Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2692: Tập đoàn đứng đầu - Hoàn thành



Tất cả thành viên trong cuộc họp cấp cao nhất của tập đoàn Chấn Bắc thông qua nghị quyết, để Bạch Tiểu Thăng trở thành chủ tịch tập đoàn chính thức, chuyện này xem như đã xong.

- Các vị, tôi cũng có một việc nữa muốn tuyên bố!

Theo sát đó, Perros đứng dậy muốn nói ra suy nghĩ của mình.

Khi mọi người nhìn về phía Perros, lúc này ông ta mới tuyên bố:

- Hôm qua, hội đồng quản trị chúng tôi tổ chức cuộc họp toàn thể các thành viên, thông qua một quyết định, mời ngài Bạch Tiểu Thăng tới đảm nhiệm Phó chủ tịch Hội đồng quản trị!

Đây cũng xem như là một tin tức tốt.

Chẳng qua mọi người ngồi đâu làm sao không biết được chút tâm tư của Perros.

Thứ nhất, ông ta cho Bạch Tiểu Thăng và ban quản lý chút mặt mũi. Thứ hai, cũng là để bảo đảm được vị trí của mình.

Dù sao, năm đó Bạch Chấn Bắc chính là chủ tịch tập đoàn kiêm Chủ tịch hội đồng quản trị.

Danh phận chủ tịch này của Bạch Tiểu Thăng đã chắc chắn, nếu thật sự muốn vào Hội đồng quản trị thì rất có khả năng sẽ uy hiếp đến vị trí của Perros bây giờ.

Đương nhiên, cho đến hôm nay, Chủ tịch hội đồng quản trị hay không đã không có mấy ý nghĩa, chỉ là danh nghĩa mà thôi.

Perros tuyên bố xong liền dẫn đầu vỗ tay trước.

Người bên ngoài ngại mặt mũi, cũng vỗ tay theo.

Bạch Tiểu Thăng khách sáo cảm ơn ưu ái của Hội đồng quản trị và ngài Perros, về phần chức Phó chủ tịch, mình có thể treo một tên, thành Phó chủ tịch danh dự.

Lúc này Perros biểu thị, hoàn toàn không có vấn đề.

Chỉ cần Bạch Tiểu Thăng tiếp nhận danh hiệu này, ông ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

- Các vị, tôi cũng có lời muốn nói.

Bỗng nhiên, tiếng chống gậy vang lên.

Tất cả mọi người nhìn qua, thấy Tư Đồ Dần đi tới trước mặt mọi người, ra hiệu tất cả mọi người ngồi xong, cũng ra hiệu Bạch Tiểu Thăng đứng ở phía đối diện của mình.

Sau đó, Tư Đồ Dần lấy ra một cuộn giấy được đắp niêm phong, nghiêm nghị nói với mọi người ở đây:

- Chỗ tôi có một lá thư do lão chủ tịch chính tay viết, muốn đọc cho mọi người nghe.

Mọi người ở đây nghe vậy thì lập tức trở nên yên tĩnh. Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tuyên Ngữ, Ôn Ngôn cũng sửng sốt, nhìn chằm chằm vào thứ trong tay Tư Đồ Dần.

Tư Đồ Dần bỏ xi niêm phong, mở cuộn giấy ra? Cho Lý Vận Nguyên bên cạnh xem bút tích và con dấu phía trong.

- Không sai, đúng là bút tích của lão chủ tịch, cũng là con dấu của ông ấy!

Sau khi Lý Vận Nguyên xác nhận liền nói với mọi người.

Mọi người ở đây lại càng thêm nghiêm túc.

Lúc này Tư Đồ Dần mới đọc cho mọi người ở đây nghe nội dung phía trên cuộn giấy:

- Những người bạn cũ, những đồng nghiệp mới, cho dù tôi không thể gặp mặt mọi người vào lúc này, nhưng tôi tin tưởng đây nhất định là giờ phút không tầm thường? Cũng chỉ có giờ phút này, Tư Đồ Dần người bạn già của tôi mới phải lấy ra thứ này, đọc lời tôi nói cho mọi người nghe.

Tư Đồ Dần đọc đến những lời này thì hơi chậm lại, cũng để cho mọi người tỉnh táo lại, mới nói tiếp.

