Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1174: Gặp lại người đàn ông kỳ lạ

Cao ốc Thần Hợp của tập đoàn Thần Hợp ở tại thành phố Nam Tự, là một kiến trúc tiêu biểu thật sự.

Tuy rằng rất nhiều cao ốc ở nhiều nơi đều tự xưng là tiêu biểu của địa phương, thậm chí bao gồm cả hai tòa cao ốc Song Tử của truyền thông Trung Kinh kia, nhưng thật ra chúng nó hoặc nhiều hoặc ít đa số đều có sự khoe khoang ngờ vực.

Cái gọi là kiến trúc tiêu biểu thì đầu tiên vị trí khoảng đất phải đủ tốt, số lượng kiến trúc phải đủ khí thế.

Còn có chính là có đủ đặc sắc, rồi lại không theo cách cũ, không giống mộc mạc, lại không dung tục.

Cao ốc Thần Hợp chính là một tòa kiến trúc như thế, nhà cao tầng có kết cấu bằng thép, đường nét trôi chảy, tạo hình bảo vệ đằng trước, chú ý cảm tưởng khoa học kỹ thuật trộn lẫn với tính thời đại.

Chính Bạch Tiểu Thăng đứng ở ngoài quảng trường của cao ốc Thần Hợp, nhìn sang cũng không nhịn được cảm thán một tiếng từ trong đáy lòng.

Cái địa điểm tiêu biểu này mới thật sự là danh xứng với thực!

Ngay cả trên tài liệu quảng cáo đối ngoại của thị chính thành phố đều lựa chọn nó làm địa điểm tiêu biểu của thành phố.

Phía dưới quảng trường của cao ốc Thần Hợp chia làm quảng trường trong và ngoài.

Lúc Bạch Tiểu Thăng bọn họ đến đây, ở trên quảng trường ngoài đã tấp nập biển người, những người kia đều là khách tham quan du lịch, có cảnh sát bảo vệ duy trì trật tự.

Bên trong quảng trường, có người nói cần giấy chứng nhận ra vào mới có thể tiến vào bên trong, có điều lối vào đã có mấy chục người xếp thành hàng dài.

Lâm Vi Vi đi qua hỏi mới biết người đến đều là nhận lời mời làm trợ lý Hàn Hà Phi tiên sinh mà đến.

- Xem ra “đối thủ” cạnh tranh của chúng ta cũng thật là không ít!

Bạch Tiểu Thăng không khỏi cười cười nói.

- Nhiều người như vậy đều đi vào phỏng vấn, vị Hàn Hà Phi tiên sinh kia chính là cả ngày cũng không làm cái gì chỉ tiếp đón họ thôi hay sao?

Lâm Vi Vi không nhịn được nghi vấn.

Lôi Nghênh cũng nghĩ như vậy.

- Không phải đơn giản như vậy, muốn đi vào sợ là phải trải qua sơ tuyển!

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy chếch bên trong cửa vào, có một loạt năm cái vật chắn vây xung quanh, dường như nhìn thấy đằng sau có cái bàn ở đó, e là người đi vào chính là gặp vòng phỏng vấn thứ nhất ngay ở đó!

- Nói không trải qua sơ thẩm HR cái gì mà chính mình tự đi phỏng vấn sao, còn không phải nhờ người phía dưới giữ cửa ải vòng thứ nhất sao?

Bạch Tiểu Thăng cười khẽ một tiếng, sau đó nói với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh.

- Một lát nữa một đội này chắc sẽ biến thành năm đội, mỗi người chúng ta cũng tản ra, bằng không chúng ta mà đi cùng nhau lại thật sự quá chói mắt.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cùng nhau gật đầu.

Ba người đi đến ở ngay phía đuôi của hàng người đang đứng, dù sao thì một lúc nữa còn phải thay đổi đội hình.

Đúng như dự đoán, còn có mười lăm phút nữa là đến thời gian mà tập đoàn Thần Hợp tuyên bố, có một đám người đi ra từ giữa quảng trường trong, là một đội mặc trang phục bảo vệ chỉnh tề, người đi đằng đầu còn cầm theo chiếc loa phóng thanh, cùng với trung đội trưởng cất cao giọng nói với mọi người.

- Lần phỏng vấn này không giống với những lần trước, xin mọi người chia nhau ra thành năm đội, xếp hàng theo thứ tự, một lát nữa đi tới cái vật chắn vây xung quanh kia để tiến hành xác định thân phận.

Người ta không nói sơ tuyển, mà chỉ là “xác định thân phận”.

Có điều Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy thì ý tứ gần như nhau.

Có bảo vệ đi ra duy trì trật tự, dưới sự điều động của bảo vệ, dòng người xếp hàng dài chia ra thành năm.

Mỗi một đội nhỏ có số người không nhiều, có bảy đến tám người.

Bạch Tiểu Thăng ở bên cạnh hàng của Lâm Vi Vi, hai người cũng vừa vặn là đi song song với nhau.

Có điều, vì để “tránh nghi ngờ”, Bạch Tiểu Thăng không có trao đổi gì với Lâm Vi Vi, thậm chí không có nhìn nhau, mỗi người tự đi ở hàng của mình.

Bạch Tiểu Thăng nhìn hướng về phía xa xa đằng trước, hàng người đầu tiên đã có người đi vào bên trong quảng trường, đi tới năm cái vật chắn vây xung quanh.

Khoảng chừng một hai phút thì có người được bảo vệ đưa ra ngoài.

Bạch Tiểu Thăng im lặng quan sát hai nhóm, cũng là khoảng một phần ba người có thể thông qua, những người khác đều cúi đầu buồn bã, cũng có người rất không cam lòng, không ngừng già mồm cãi nhau với bảo vệ.

Đương nhiên, dù có già mồm cãi nhau như thế cũng vô dụng thôi.

Dù sao bảo vệ cũng mặc kệ anh có bao nhiêu tài năng chưa có khoe ra, vì sao lại bị đào thải.

- Không biết vòng tuyển thứ nhất này bọn họ sẽ chơi chiêu gì. Xác nhận thân phận? Thú vị, tôi ngược lại muốn xem xem làm sao mà xác nhận được.

Bạch Tiểu Thăng nói thầm, cũng thật sự là có hai phần hứng thú.

Bạch Tiểu Thăng đang nghĩ thì chợt nghe phía sau có người đang đến gần.

- Vị tiểu thư này, tôi thấy cô nhìn rất quen mắt nha, làm quen một chút đi, tôi là Sở Uy, cũng là đến để nhận lời mời tuyển trợ lý, xưng hô với cô như thế nào đây.

Bởi khoảng cách rất gần, Bạch Tiểu Thăng quay đầu lại, nhưng nhất thời sững sờ.

Có người đang đến gần Lâm Vi Vi.

Then chốt là, người kia còn “quen biết” bọn hắn, hơn nữa đối phương còn có trợ giúp đối với bọn họ --

Chính là người đàn ông ồn ào lớn tiếng ở trong tiệm ăn sáng kia!

Cái người đàn ông tên gọi Sở Uy, áo mũ chỉnh tề, trên mặt mang theo nụ cười quân tử, con ngươi sáng sủa của hắn đang nhìn Lâm Vi Vi.

Người kia có thể nhìn không quen mắt sao, buổi sáng còn mới gặp nhau mà.

Có điều Sở Uy không nhận ra được Lâm Vi Vi, cũng chứng minh tài hóa trang của Bạch Tiểu Thăng không tệ lắm.

Lâm Vi Vi chỉ là nhàn nhạt gật gù theo lễ phép, xem như là chào hỏi.

Người đàn ông trung niên tên Sở Uy gần như đã đến gần nhìn thấy Lâm Vi Vi đáp lại thì nhất thời càng thêm hăng hái.

Nhìn thấy gương mặt của Lâm Vi Vi thật xinh đẹp, khí chất thoát tục, hai mắt của hắn sáng rực lên.

- Vị tiểu thư này cũng là đến phỏng vấn?

- A.

- Hàn tiên sinh của tập đoàn Thần Phong vậy cũng là tồn tại hưởng thụ danh tiếng, có thể làm trợ lý của ông ấy đúng là phúc của chúng ta, có đúng không.

- Ừ.

- Huống chi tập đoàn Thần Hợp lại là lệ thuộc tập đoàn Chấn Bắc, cô đã từng nghe thấy tập đoàn Chấn Bắc chưa? Tôi quá quen thuộc! Đó là tập đoàn tài chính lớn đẳng cấp thế giới triển vọng vô hạn! Những tinh anh như chúng ta ở trong ngành nghề này, vậy nên tiến vào những công ty lớn như vậy mới đúng.

- Ồ.

- Lần này tập đoàn Thần Hợp và Hàn tiên sinh ở bảng giá cực cao, yêu cầu cũng rất cao, chỉ nói riêng bằng cấp… Cô tốt nghiệp ở chỗ nào, tôi thấy tuổi tác của cô còn rất trẻ nha. Tôi có có hai bằng quản lý công thương và tài chính ở đại học Gerhart ở nước Mỹ, đại học Gerhart có thể cô không biết, tuy rằng chưa nổi tiếng nhưng đây là một ngôi trường có lịch sử từ rất lâu đời, rất là đẹp.

Cái người tên Sở Uy này, nói chuyện dông dài thật là không muốn dứt.

Lâm Vi Vi đã từ lạnh nhạt chuyển thành không có phản ứng.

Hắn còn lải nhải, nói tên đại học gà rừng gì không biết.

Bạch Tiểu Thăng cũng không nhịn được đồng cảm với Lâm Vi Vi, Lâm Vi Vi cũng không ngừng nhìn về phía hắn.

Phía trước, có người bị bảo vệ đưa người đang trách móc ra.

- Tại sao tôi lại bị đào thải rồi? Chuyện này không công bằng, tôi muốn gặp Hàn tiên sinh, các ông làm như thế là không công bằng!

Từng tiếng hét kia làm cho mọi người bốn phía quan tâm.

Rốt cuộc thì Sở Uy cũng ngừng khoe khoang với Lâm Vi Vi, giương mắt liếc nhìn về phía trước, lắc đầu thở dài rồi nói.

- Cô nhìn một cái đi, mọi người đều là người văn minh, đây là nơi công cộng mà nói ồn ào lớn tiếng như vậy còn có chút tố chất nào hay không! Người như vậy làm sao phù hợp để tiến vào tập đoàn Thần Hợp đây!

Sở Uy làm một bộ vẻ mặt tác phong đĩnh đạc, không nhịn nổi phê bình.

Lâm Vi Vi rốt cuộc không nhịn được liếc nhìn hắn một cái, nói bằng giọng nghiêm túc.

- Phải vậy, lớn tiếng ồn ào trước mặt mọi người, không thèm để ý tới cảm giác của người khác, loại người như vậy làm sao mà xứng được đứng ở chỗ này chứ. Anh nói, người như vậy trong lòng tính ra thì chút nào nổi trội hơn sao!

Sở Uy vừa thấy dường như Lâm Vi Vi “đồng tình” với quan điểm của hắn, nhất thời rất vui, lại nói luôn mồm.

- Không sai không sai, người như vậy đến chỗ nào thì chỗ đó đều không gặp may, tiến vào bên trong quảng trường này có phải là làm dơ bẩn mặt đất của tập đoàn Thần Hợp không!

...

Lâm Vi Vi.

- Ha ha.

Sở Uy thực sự là không nhớ ra, sáng sớm nay, ai đã lớn tiếng ồn ào ở trong tiệm ăn.

Cũng đúng, người như vậy làm sao mà có thể tự mình biết đây.

Đằng trước có ồn ào, vừa vặn ảnh hưởng đến hàng lối của Lâm Vi Vi, tự nhiên tiến độ của bọn họ bị chậm một chút.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Lâm Vi Vi một chút, Lâm Vi Vi cũng liếc nhìn hắn, hai người đều làm bộ là lần đầu gặp nhau, gật gù với nhau.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng cất bước đi về phía trước.

Sở Uy vừa nhìn thấy lập tức nổi lòng ghen tuông, lại ghé sát lại nói với Lâm Vi Vi.

- Người đẹp, tôi thấy cô nhìn cái cậu mặt trắng kia. Cô cũng cần cẩn thận một chút, loại người như vậy tôi vừa nhìn đã thấy không phải món hàng gì tốt. Cô thấy tư thế bước đi giả vờ giả vịt của hắn một chút kìa, người còn trẻ tuổi như thế, có thể có cái gì nội hàm, có thể có từng trải cái gì, có thể có bản lĩnh gì, xem chừng là tốt nghiệp ở cái đại học gà rừng giả mạo nào đó, lần này đến tìm vận may, thật là vô cùng nông cạn, e là cả đời này cũng chưa có đi vào công ty nào lớn như Thần Hợp như vậy!

Vừa nghe thấy có người chế giễu Bạch Tiểu Thăng, đổi lại là Lâm Vi Vi ngày thường chắc chắn sẽ giận dữ, thế nhưng trước mắt, ngay cả tâm tình giận dữ với Sở Uy của nàng cũng không có.

Lâm Vi Vi không lên tiếng, đi về phía trước, cái hàng người này của bọn họ cũng đang đi tới.

- Người đẹp, đừng đi vội, hai ta có duyên lắm, nói chuyện nữa đi!

Người chú gần đến tuổi trung niên nhìn bóng lưng của Lâm Vi Vi mà thèm cứ bước từng bước đi theo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận