Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 772: Tạm thời bất động



Lôi Ngênh lấy điện thoại di động ra cho Lâm Vi Vi nhìn, bên trong có ảnh chụp, có video, rõ ràng vô cùng.

- Khó trách anh nói ăn mặc có thể đơn giản nhưng mà điện thoại nhất định phải tốt, đặc biệt là chức năng quay phim, chụp ảnh.

Lâm Vi Vi nhịn không được mà nói.

Cái này là Lôi Ngênh chuẩn bị từ trước, lấy điện thoại để thay thế thiết bị chuyên dùng.

Lôi Ngênh cười cười, không nói gì.

Lâm Vi Vi ngồi xuống, tinh tế lật xem những hình ảnh kia.

- Những hợp đồng này là do công ty của Trần Trường Lạc cùng với công ty của Mục Bắc Thần hợp tác ký kết, hoàn toàn là hợp pháp. Ký duyệt một cái hợp đồng lớn như thế…rõ ràng là tham ô tài sản.

Lâm Vi Vi vừa nhìn vừa nói.

- Cái tên Mục Bắc Thần kia rõ ràng là người trung thành của nhà họ Trần. Anh Tiểu Thăng dự đoán không sai. Cái loại ủng hộ này, vẫn là trung thành ở bên trong trung thành.

Lâm Vi Vi nhìn ra được lòng người khó dò.

- Đây còn chưa đáng là cái gì, xem tiếp sẽ làm cho em càng thêm giật mình.

Lôi Ngênh cười một tiếng.

"Còn có thể làm cho cô giật mình hơn" Câu nói này, đã làm cho Lâm Vi Vi kinh dị.

Lâm Vi Vi tiếp tục xem, lật xem những giấy tờ mà Trần Trường Lạc giả mạo làm giả, trung gian kiếm lời bỏ vào túi tiền riêng, lập tức chấn kinh.

- Tên Trần Trường Lạc này, thật là to gan, một lượng tài sản lớn như vậy mà cũng dám nuốt.

- Hắn chắc chắn là giấu diếm người nhà họ Trần mà làm!

Lâm Vi Vi lại nói

Lôi Ngênh gật gật đầu, hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ của Lâm Vi Vi.

- Bất quá, những thứ này cũng là cá nhân hắn làm ra, uy hiếp không được người nhà họ Trần.

Lâm Vi Vi phiền muộn nói.

- Có thể uy hiếp được bản thân hắn là đã đủ rồi.

Lôi Ngênh cười một tiếng.

- Tham ô một lượng tài sản lớn như vậy, cho dù có tình tiết giảm nhẹ cũng đủ cho hắn ngồi tù mười năm, tám năm. Đến lúc đó, nhà họ Trần sẽ cứu hắn sao? Bỏ xe giữ tướng mới là thật. Chúng ta dùng cái này để áp chế Trần Trường Lạc, bảo hắn làm cái gì thì hắn dám không đáp ứng sao?

Lâm Vi Vi gật gật đầu, tiếp tục xem xét.

Nhìn tiếp xuống ảnh chụp, đập vào mắt là một chút văn bản tài liệu, ở bên trong có một ít tên của mấy công ty.

- Đây là cái gì?

Lâm Vi Vi lấy làm lạ hỏi

- Những văn kiện này, không phải là một người đưa cho Trần Trường Lạc. Trong cặp của hắn còn có rất nhiều, nội dung bên trong không sai biệt lắm chỉ có tên công ty các nhà là khác nhau.

Lôi Ngênh nói,

- Có lẽ là điều động tài nguyên cho công ty của Mục Bắc Thần. E là chỉ lấy tên cũng những công ty này.

- Em nghĩ những công ty này đối với nhà họ Trần mà nói, hẳn là "có thể tin tưởng" được giống như Trần Trường Lạc. Có thể nói là tổng giám đốc những công ty này cũng là dòng chính nhà họ Trần.

Lôi Ngênh nói ra suy nghĩ của mình.

Lâm Vi Vi nghiêm túc gật đầu, tiếp tục lật xem, còn đếm đếm.

- Tất cả là bảy nhà, toàn bộ đều là những công ty lớn.

Nói xong, Lâm Vi Vi bỗng nhiên tò mò nhìn Lôi Ngênh một chút.

- Ngay cả những thứ này cũng có, lúc anh cùng người đưa tin kia gặp mặt. Có phải hay không là bắt hắn hoặc là đánh ngất xỉu không thế?

Nếu không phải như vậy, những văn bản tài liệu bí mật như vậy làm sao có thể lấy ra được.

- Chớ có nên xem thường tính chuyên nghiệp của anh, anh không có đả thảo kinh xà, là chụp ảnh, đối phương còn không biết rõ.

Lôi Ngênh nói

- Thật là lợi hại.

Lâm Vi Vi khen một tiếng, tiếp tục lật xem, lập tức kinh ngạc.

Cô nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi dưới nhiều góc độ ảnh chụp, có thể nhìn thấy mặt, thậm chí còn có thể nhìn thấy được ánh mắt cảnh giác của đối phương.

- Đây là người đưa tin?

Lâm Vi Vi không thể tưởng tượng được hỏi.

- Anh ngay cả tướng mạo của hắn cũng có thể chụp được?

- Trần Trường Hà! Nam. Năm nay hai mươi bảy tuổi, ở trong hệ của Trần Trường Lạc, cùng thế hệ với Trần Trường Khoảnh, từng nhận chức bảo vệ, trời sinh tính tình cảnh giác đa nghi.

Lôi Ngênh mở miệng nói.

- Thời gian quá ngắn chỉ có thể đạt được một ít tin tức. Bất quá, anh thuận tiện cài vào điện thoại di động của hắn một chương trình virus theo dõi. Trừ khi là hắn đem điện thoại di động của hắn ném đi hoặc là đổi cái khác. Còn nếu không thì mặc kệ trong trạng thái nào, kể cả trong trường hợp tắt máy, anh cũng có thể xác định được vị trí của hắn. Còn nữa, đã biết tướng mạo cùng tên tuổi thì hắn có chạy thế nào cũng không thoát được.

Nói xong, Lôi Ngênh cảm giác được ánh mắt của Lâm Vi Vi nhìn mình có chút quái quái.

- Dưới tình huống hắn không phát hiện ra, anh đem hắn ra điều tra mọi việc rõ ràng. Anh quả thật là rất đáng sợ.

Lâm Vi Vi lầm bầm nói.

Lôi Ngênh cười giả ngu một tiếng.

- Anh xem đây là em đang khen anh đấy!

Lâm Vi Vi không rảnh để có quá nhiều cảm khái, dùng laptop của mình sửa sang lại một phần tư liệu, nén lại rồi gửi sang cho Bạch Tiểu Thăng.

Sau đó, cô trực tiếp gọi điện thoại tới.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng đang buồn ngủ vừa mới nằm lên trên giường thì nhận được điện thoại của Lâm Vi Vi gọi đến.

Trong điện thoại, Lâm Vi Vi thuật lại hết thảy sự việc.

- Cái gì?

Bạch Tiểu Thăng cũng rất là giật mình.

Dự định ban đầu là không thể thu hoạch được gì từ phía này, vậy mà trong lúc vô tình lại có thể câu được một đầu cá lớn như vậy.

- Tốt! Anh đi xem những thứ em gửi tới một chút rồi nói sau.

Bạch Tiểu Thăng cúp điện thoại, vội vàng bò xuống giường, chạy về phía máy tính của mình.

Bật máy tính lên, hắn tìm ra tin nhắn được gửi đến, download tất cả xuống.

Xem những hình ảnh, video được gửi đến, Bạch Tiểu Thăng cũng ngăn không được kinh ngạc một phen.

- Nhà họ Trần đang tập trung tài nguyên, trợ giúp cho Mục Bắc Thần?

- Những thứ này, ngược lại là có thể đối với bộ sự vụ chứng minh rõ ràng. Mối quan hệ giữa bọn họ là không hề đơn giản một chút nào. Cũng có thể chứng minh rõ ràng, bên trong lần cạnh tranh này của bọn họ chắc chắn có sự gian lận.

- Bất quá, những cái này nhiều lắm là chỉ làm cho Mục Bắc Thần mất đi tư cách, làm cho Trần Cửu Tranh lọt vào vòng vấn đáp mà sẽ không làm cho nhà họ Trần tổn thương căn cốt.

- Những cái tên dòng chính kia, ngoại trừ Trần Cửu Tranh. Còn lại toàn bộ xem như sa lưới. Trần Cửu Thiên cũng sẽ không phải chịu sự đả kích gì.

- Ngược lại Trần Trường Lạc lại có phiền toái, nhưng cái này cũng chỉ ảnh hưởng đến cá nhân hắn, cho dù hắn có bị ở tù cũng đồng dạng không thể lay chuyển được nhà họ Trần.

Bạch Tiểu Thăng nhìn mấy cái chứng cứ này mà trầm ngâm.

- Bây giờ dùng những chứng cứ này là có thể cho đối phương một đòn mạnh mẽ, thậm chí có thể tạo thành tổn thương to lớn. Nhưng mà lại không phải là một đòn trí mạng, sẽ chỉ làm cho bọn họ ngày càng điên cuồng hơn. Đây không phải là ý muốn của mình.

Tay Bạch Tiểu Thăng vân vê cái cằm, lầm bầm lầu bầu.

- Vi Vi nói, cái người đưa tin kia của nhà họ Trần đã bị Lôi Ngênh khống chế… Có lẽ tạm thời không cần đả thảo kinh xà.

- Trước mắt, quan trọng nhất là lần lựa chọn này. Mình tạm thời cũng không rảnh để phân tâm.

- Thôi thì để cho nhà họ Trần tạm thời yên ổn một lúc, để cho Mục Bắc Thần nhảy nhót thêm một lúc nữa. Bất quá, lần này bất luận hắn có giở ra những loại mánh khóe nào, cuối cùng thì mình vẫn nắm chặt mệnh môn* của hắn.

*Bạn nào xem nhiều kiếm hiệp thì hiểu mệnh môn xem như là một huyệt đạo quan trọng trên người, bị chụp vào đấy xem như hết đường phản kháng.

Bạch Tiểu Thăng quyết định, trước tiên cứ giữ lại cái đòn sát thủ này, chờ đến thời khắc quan trọng thì đưa ra sử dụng.

- Còn về manh mối của người đưa tin kia, có thể để cho Lôi Ngênh đi nhìn chằm chằm vào hắn, để cho Vi Vi trở về thôi.

Khóe miệng Bạch Tiểu Thăng nhịn không được mà lộ ra một nụ cười.

- Có lẽ nếu như án binh bất động trong vòng một tháng, còn có thể thu thập được thêm nhiều thông tin nữa.

- Đến lúc đó, mình sẽ để cho những con sâu mọt của nhà họ Trần này, xóa bỏ triệt để tận gốc ở trong công ty. Công ty của mình, không cho phép tồn tại những loại sâu mọt như thế.

Bạch Tiểu Thăng quyết định chủ ý xong, gọi điện cho Lâm Vi Vi, nói rõ ý định của mình.

Ngày thứ hai trước khi tan việc, Lâm Vi Vi tìm đến Trần Trường Lạc chào tạm biệt hắn.

- Trần tổng, công ty của chúng tôi hiện nay đang có nhiều sự việc, chúng tôi muốn trở về để hỗ trợ, bên này khi nào có kết quả thì ngài cứ trực tiếp gửi tới cho chúng tôi là được rồi.

Lâm Vi Vi nói như thật.

Trần Trường Lạc kỳ thật là căn bản vốn không thèm quan tâm tới chuyện này, thuận miệng giữ lại một hai câu rồi tùy ý hỏi.

- Vị Lôi tiên sinh cùng đi với cô đâu rồi, hắn đi trước rồi à, tôi không thấy hắn đâu cả?

- Anh ấy à?

Lâm Vi Vi cười tươi, lộ ra gương mặt tươi cười ẩn ý.

- Anh ấy còn có việc khác cần phải giải quyết nên đi trước rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận