hiện một chút bài báo, tôi phát đến hòm thư của ngài một phần, xin mau sớm xem xét!

Vô cùng lo lắng nói xong, Bạch Tiểu Thăng lại khôi phục thần thái uể oải, ngon lành ăn nốt bữa sáng,

- Sau đó, là sự tình của lão Tống.

. . .

Văn phòng Tổng giám đốc.

Tống Trường Không bưng một chén sữa bò, vừa ngồi xuống, chuẩn bị nghỉ một chút, sau đó bắt đầu làm việc. Hắn sớm đã bỏ ăn sáng, chỉ uống một chén sữa đến an thần.

Vừa ngồi xuống, điện thoại di động của hắn liền vang lên.

- Bạch Tiểu Thăng?

Tống Trường Không nhìn thấy, lập tức khẽ giật mình, ấn nút nghe, hắn liền nghe được giọng nói dồn dập của Bạch Tiểu Thăng.

Bài báo, bài báo gì?

Tống Trường Không nghi ngờ mở hòm thư ra, đem bưu kiện download xuống, tùy tiện ấn mở một bài báo, xem.

Bạn cần đăng nhập để bình luận