- Ngoại trừ cảm ơn mọi người đã trả giá vì tập đoàn, mong đợi vào tình trạng hiện nay cũng như sau này của tập đoàn, tôi muốn nhất là nói với ba đứa trẻ mấy câu.

Tư Đồ Dần nhìn về phía Ôn Ngôn, chậm rãi nói:

- Tuyên Ngôn, ông biết cháu luôn thích giấu mọi chuyện trong lòng, cháu không cam lòng ở dưới người khác, rất nhiều chuyện lại thích đi theo hướng cực đoan, cũng không biết bây giờ cháu có chút thay đổi nào không?

Ôn Ngôn ngơ ngác nghe những lời nói giản dị này.

- Có thể có một ngày nào đó cháu sẽ làm ra chuyện có hại cho tập đoàn, sẽ có xích mích với Tuyên Ngữ, nhưng ông tin tưởng cuối cùng cháu lạc đường sẽ biết quay lại, sẽ xóa bỏ hiềm khích với Tuyên Ngữ lúc trước. Bởi vì tâm địa của cháu không xấu, có tình có nghĩa. Cháu vĩnh viễn là đứa cháu trai mà ông thương yêu nhất!

Nghe đến đó, Ôn Ngôn cúi đầu, không ngừng chớp mắt, hai mắt có hơi ướt.

- Các vị ở đây cùng chứng kiến, tôi chia tất cả cổ phần tập đoàn của tôi ra làm mười phần, hai phần chia cho Bạch Tuyên Ngôn.

Không ngờ đây là một lá thư phân chia tài sản.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Tư Đồ Dần.

Tư Đồ Dần nhìn về phía Bạch Tuyên Ngữ, đọc tiếp:

- Tuyên Ngữ, cũng không biết khi cháu nghe đến tuyên bố này, có còn là Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn hay không, có lẽ cháu sẽ được mọi người ủng hộ, có thể cháu không còn đảm nhiệm nữa, nhưng tất cả đều không có vấn đề gì. Ông trước sau luôn yên tâm về cuộc sống của cháu, cho dù dựa vào chính mình, cháu cũng có thể đi ra một con đường lớn sáng sủa của riêng cháu.

Trên mặt Bạch Tuyên Ngữ bất giác mỉm cười.

- Cảm giác tiếc nuối duy nhất của ông chính là lâu nay cháu chỉ quan tâm tới sự nghiệp, mà quên mất tình thân tình bạn của người bên cạnh có đôi khi càng đáng quý trọng hơn cả sự nghiệp.

Bạch Tuyên Ngữ không khỏi gật đầu.

Trước kia, hắn chưa chắc có thể hiểu được hàm ý thật sự của lời nói này, nhưng bây giờ hắn bước ra khỏi vị trí đó, ngược lại đã hiểu.

- Tuyên Ngữ, ông còn muốn nhờ cháu một việc, nếu Tuyên Ngôn thật sự phạm phải sai lầm gì lớn, ông hi vọng cháu có thể giúp nó quay về con đường đứng đắn. Cần nhớ là các cháu vĩnh viễn là anh em!

Những lời này làm cho Ôn Ngôn bên cạnh không thể tiếp tục kìm chế được nữa, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Bạch Tuyên Ngữ nhìn Ôn Ngôn bên cạnh, vỗ nhẹ vào vai anh ta với ánh mắt vui vẻ.

Bọn họ đã tìm đến phương hướng trong cuộc sống của mình, đây chính là thu hoạch lớn nhất.

- Ở đây, tôi tuyên bố dành hai phần trong tất cả cổ phần tập đoàn của tôi cho Bạch Tuyên Ngữ.

Tư Đồ Dần ngước mắt nhìn về phía hai anh em này với ánh mắt ôn hòa.

Mỗi người hai phần, công bằng, đại biểu cho tình yêu thương của lão chủ tịch với hai đứa trẻ.

Sau đó, Tư Đồ Dần nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, mỉm cười giới thiệu với mọi người:

- Cuối cùng lão chủ tịch nhắn lại cho Bạch Tiểu Thăng, tin tưởng các vị còn không biết Bạch Tiểu Thăng là cháu ruột của anh trai lão chủ tịch!

Thân phận của Bạch Tiểu Thăng bị vạch trần, mọi người ở đây đều chấn động.

Tất cả đều cho rằng họ của Bạch Tiểu Thăng là một sự trùng hợp, nào ngờ đúng là người một nhà. Mà đoạn đường Bạch Tiểu Thăng đi từ tầng đáy lên đều dựa vào cố gắng của mình, không được bất kỳ ai chiếu cố.

Điều này có vẻ thật khó tin.

- Tiểu Thăng, khi cháu nghe được lời tuyên bố này, ông tin tưởng cháu đã thành công hoàn thành nhiệm vụ ông giao cho cháu. Tôi rất vui mừng, cũng rất tự hào!

Bạch Tiểu Thăng tập trung tinh thần lắng nghe lời người ông chưa bao giờ gặp này để lại cho mình.

- Tôi từng quan tâm tất cả người thân ở bên kia bờ biển xa xôi, để ý tới từng người cùng thế hệ của cháu, từng phân tích qua từng người bọn họ, cuối cùng ông nhận được kết quả, cháu là một người có tiềm lực lớn nhất.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ đến Hồng Liên, ông hai của mình có thể cho mình trí tuệ nhân tạo mạnh như vậy, nghĩ đến việc phân tích anh em bọn họ cũng được xây dựng dựa trên dữ liệu lớn lên, không ngờ tiềm năng của mình được phát hiện như vậy.

- Còn nữa, tính cách của cháu rất giống với anh của ông, ông nội của cháu!

Bạch Tiểu Thăng thấy buồn cười.

Sợ rằng đây mới là lý do quan trọng nhất để mình được chọn đi.

- Rất lâu trước đây, khi ông còn bé, anh trai ông là người đối xử với ông tốt nhất, thậm chí còn hơn cả ba mẹ. Mà khi sự nghiệp của tôi thành công, quay về thì anh ấy đã rời khỏi thế giới này. Ông vì thế đã đau lòng rất lâu, nhưng cũng không trở về quấy rầy cuộc sống của các cháu. Ông lại hi vọng cháu có thể đi vào chỗ thế giới này của ông, cho nên ông cho cháu một cơ hội.

- Nhưng có thể đi tới ngày hôm nay đều là cố gắng của riêng cháu!

- Tiểu Thăng, ông bằng lòng để sáu phần cổ phần tập đoàn của ông lại cho cháu! Có thể đây không phải là tất cả những gì cháu mong chờ, nhưng cháu vẫn là cổ đông lớn nhất của tập đoàn, người cầm quyền lớn nhất, chủ nhân đời tiếp theo của tập đoàn Chấn Bắc!

- Hi vọng cháu có thể dẫn dắt tập đoàn đi tới một tương lai càng tốt đẹp hơn, cũng hi vọng cháu có thể cùng Tuyên Ngữ, Tuyên Ngôn thân như anh em!

Tư Đồ Dần ngước mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng và trịnh trọng đọc tên cuối cùng:

- Bạch Chấn Bắc!

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng nghiêm nghị, cúi người bái lạy thật sâu cuộn giấy trong tay của Tư Đồ Dần.

Lúc này trong lòng Bạch Tiểu Thăng chỉ còn sự biết ơn, biết ơn ông cụ đã tốn nhiều tâm tư, biết ơn ông cho mình một cuộc sống khác.

Cái anh kế thừa không chỉ là một tập đoàn, thậm chí điều này cũng không quan trọng như vậy, mình dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng lại lập ra hai mươi doanh nghiệp, đồng thời cũng trở thành cự phách trên thế giới.

Tư Đồ Dần trịnh trọng trao cuộn giấy đến trong tay Bạch Tiểu Thăng, mỉm cười chúc mừng:

- Chúc mừng cậu, chủ nhân mới của tập đoàn!

Ông vừa nói xong, Bạch Tuyên Ngữ, Bạch Tuyên Ngôn đã vỗ tay đầu tiên, những người khác cũng vỗ tay theo.

Tiếng vỗ tay này còn nhiệt tình hơn trước gấp mười lần, gấp trăm lần!

Cũng đại biểu cho tâm trạng nồng nhiệt của tất cả mọi người.

-----

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận