Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1265: Mọi người đều khen Bạch Tiểu Thăng

Phần đông khách mời kính sợ nhìn soi mói, Nguỵ Trường Tôn đôi vợ chồng, Ngụy Trường Lạc mang theo đến nhà họ Ngụy một đám quý khách, đi ngang qua đại sảnh, hướng tới đại sảnh đằng sau đi đến.

Bạch Tiểu Thăng mang theo Lâm Vi Vi cùng Lôi Nghênh, một đường đi theo.

Bạch Nguyệt Phong đứng ở bên cạnh lập tức đi theo Bạch Tiểu Thăng.

Ngụy Tuyết Uyên, Ngụy Tuyết Huyền vẻ mặt cực kỳ phức tạp, bọn họ muốn tiếp khách, nhưng lại không được trưởng bối điểm danh đáp ứng, hơn nữa lại thêm cả Bạch Tiểu Thăng đang ở đây, hai người nhìn nhau, xoắn xuýt một phen, nhưng vẫn là thẹn lông mày đạp mắt đi theo sau cùng.

Đám người đi chuyến này, một đường đi thẳng.

Trong đại sảnh, đến đều là các khách nhân thuộc thế hệ trẻ tuổi, dồn dập cúi đầu, cung kính chào hỏi cùng Nguỵ Trường Tôn.

Nguỵ Trường Tôn cũng chỉ là nở nụ cười, gật gật đầu, xem như đáp lại.

Mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng ở trong đám người, vị trí đứng sau mấy vị nhân vật đầu não, càng có quý khách nhà họ Ngụy thỉnh thoảng cùng với nhau nói nhỏ hai tiếng, những tân khách kia kinh dị bên dưới, lại hoàn toàn thẹn thùng.

Vừa rồi, bọn họ là làm sao cười nhạo nhân gia?

Hiện tại sự thật liền làm sao dứt khoát đánh lên mặt bọn họ!

Cái này được Ngụy Tuyết Uyên, Ngụy Tuyết Huyền tổn biếm không đáng giá một đồng, khiến cho Ngụy Trường Lạc tiên sinh nghi vấn rằng người đàn ông trẻ tuổi, trong tay nắm giữ quyền lực đủ khiến chủ nhà họ Ngụy tự mình tiếp khách!

Còn không phải một vị hai vị!

Mọi người đều khiếp sợ, hiếu kỳ, nhưng trong lòng lại tràn đầy hâm mộ.

Chờ sau khi bọn người Bạch Tiểu Thăng đi ra khỏi đại sảnh, những người tân khách đứng trong đại sảnh kia mới bùng nổ từng trận kinh ngạc.

- Người đàn ông kia rốt cục là ai, có lai lịch như thế nào! Phần này năng lượng, so với chúng ta mạnh hơn nhiều lắm!

- Đúng đấy, hắn làm sao có thể có giao thiệp cường hãn như vậy, quả thực làm người ta hâm mộ không thôi! Không biết tôi có hay không cơ hội nhận thức hắn một chút.

- Tôi cũng muốn quen biết hắn nữa!

Những âm thanh tương tự như vậy liên tiếp vang lên, xen lẫn sự hưng phấn của mọi người.

Mà những âm thanh chê trách hay trào phúng Ngụy Tuyết Uyên, Ngụy Tuyết Huyền, cũng bắt đầu hiển lộ ra

- Nhân vật như vậy, không nói ngang hàng những thiên tài yêu nghiệt nhà họ Ngụy kia, che lại chúng ta thừa sức đi, chính là so sánh Ngụy Tuyết Uyên, Ngụy Tuyết Huyền cũng được …. nghiền ép đi!

- Thế nhưng anh xem, lúc nãy hai vị nhà họ Ngụy kia, là làm sao cười nhạo người ta.

- Ha, anh hẳn là không thấy Ngụy Tuyết Uyên, Ngụy Tuyết Huyền lúc nãy có cái vẻ mặt kia, thật sự có thể nói là vô cùng đặc sắc!

Những người này vừa rồi còn trào phúng, cười nhạo Bạch Tiểu Thăng, trong nháy mắt dời đi nòng súng lên người Ngụy Tuyết Uyên, Ngụy Tuyết Huyền, nhao nhao lén chế giễu họ.

Đương nhiên, những lời trào phúng này đều là dùng âm thanh cực nhỏ để nói, nói với những người bạn bè thân thiết của mình.

Có điều, âm thanh thấp hơn, vậy cũng không chịu nổi nhiều người nghị luận.

Nhiều lời trào phúng hội tụ lại cũng có thể khiến người ta phát hiện.

Ở đây con cháu nhà họ Ngụy, có chút đối với chuyện này rất xấu hổ, nhưng cũng không cách nào đi quát lớn tất cả mọi người, càng khỏi nói mọi người vẫn là tân khách, huống chi mọi người nói cũng không sai

Thật là hai vị nhân vật kiệt xuất của Ngụy gia đã trào phúng người ta trước mặt của mọi người trước, thật là quả báo đến sớm.

Một ít con cháu nhà họ Ngụy thật sự nghe không vô nữa, cũng chỉ đành vội vàng rời đi với suy nghĩ là "Không nghe thì tâm không phiền".

Kỳ thực, Ngụy Tuyết Uyên, Ngụy Tuyết Huyền chân sau còn không triệt để rời đi khỏi phòng khách.

Bọn họ ngờ ngợ cũng nghe được bên trong lời bàn tán sôi nổi có tên của chính mình, càng mơ hồ nghe được đây là nhằm vào bọn họ.

Hai người nhìn nhau, da mặt đỏ lên có một loại cảm giác đứng ngồi không yên.

Kỳ thực, những âm thanh kia cũng không phải quá lớn trong những trường hợp như thế này cũng khó có thể lọt vào tai bọn họ rõ ràng. Nhưng mà hiện tại là lúc bọn họ thẹn thùng cũng nghĩ là sẽ có người trào phúng mình nên đặc biệt chú tâm lắng nghe, vì vậy chỉ cần nghe được một vài chữ thì trong não cũng có thể phán đoán được là mọi người đang nói gì về mình.

Có điều, hai người cũng chỉ biết xấu hổ mà thôi nhanh chóng tăng nhanh cước bộ "Chạy mất dép" .

Sau khi ra khỏi phòng khách, Bạch Tiểu Thăng cảm thấy trước mắt bỗng nhiên sáng ngời.

Mặt sau của biệt thự là một gò núi, nói cao thì cũng không phải cao lắm, thế nhưng núi đá cây cối đầy đủ mọi thứ.

Bạch Tiểu Thăng nghe Ngụy Tuyết Liên nói đây là Ngụy gia lấy tài lực mạnh mẽ to lớn để tích tụ ra ra ngọn núi này, cây cối đá trên núi đều là từ vùng ngoại ô vận chuyển đến.

Dời núi lấp biển là chuyện mà người xưa hay nói, thế nhưng ở đô thị, ở bên trong môn phiệt đỉnh cấp bọn họ cũng muốn “thông thiên triệt địa”.

Có tiền, tích tụ một ngọn núi xưa nay đều không phải là vấn đề.

Trên gò núi này xây dựng các bậc thang bằng đá xanh.

"Sườn núi" cũng có một mảnh kiến trúc, "Trên đỉnh ngọn núi" còn có một mảnh kiến trúc.

Nơi bọn họ đang đứng là chính diện của ngọn núi hướng ngang xa xa, là một cái hồ sóng nước lấp loáng, yên tĩnh trong suốt.

Leo núi ngắm hồ nước, xác thực là quá hưởng thụ.

- Mấy vị, trên đỉnh ngọn núi chính là tiểu viện của cha tôi, sườn núi thì là nhà của anh cả tôi, cũng là nơi gia chủ nhà họ Ngụy chiêu đãi quý khách.

Ngụy Trường Lạc mỉm cười cùng mọi người giải thích,

- Cha tôi ưa thích yên tĩnh, mấy ngày nay thân thể cũng không được khoẻ cho lắm, nếu không thể tiếp mọi người thì cũng mong mọi người lượng thứ cho.

Có chút tình huống, vẫn nên nói rõ ngay từ đầu để tránh khỏi khách mời hiểu lầm.

Lục Vân nở nụ cười, đại diện mọi người nói,

- Ngày hôm nay Nguỵ Trường Tôn tiên sinh cùng phu nhân tiếp đãi chúng tôi, còn có Trường Lạc tiên sinh tiếp khách, đã là vô thượng lễ rồi, chúng tôi làm sao dám quấy rầy Ngụy lão gia tử thanh tĩnh đây, chỉ có điều đợi chúng tôi đi rồi, kính xin Trường Tôn tiên sinh, trường Lạc tiên sinh thay chúng tôi vấn an ngài ấy một tiếng.

Nói tới Ngụy gia gia chủ đời trước, cha của Nguỵ Trường Tôn, Ngụy Trường Lạc - Ngụy Thiên Hà, năm nay đã chín mươi tuổi, so với đám người Tống giai đại sư còn muốn lớn hơn mười tuổi, ở trước mặt ông ấy xét về vấn đề tuổi tác thì mọi người vẫn là vãn bối.

Mắt thấy em trai mình giải thích cho các tân khách hiểu xong, Nguỵ Trường Tôn mới nở nụ cười với mọi người, đưa tay ra làm động tác "Xin mời", phi thường hòa khí nói,

- Mọi người, xin mời!

Đoàn người liền xuất phát hướng về căn nhà giữa sườn núi.

Trên đường, Bạch Tiểu Thăng đi phía sau mọi người, ngang hàng với Tống giai đại sư. Hai người có cơ hội hàn huyên vài câu.

- Lão gia tử, con lúc nãy còn muốn chụp hình những kiến trúc bên này để gửi cho ngài, con biết ngài rất thích những thứ này!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Không sai, vẫn là tiểu tử ngươi hữu tâm, không uổng công ta thật xa chạy tới đây ủng hộ cho người một phần sức lực. Haizz đi đường xa như vậy thân thể ta cũng có chút quá sức đây.

Tống giai đại sư cười nói, bĩu môi hướng về mọi người ở phía trước,

- Lần này, mấy lão già chúng ta đã cố gắng hết sức rồi đó.

- Mọi người vất vả rồi!

Bạch Tiểu Thăng âm thầm giơ ngón tay cái.

Tống giai đại sư không nói gì nữa chỉ cười một tiếng, vỗ vỗ vai Bạch Tiểu Thăng, sau đó chắp tay sau lưng đi về phía trước, ánh mắt rơi vào những tòa kiến trúc bốn phía, ánh mắt dịu dàng rực rỡ.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, đi theo phía sau Tống giai đại sư.

- Cái tên Bạch Tiểu Thăng nhà ngươi đến tột cùng là có cái lai lịch gì a, làm sao có thể quen với nhiều người lợi hại như vậy chứ.

Bạch Nguyệt Phong đi theo bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt rơi trên người mấy vị tân khách, không nhịn được kéo kéo ống tay áo của hắn, hạ thấp giọng dò hỏi.

Trong lòng Bạch Nguyệt Phong thực sự là tràn đầy chấn động, tràn đầy khâm phục, cũng tràn đầy hiếu kỳ.

Theo sát phía sau là Ngụy Tuyết Uyên, Ngụy Tuyết Huyền cũng nghe được loáng thoáng câu hỏi nên vểnh tai lên muôn nghe Bạch Tiểu Thăng trả lời.

Bọn họ cũng cực kỳ muốn biết lý do.

Thời điểm Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn Nguyệt Phong cũng thoáng nhìn qua biểu hiện của hai người kia, nhất thời mỉm cười, cùng Bạch Nguyệt Phong nói,

- Có lợi hại không?

- Lợi hại!

- Khâm phục à.

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục cười nói bỡn cợt.

- Ngươi đến cùng là có nói hay không!

Bạch Nguyệt Phong trừng mắt hỏi,

- Ngươi làm sao nhận thức được nhiều đại nhân vật như vậy, bọn họ lại còn có thể sẵn sàng vì ngươi đến Ngụy gia! Đến cùng là ngươi dựa vào cái gì?

Bạch Tiểu Thăng vẫy vẫy tay, để Bạch Nguyệt Phong tới gần thêm một tí.

Ngụy Tuyết Uyên, Ngụy Tuyết Huyền thấy vậy cũng đi nhanh hơn vài bước.

Bạch Tiểu Thăng dùng vẻ mặt thành thật nói,

- Bởi vì, bọn họ thưởng thức tôi a.

Bạch Nguyệt Phong tránh xa xa vài bước dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt tràn đầy ý tứ "Ngươi còn biết xấu hổ hay không" .

Bạch Tiểu Thăng cười to một tiếng, nhấc chân đuổi theo mọi người.

Bạch Nguyệt Phong ở phía sau tức giận giậm chân.

Ngụy Tuyết Uyên, Ngụy Tuyết Huyền cũng một mặt phiền muộn.

Bọn họ làm sao biết, lý do này của Bạch Tiểu Thăng tưởng chừng như là giả nhưng mà đó lại là sự thật!

Bất luận là Lục Vân, Tống giai đại sư, Trương Hi, hay là những người từng nghe kể về các loại sự tích của Bạch Tiểu Thăng, xem ở ba người mặt mũi hay là mặt mũi của Hạ Hầu Khải thì đều biết được một hai phẩm tính của Bạch Tiểu Thăng.

Chỉ một câu nói,

Bọn họ thưởng thức người trẻ tuổi này, đồng thời tán thành tương lai sẽ do hắn nắm giữ tiền đồ rộng lớn!

Con người đến một cấp độ nhất định, thì lúc nhận định người khác không riêng gì tiền tài mà còn có ánh mắt mà ân tình!

Vợ chồng Ngụy Trường Tôn cùng Ngụy Trường Lạc một đường dẫn mọi người lên đến sườn núi, thấp thoáng bên dưới có một tòa kiến trúc được trang trí tao nhã.

Là đình viện kiểu Trung Quốc nhưng vẫn lộ ra vài phần hiện đại, thanh u nhã trí, thiết kế tuyệt diệu, ngay cả Tống giai đại sư cũng phải liên tiếp gật đầu than thở.

Mọi người một đường đi tới, mãi cho đến một gian phòng tiếp khách, nơi đó có một bên là cửa sổ thuỷ tinh nhìn ra phong cảnh ngọn núi bên ngoài rõ mồn một, cũng có nhìn thấy lâm viên rộng hai trăm hexta bên dưới, tầm nhìn đẹp không sao tả xiết.

Nguỵ Trường Tôn mời mọi người ngồi xuống.

Nhân vật chính hôm nay Bạch Tiểu Thăng cũng cũng có một chỗ ngồi có thể ngồi xuống.

Bạch Nguyệt Phong càng không chút khách khí, chạy tới ngồi vào ghế bên cạnh Nguyệt Oánh Nhiên, Nguyệt Oánh Nhiên đối với nàng cũng rất là trìu mến, quay qua nói nhỏ hai câu, có vẻ rất thân mật.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cùng tôi tớ Ngụy gia đứng bốn phía, Ngụy Tuyết Uyên, Ngụy Tuyết Huyền cũng lúng túng đứng chung một chỗ với bọn họ.

Một là trong phòng này vừa vặn đã hết chỗ ngồi. Hai là trong phòng đều là trưởng bối cùng quý khách, thật sự cũng không có vị trí dành cho bọn họ.

Vô hình trung, bọn họ đã so với Bạch Tiểu Thăng "Thấp hơn một nửa".

Có điều hai anh em này kiên quyết không chịu mất mặt vẫn biểu hiện bộ mắt khó chịu với Bạch Tiểu Thăng.

Trên thực tế, trong lòng bọn họ tuy rằng khó chịu với Bạch Tiểu Thăng, nhưng cũng không thể tỏ vẻ ra ngoài được, thậm chí có những lúc bọn họ có thể ở cùng một chỗ với Bạch Tiểu Thăng chỉ sợ cũng sẽ không thể biểu hiện ra bên ngoài.

Dù sao, những người bạn của Bạch Tiểu Thăng hôm nay cũng đã nâng giá trị bản thân của hắn lên! Để hắn hoàn toàn sánh vai, thậm chí che lấp hai người!

Không phục không được, giao thiệp có lúc chính là hòn đá, đủ để bổ khuyết sự chênh lệch.

Sau khi ngồi xuống, Nguỵ Trường Tôn, Ngụy Trường Lạc cùng Lục Vân, Tống giai đại sư, Trương Hi bắt đầu trò chuyện.

Bởi vì Ngụy Trường Lạc còn không quen biết với tất cả mọi người, vì vậy, mọi người lần thứ hai tiến hành giới thiệu sơ qua.

Chờ cho các tân khách nói ra họ tên của mình, Bạch Tiểu Thăng nghe xong cũng âm thầm cả kinh.

Lục Vân, Tống giai đại sư, thậm chí Hạ Hầu Khải tìm đến những người bạn này, thật đúng là đều thanh uy hiển hách!

Ở quốc nội thời điểm xem tin tức thường xuyên có thể nhìn thấy hoặc nghe được tên của bọn họ, mỗi một người đều không so được với Ngụy gia, thế nhưng cùng nhau hợp lại sợ là Ngụy gia cũng khó có thể địch lại!

Không trách, Chú Ngụy và dì Nguyệt coi trọng họ như vậy.

Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

Bạch Nguyệt Phong đồng dạng cũng thầm giật mình.

Ngay cả Đại tiểu thư Bạch gia ở Châu u xa xôi không quan tâm đến giới kinh doanh như cô cũng có ấn tượng với rất nhiều cái tên ở đây!

Bên kia Ngụy Tuyết Uyên, Ngụy Tuyết Huyền nghe xong cũng cả kinh, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, liếc nhìn bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng.

Cái tên này, làm sao có thể kết bạn với nhiều nhân vật cường hãn như vậy?

Nghi vấn của bọn họ kỳ thực cũng là nghi vấn của Ngụy Trường Lạc.

- Tôi muốn mạo muội hỏi một câu.

Hàn huyên xong, Ngụy Trường Lạc cười chỉ tay về phía Bạch Tiểu Thăng, nói

- Tên tiểu tử này, cùng chư vị khách quý có quan hệ gì, mà có thể khiến cho các vị không ngại đường xa đến nhà chúng tôi để trợ uy cho hắn vậy?

Vợ chồng Nguỵ Trường Tôn cũng hiếu kì nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Ánh mắt của Nguỵ Trường Tôn còn nhìn chăm chú, đánh giá.

Nguyệt Oánh Nhiên cũng muốn xem cho kỹ.

Dù sao, đây cũng là chàng trai mà con gái của bọn họ vừa ý, bọn họ tự nhiên cực kỳ lưu ý.

Thậm chí với lão già trên đỉnh ngọn núi đều hết sức thân thiết.

Lục Vân mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút .

Vấn đề này, phải đáp như thế nào mới tốt đây?

Tài sản mà Bạch Tiểu Thăng nắm giữ, Lục Vân cũng có biết đến một Tôn Bạch Trí Thắng, một Tuyết Liên Vạn Hoà, ngoài ra ở trong Thăng Tỉnh Quốc Tế cũng có một phần cổ phần lớn.

Có thể nói, Bạch Tiểu Thăng đã xem như là người trẻ tuổi tay trắng gầy dựng nên sự nghiệp, giá trị bản thân hiện tại có thể lấy đơn vị một tỷ để tính toán, hơn nữa tài sản giống như là quả cầu tuyết vậy, mỗi thời mỗi khắc đều tích lũy, nếu cho hắn thêm thời gian, chỉ sợ ngay cả Lục Vân ông cũng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của hắn.

Thế nhưng.

Nhưng mà hiện tại thì chút tài sản này của Bạch Tiểu Thăng ở trong mắt Lục Vân hắn cũng chỉ xem như là có một chút tài sản còn ở trong mắt Ngụy gia thì họ không coi là cái gì cả.

Giảng tài sản, đàm luận quan hệ hợp tác, cũng không lên được bao nhiêu.

Còn không bằng chỉ nói cảm tình, đàm luận sự thưởng thức!

Người nhà họ Ngụy càng là đắn đo khó định nền tảng của Bạch Tiểu Thăng, thì càng có suy nghĩ tên tiểu tử này có tiền đồ vô hạn!

Kỳ thực trước đây, Lục Vân, Tống giai đại sư bọn họ cũng đã có nghị luận qua, nếu như Ngụy gia hỏi bọn họ những vấn đề đó thì bọn họ phải đáp như thế nào. Mọi người đều đã thống nhất tư tưởng.

Vì vậy, lúc này Lục Vân cũng không có quá nhiều xoắn xuýt, chỉ đơn giản tổ chức lại ngôn ngữ một chút, sau đó từ từ nói.

- Nói đến, tôi cùng tên tiểu tử này còn rất có duyên phận, lúc trước a, hắn thậm chí còn cứu tôi một mạng.

Lục Vân cười ha ha đem sự tình năm đó mình ăn đồ ăn bị dị ứng kể lại giảng lược một phen, đối với khả năng y học của Bạch Tiểu Thăng tán thưởng một phen.

Cuối cùng, Lục Vân còn nói,

- Tôi đưa cho tên tiểu tử này tiền tài, sản nghiệp để báo đáp nhưng hắn lại không muốn, mà hắn muốn tôi giúp hắn một việc. Đương nhiên, là việc gì thì không tiện nói ở đây, dù sao đây cũng là ước định của hai người chúng tôi.

Lục Vân giải thích cho người nhà họ Ngụy một ít nghi hoặc, thế nhưng lập tức lại tung một cái ước định có nội dung thần bí khiến người ta vừa hiếu kỳ lại lòng ngứa ngáy, một mực không có cách nào đi hỏi cho rõ ràng.

- Tôi cùng tên tiểu tử này kết bạn, bắt nguồn từ việc tôi tự mình thiết kế một tòa kiến trúc.

Tống giai đại sư là người mở miệng tiếp theo, chỉ tay về phía Bạch Tiểu Thăng, cười ha hả nói,

- Hắn lúc đó, ở phương diện kiến trúc cũng có thể sánh bằng giám sát thưởng, bình luận về năng khiếu, mãi đến tận hiện tại tôi đều cảm thấy, hắn nếu như đi theo con đường kiến trúc sư, tất nhiên có thể đạt đến một cấp độ cao trên thế giới.

Tống giai đại sư chậm rãi nói, để cho mọi người không nhịn được nhìn Bạch Tiểu Thăng xem thêm vài lần.

Sau đó, là Trương Hi, hắn đàm luận chính là về mặt thư pháp của Bạch Tiểu Thăng.

Vừa nói đến điểm này hai con mắt của Nguyệt Oánh Nhiên lập tức sáng ngời.

Bạch Tiểu Thăng có kỹ năng thư pháp có thể sánh ngang với các danh hoạ khi xưa, làm cho nàng đặc biệt cảm thấy hứng thú.

Tiếp theo đó là những người khác.

Bọn họ có đề cập đến việc Bạch Tiểu Thăng lấy kiến thức ý học của mình để chẩn tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc Hạ Hầu khải, có đề cập đến Bạch Tiểu Thăng ở phương diện âm nhạc cũng có trình độ rất mạnh mẽ, còn có người nhắc tới Bạch Tiểu Thăng ở khu đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc lấy sức của một người trong thời gian ngắn đã đi lên được đến chức vụ đại sự vị quan, thể hiện thủ đoạn kinh doanh hơn người, khiến cho người khác phải vỗ bàn tán dương.

Nói chung, Bạch Tiểu Thăng ở trong miệng mọi người, đã hóa thành một người đa tài đa nghệ, toàn năng, người trẻ tuổi có tiền đồ rộng lớn.

Hiện tại nơi này đã trở thành một nơi để mọi người biểu dương Bạch Tiểu Thăng!

Đương nhiên mọi người không xem những lời nói này là giả vì ở đây ai cũng là đại nhân vật có thân phận không tầm thường lời nói phát ra từ trong miệng bọn họ rất có phân lượng, tự nhiên mọi người cực kỳ tin tưởng.

Một bên, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nghe được cũng cực kỳ tự hào.

Bọn họ hầu như đều là nhân chứng của mỗi cái sự tích truyền kỳ mà Bạch Tiểu Thăng đã trải qua, hiện tại có hàng ngàn lời thán phục dâng lên trong lòng, hận không thể tiến lên đứng trước mặt những người kia mà nói thêm mấy câu tốt đẹp.

Ngụy Tuyết Uyên, Ngụy Tuyết Huyền đứng bên cạnh Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghe được đều trừng lớn hai mắt, bọn họ luôn cảm thấy đám người này nói không phải là loài người mà là siêu nhân, là superman!

Một người thời gian cùng tinh lực chung quy vẫn có hạn, hắn làm sao có thể biết nhiều như vậy, hiểu được nhiều như vậy, tất cả còn đạt tới đỉnh cao nữa chứ!

Có điều, Ngụy Tuyết Uyên đúng là ngay lập tức tiếp nhận rồi, hắn cũng đã tận mắt chứng kiến trù nghệ vô cùng kỳ diệu của Bạch Tiểu Thăng vì thế thời điểm này hắn cũng không còn lời gì để nói.

Là cảm thấy không đáng nhắc tới?

Có thể làm cho ba vị bếp trưởng đức cao vọng trọng chịu thua, hỏi ai còn có thể làm được như thế?

- Tiểu tử này, làm sao lại có khả năng mạnh như vậy!

Tuy rằng trong lòng không muốn chịu phục, thế nhưng vào thời khắc này Ngụy Tuyết Uyên vẫn bị kinh hãi.

Ngụy Tuyết Huyền nghe xong thì rầm mặc, hắn có hai học vị, thâm nhập vào thực tế hơn một năm, tự coi là chính mình đã trải qua thế giới muôn màu muôn vẻ, hận không thể cùng các vị anh em khoe khoang một phen, dưới cái nhìn của hắn, ngoại trừ mấy vị anh em yêu nghiệt ra thì hắn chính là người khỏe mạnh nhất.

Thế nhưng nghe được những chuyện mà Bạch Tiểu Thăng đã trải qua, hắn lại có loại cảm giác mình cũng rất bình thường.

Ánh mắt của Ngụy Trường Lạc dần dần trở nên kinh dị, hắn nhìn chăm chú vào Bạch Tiểu Thăng, trong cái ánh mắt kia đã tiêu tan vài phân khinh bỉ.

Cho đến bây giờ, hắn thậm chí cảm thấy, tên tiểu tử này quả thật có chút tư cách, cùng những con cháu yêu nghiệt của những nhà tài phiệt kia theo đuổi cháu gái Tuyết Liên của mình!

Ánh mắt của Nguỵ Trường Tôn vẫn ôn hòa, rơi vào trên người Bạch Tiểu Thăng, khi thấy người trẻ tuổi này từ đầu tới cuối vẫn duy trì thái độ cung kính khiêm tốn, ánh mắt không có vẻ tự hào đắc ý, thì ánh mắt của ông lại nhu hòa thêm hai phần.

Khóe miệng của Nguyệt Oánh Nhiên thì lộ ra ý cười, tựa hồ càng tăng lên hai phần.

Bạch Nguyệt Phong trợn to mắt, thẳng tắp nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt sáng rực.

Đến hiện tại, nàng rốt cục cũng cảm nhận được cái Bạch Tiểu Thăng nói "Bọn họ thưởng thức tôi" là có ý gì.

Bạch Tiểu Thăng như vậy ai mà không thưởng thức!

Trong lòng của Bạch Nguyệt Phong hiện tại tựa như có nai con chạy loạn, không ngừng suy nghĩ, "Cướp nam nhân của bạn thân, đến tột cùng có phải là tội ác tày trời không. Tại sao mình lại có cảm giác, mình cũng thật sự rất thưởng thức hắn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận