Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 271: Tôi cũng không có độ lượng như vậy



Trần Trường Khoảnh ở chỗ Bạch Tiểu Thăng ăn phải ấm ức dẫn đến trong lòng tràn ngập tức giận, trở về phòng vận doanh game online liền kiêu tất cả các quản lý đi họp.

Những người quản lý kia, mới đầu còn rất đắc ý, mang theo bảng chấm công mấy ngày nay, muốn báo tin vui cho vị phó tổng mới này để tranh công.

Nhưng vừa vào phòng họp bọn họ đã bị Trần Trường Khoảnh mắng cho máu chó phun đầy đầu.

Đem các quản lý mắng cho đầu óc mộng mị luôn.

Trần Trường Khoảnh mở miệng la mắng xong, đem cục diện rối rắm quăng ra sau đó đứng dậy trở về phòng làm việc của mình, để cho tổng thanh tra Vương Huy của phòng vận doanh game online tự thu thập tàn cuộc.

Sau khi trở lại văn phòng, Trần Trường Khoảnh sắc mặt như cũ vẫn có chút âm trầm, ánh mắt mang theo tức giận, dùng giọng nói chỉ chính mình có thể nghe được hung hăng chửi mắng.

- Tên Bạch Tiểu Thăng kia, thật là không biết tốt xấu! Cho rằng hắn là phó tổng, thì có thể cùng mình đánh đồng sao, về sau mình sẽ để cho hắn biết rõ, hắn ngay cả xách giầy cho mình cũng không xứng.

Nhìn thấy bộ dạng này của Trần Trường Khoảnh, Vu Thanh, Mộ Dung Yến im lặng nhìn nhau, tay chân nhẹ nhàng, không dám phát ra một tiếng động nào, sợ không may gặp phải rủi ro.

Lúc này trong phòng họp của phòng vận doanh game online tổng thanh tra Vương Huy hướng về các quản lý trấn an một phen, sau đó mới tuyên bố tan họp.

Các quản lý ủ rũ, không nói tiếng nào rời đi.

Từ lúc phó tổng mới - Trần tổng tới đây, bọn họ không được đối xử giống như trước nữa, ngoại trừ bị mắng, vẫn là bị mắng không có chút hòa nhã nào.

Điểm chết người nhất là bọn họ cùng với lần cá cược này không có quan hệ vậy mà bọn họ phải nhìn sắc mặt của phó tổng này để làm việc. Như thế này thì ai chịu nổi chứ.

Bọn họ tốt xấu gì cũng là quản lý ở truyền thông Trung Kinh, trong mắt người bên ngoài cũng là những người lãnh đạo tinh anh, bên dưới cũng có một nhóm người. Giờ lại bị chửi mắng không có lý do làm cho bọn họ cũng có chút tức giận.

Kỳ thật, tổng thanh tra Vương Huy so với bất luận người nào đều phiền muộn hơn, bọn thuộc hạ bị tức còn có mình trấn an, mình tức thì ai quản.

Vương Huy cau mày, xoa xoa mi tâm, có chút không hiểu.

Trần tổng lần này vì cái gì mà nổi giận?

Điều này nhất định phải có nguyên nhân a.

Không tìm ra được nguyên nhân thì cả ngày sẽ nơm nớp lo sợ, không biết khi nào sẽ lại bị mắng sẽ không giải quyết được vần đề a.

- Đem mình cùng các quản lý ra phát tiết, làm việc không một chút suy nghĩ, cuối cùng còn muốn mình thu thập cục diện rối rắm cho hắn.

Vương Huy than thở.

Trước mắt, ngay cả văn phòng làm việc của ông ta cũng phải đưa cho Lâm Bắc Thần.

- Lão Vương, bị đau đầu sao?

Nghe được có người nói chuyện với chính mình, Vương Huy đặt tay xuống, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Lâm Bắc Thần đang cười trên nỗi đau của người khác.

Vương Huy nhíu mày.

Đổi lại dĩ vãng, ông ta mà nhìn thấy cái bộ mặt này của Lâm Bắc Thần nhất định sẽ phản ngược lại.

Nhưng mà hôm nay, ông ta không có tâm tình làm thế.

- Tôi nói này lão Lâm, hai ta trước mắt đều làm việc cho Trần tổng, cùng trên một chiếc thuyền nên đã là người một nhà, chớ có cùng tôi âm dương quái khí như thế.

Vương Huy hữu khí vô lực nói.

Lâm Bắc Thần gật gật đầu, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác biến thành đồng tình, kéo cái ghế lại ngồi xuống bên người Vương Huy.

- À đúng rồi? Lão Lâm, anh hôm nay một mực ở bên người Trần tổng , anh nhất định biết rõ, cơn tức của Trần tổng là do từ đâu mà tới đúng không?

Vương Huy thần sắc khẽ động hỏi.

Lâm Bắc Thần cười, hôm nay nếu Vương Huy không hỏi hắn cũng sẽ nói ra, xem như khai thông cho chỉ cho ông ta một con "Đường sáng" .

- Tôi nói với anh, Trần tổng bị đám người bên phòng truyền thông internet mới chọc tức giận như vậy.

Lâm Bắc Thần không có nhắc đến Bạch Tiểu Thăng vì sợ lão Vương nghe tên sẽ sợ, cho nên hắn chỉ nói chung chung là người bên phòng truyền thông internet.

- Là bọn họ, bọn họ làm sao có thể chọc tới Trần tổng?

Vương Huy kinh ngạc hỏi.

- Những người kia, ở bên ngoài tuyên truyền nói cái gì mà bên chúng ta không làm ra được công trạng thì sẽ thua cuộc. Nói Trần tổng không bằng Bạch tổng. Ông nói xem, Trần tổng nghe thấy thế thì có thể hài lòng sao, hôm nay nghe thấy nhiều nên tức giận, quay về gõ đầu các ông cũng là bình thường thôi.

Lâm Bắc Thần nói y như thật.

- Cái đám cháu trai này!

Vương Huy tức giận vỗ bàn một cái.

- Đám người này còn biết xấu hổ hay không, đổi trắng thay đen! Thảo nào tôi không biết tại sao Trần tổng nóng giận mắng chửi mọi người như vậy, Thì ra là bọn họ giở trò quỷ!

Vương Huy cười lạnh nói.

- Tốt, vậy thì tôi không cần phải ra tay giúp các người nữa.

- Nói như vậy là có ý gì?

Lâm Bắc Thần hiếu kỳ hỏi.

- Hắc hắc, trong phòng ta gần đây có một số người cười nhạo phòng truyền thông internet mới, nhưng tôi lại quản bọn họ, không để cho bọn họ nói ra ngoài, sợ sẽ phá hư tình đoàn kết. Kỳ thật ngay cả tôi cũng đều xem thường phòng truyền thông internet mới bên kia. Bọn họ mới có được một chút công trạng mà tưởng là lớn lắm, nếu so với chúng ta thì ngay cả một cộng lông vũ cũng không bằng.

Vương Huy khinh miệt nói.

- Bây giờ thì tốt rồi là bọn họ kiếm chuyện trước, vậy thì chúng ta cũng không cần phải khách khí.

Vương Huy đứng dậy, đi ra ngoài.

- Ông đi làm cái gì đó?

Lâm Bắc Thần cố ý hỏi.

Vương Huy không nói một lời, cũng không quay đầu lại mà khoát tay đi ra ngoài.

Vương Huy đi làm gì, Lâm Bắc Thần cũng đoán được, khóe miệng của hắn nhếch lên một nụ cười.

Lâm Bắc Thần không ngại châm ngòi một phen, để cho phòng truyền thông internet mới bên kia của Bạch Tiểu Thăng càng thêm ngột ngạt.

Ngoài ra, Lâm Bắc Thần còn có một tính toán khác.

Làm vậy cũng giúp cho Trần tổng xả được một chút nóng giận trong lòng, về sau nhìn phản ứng của Trần tổng, nếu như anh ta chán ghét loại phương thức này, như vậy hoàn toàn là do Vương Huy tự chủ trương. Còn nếu như Trần tổng đối với chuyện này hài lòng, thì đó chính là do bản thân Lâm Bắc Thần nhắc nhở kịp thời.

- Tóm lại, đường nào thì mình cũng sẽ có công!

Lâm Bắc Thần nhịn không được đắc ý cười.

. . .

Sau đó hai ngày.

Những người bên phòng vận doanh game online, trắng trợn cùng những người ngành khác rèm pha phòng truyền thông internet mới.

- Bọn họ là một đám người vô năng ngớ ngẩn, công ty hữu danh vô thực, truyền thông Trung Kinh của chúng ta sẽ bị bọn họ làm cho đổi tên mất.

- Công trạng giảm xuống vậy mà chẳng biết xấu hổ, hoàn toàn là một đám sâu mọt.

- Thật không biết những người này làm sao có thể cùng chúng tôi so sánh, đơn giản là đang làm trò hề cho thiên hạ mà thôi.

Những lời nói càng ngày càng khó nghe.

Đây là do những người ở phòng vận doanh game online được các quản lý trong bóng tối trợ giúp cho nên mới hung hăng như thế.

Về sau, những người này thậm chí không kiêng kị người của phòng truyền thông internet mới, công khai vũ nhục, khiêu khích.

Trong vòng một ngày, thậm chí xảy ra xung đột.

Liên quan đến vấn công trạng, xác thực là phòng vận doanh game online có tăng vọt, còn phòng truyền thông internet mới bị giảm xuống, nên họ cũng không thể phản bác, chỉ có thể nhụt chí thua trận.

Lâm Vi Vi rất tức giận đem chuyện này báo cáo cho Bạch Tiểu Thăng.

Nghe xong, Bạch Tiểu Thăng trầm mặc một lát, sau đó nhìn Lâm Vi Vi cười một tiếng.

- Ngày mai chúng ta lại bắt đầu hoạt động, tiến độ chuẩn bị tiến triển thế nào rồi?

Lâm Vi Vi đè nén sự tức giận xuống, bắt đầu báo cáo cùng Bạch Tiểu Thăng.

Tình huống tiến triển, so với dự đoán càng lạc quan hơn.

Rất nhiều khách hàng hiện nay biểu hiện có hứng thú. Nói là trước tiên có thể ký hợp đồng thử nghiệm trước, dù sao thì gian đoạn đầu tiền ký hợp đồng cũng không cao.

- Sự tình Ngài đặc biệt giao phó cho tổ lấy tin và biên tập cũng đã sắp xếp xong xuôi.

Lâm Vi Vi tiếp tục nói.

- Rất tốt.

Bạch Tiểu Thăng cười, đứng dậy.

- Tôi đi một chuyến đến phòng vận doanh game online, Vi Vi, cô cũng không cần đi theo.

Đi đến phòng vận doanh game online sao?

Hai con mắt của Lâm Vi Vi bỗng nhiên sáng lên.

Nàng biết rõ Bạch Tiểu Thăng sẽ không để người bên mình ăn thiệt thòi, bây giờ là muốn đi cùng Trần Trường Khoảnh nghiêm túc thương lượng sao!

- Ngài chính mình đi qua, có thể đấu lại bọn họ không?

Lâm Vi Vi có chút lo lắng, vén tay áo, cũng muốn đi theo.

- Ai nói tôi muốn qua đó cùng bọn họ cãi nhau.

Bạch Tiểu Thăng buồn cười nói.

- Tôi muốn đi xin Trần tổng, ngày mai có mặt trong hoạt động của chúng ta.

- Vậy sao?

Lâm Vi Vi mắt trợn tròn.

Bạch Tiểu Thăng, không phải dạng người sợ người ta mà!

- Chúng ta bên này bị tức, cứ bỏ qua như vậy sao?

Lâm Vi Vi lầm bầm nói.

- Tính toán? Hừ, nghĩ hay lắm!

Bạch Tiểu Thăng băng lãnh hừ một tiếng, cười lạnh nói.

- Bị đánh vào mặt sao đó người ta hướng mình nói một câu xin lỗi là có thể bỏ qua sao? Bạch Tiểu Thăng tôi cũng không có độ lượng như vậy.

Bạch Tiểu Thăng kéo ra cửa phòng làm việc ra ngoài, chỉ để lại một cái bóng lưng cho Lâm Vi Vi, cùng với một câu nói như thế! !

Bạn cần đăng nhập để bình luận