Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 439: Cầu Xin Hắn Tha Thứ



Bạch Tiểu Thăng mang theo Lâm Vi Vi, cùng với Thương Uyển Uyển ngang nhiên rời đi.

Mạnh gia đang lâm vào tình trạng hỗn loạn.

Những vị khách đến đây sâu trong đôi mắt của họ lộ ra vẻ hưng phấn.

Hôm nay đến, không uổng công!

Doãn gia Trung Kinh, ngôi sao lớn Thương Uyển Uyển và vị tổng giám đốc trẻ tuổi của Truyền thông Trung Kinh, đây là những đề tài nói hoài không hết!

Đặc biệt là những sự tình phát sinh đêm nay, gây ấn tượng rất mạnh đối với người xem, còn kích thích hơn là xem phim!

Sắc mặt Doãn Đông Phong tái đi, bình tĩnh nhìn ra bên ngoài.

Bóng dáng của Bạch Tiểu Thăng đã biến mất không thấy nhưng hắn vẫn cứ đứng nhìn theo.

- Anh à?

Doãn Đông Lôi thấy thế không khỏi lên tiếng.

Một tiếng này đem Doãn Đông Phong từ trong thất thần tỉnh lại.

- Đi nào, giờ chúng ta về nhà!

Doãn Đông Phong vội vàng nói.

Bộ dạng hung dữ của Doãn Đông Phong lúa nảy khi đánh em trai mình không còn nhìn thấy nữa, hắn tự nhiên không thể thật vì mấy thứ đó mà đánh em trai mình.

Hiện giờ, chuyện cũng đã xảy ra rồi. Hắn cần về nhà để hỏi ý kiến của cha của mình.

- Dạ vâng!

Bây giờ Doãn Đông Lôi cũng không dám hé miệng nói "không".

Không biết đó là thật hay giả, nhưng cú đánh của anh trai hắn khi nãy làm cho hắn bị thương không nhẹ!

- Anh Doãn!

Mạnh Băng đi lên cầm lấy cánh tay Doãn Đông Phong, yếu ớt giải thích.

- Anh Doãn, khi nãy em cũng không phải cố ý lớn tiếng, anh đừng giận em có được không!

Cánh tay của Doãn Đông Phong giơ lên, tránh thoát khỏi cái ôm của Mạnh Băng mặt không biểu tình nói với nàng.

- Cô cố ý hay không thì bây giờ chẳng còn quan trọng nữa. Quan hệ giữa hai ta chấm dứt tại đây.

Trong đôi mắt Mạnh Băng giờ phút này trần đầy sự sợ hãi và lo lắng đan xen lẫn nhau, vừa khóc vừa nói.

- Anh Doãn, sự việc hôm nay không phải lỗi do em, anh không cần làm như vậy có được không. . .

- Đông Phong, Băng Băng nói không sai, mọi việc hôm nay đều không phải là lỗi của nó mà!

Mạnh Hải Sơn cũng gấp gáp nói đỡ cho con của mình một câu.

Doãn Đông Phong nhìn Mạnh Hải Sơn, trong ánh mắt lộ vẻ khinh thường.

Sau đó hắn liền quay người rời đi.

Khi Mạnh Băng chuẩn bị bước theo níu kéo thì Doãn Đông Lôi đã chặn cô ta lại.

- Đông Lôi, anh của cậu, anh ấy không cần chị nữa!

Mạnh Băng như tìm thấy vị cứu tinh.

- Cô đừng kích động và cũng đừng hiểu lầm.

Doãn Đông Lôi cười toe toét làm như đang an ủi, nói.

- Anh trai tôi vốn không có ý định lấy cô. Mạnh Băng, tỉnh lại đi. Sao cô không nhìn bản thân cô trong bãi nước tiểu mà xem, cô cái gì cũng không có một kẻ như cô cũng muốn tiến vào Doãn gia của chúng tôi sao, đừng có mơ mộng nữa. Còn tình huống của nhà cô . . Đúng, cô gọi Lâm Vi Vi là một con bé quê mùa, chân đất cô thậm chí còn không bằng một con bé chân lấm tay bùn!

Những lời này của Doãn Đông Lôi, giống như là một con dao, đâm thẳng vào trái tim của Mạnh Băng.

- Cậu, cậu. . .

Mạnh Băng trợn mắt lên nhìn hắn với vẻ khó tin, lại nhìn Doãn Đông Phong nhanh chóng rời đi, một điểm lưu luyến cũng không có. Khuôn mặt của cô không còn một chút máu.

Những vị khách nhìn về phía xa, nghị luận ầm ĩ.

Gương mặt của Mạnh Hải Sơn đỏ như đít khỉ, ông hét lên,

- Doãn Đông Lôi, Doãn Đông Phong chúng mày chính là đám súc sinh! Ngay cả lời này cũng dám nói ra. . .

- Ông già, câm miệng!

Doãn Đông Phong đột nhiên dừng bước, quay đầu lại với vẻ mặt âm trầm, ánh mắt dữ tợn và tàn bạo như một con sói.

Mạnh Hải Sơn vì tiếng thét và cái nhìn đầy khát máu của hắn mà cảm thấy sợ hãi.

- Vì có duyên với con gái của ông tôi mới cho ông vài phần mặt mũi, đừng không biết xấu hổ kết giao với Doãn gia, các ngươi cũng xứng sao! Nếu như các ngươi cùng Lâm trợ lí còn có một chút cảm tình, tôi có thể còn nhịn các người một thời gian, nhưng bây giờ. . . Lại nói thêm một câu nữa, tôi sẽ để cho các người biến mất khỏi đất Trung Kinh này!

Lời nói tàn độc của Doãn Đông Phong làm cho người ta không rét mà run.

Mấy vị khách câm như hến.

Có dạng "Con rể" này chắc đây là quả báo do Mạnh tổng đã làm ác tám kiếp a. . .

- Đông Lôi, đi thôi!

Doãn Đông Phong nói một câu, Doãn Đông Lôi vội vàng theo sau.

Tại Mạnh gia.

Mạnh Băng té ngã trên mặt đất, vô cùng tuyệt vọng, Mạnh Hải Sơn nhìn như đồ bỏ đi, thất vọng im lặng không lên tiếng.

Mấy vị khách thì hai mặt nhìn nhau.

Luôn ở một bên không nói lời nào, tuy vẻ mặt hiện ra vài phần mệt mỏi nhưng Lâm Lộ vẫn bình tĩnh đi qua, nói với những người khách,

- Hôm nay, cảm tạ mọi người đã đến tham gia bữa tiệc, buổi tiệc dừng ở đây, trong nhà còn có chuyện tha thứ cho chúng tôi không thể đưa tiễn mọi người.

Cuối cùng người thu thập cục diện này vẫn là Lâm Lộ.

Bất quá, lúc này nàng quả thật cảm thấy mệt mỏi.

Những vị khách lần lượt rời đi.

Vu Tiêu Tiêu đã khóc và buồn bã khi bạn trai cô bỏ rơi cô.

Tống Giai Giai muốn nói nhưng thôi thở dài cũng theo đám người rời đi.

Vào lúc này.

Trên một chiếc xe thương vụ đặc biệt Mercedes-Benz, ba người Bạch Tiểu Thăng ngồi đối diện với nhau.

Thương Uyển Uyển nắm tay Lâm Vi Vi, nhưng cô không nói gì.

Bạch Tiểu Thăng đang suy nghĩ về vấn đề an ủi Lâm Vi Vi.

- Anh Tiểu Thăng, chị Uyển Uyển hai người không cần khuyên em đâu.

Lâm Vi Vi nhìn thấy ánh mắt của hai người bất giác mỉm cười, mặc dù nụ cười của cô có mấy phần mệt mỏi và gượng gạo.

- Trước đây, em cảm thấy điều đó là một trở ngại, em không bao giờ có thể vượt qua nhưng khi đã xảy ra em cảm thấy điều đó không là gì cả!

Lâm Vi Vi lắc đầu, tự giễu cười một tiếng,

- Trở ngại mà thôi! Khi đã bước qua nó thì chẳng còn quan trọng nữa!

- Rượu kia, còn muốn uống sao?

Thương Uyển Uyển cẩn thận hỏi.

- Không uống nữa, uống rượu để quên đi cơn buồn thì càng buồn thêm! Em không cần quên đi nỗi buồn, em muốn về nhà và đi tắm sau đó ngủ một giấc dài, sáng mai dậy em vẫn là Lâm Vi Vi!

Lâm Vi Vi hít sâu một hơi, nói.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được thở dài, mỉm cười đối với Thương Uyển Uyển.

Vi Vi, chính là một cô gái mạnh mẽ!

Một bên khác.

Doãn Đông Phong vô cùng lo lắng, mang theo Doãn Đông Lôi lên xe, chạy về nhà.

Trung Kinh, Doãn gia.

Một lão già với mái tóc trắng nhìn rất trầm ổn đang ngồi trong phòng sách đang xem các tài liệu, văn bản.

Lão già này chính là Doãn Hạo Nhiên.

Hai năm trước Doãn Hạo Nhiên 58 tuổi, nhìn như chỉ hơn 40 tuổi sắc bén vô cùng, bảo dưỡng rất tốt.

Nhưng chỉ sau hai năm, theo Hạo Nhiên Trung Kinh xuống dốc, ông đã cảm thấy rất sốc điều đó làm cho tính cách của ông đột nhiên thay đổi.

Doãn gia hiện tại vẫn rất mạnh mẽ trong lĩnh vực bất động sản ở Trung Kinh, thậm chí mấy dự án lớn cũng thấy bàn tay của họ, trong mắt của người ngoài thì họ vẫn là một con quái vật khổng lồ nhưng một khi họ không còn vay mượn tiền được nữa, các ngân hàng sẽ ăn sống nuốt tươi bọn họ!

Cửa phòng sách bị gõ dồn dập, sau đó Doãn Đông Phong cùng với Doãn Đông Lôi tiến vào.

- Thằng cả, thằng hai, hai thằng bây có chuyện thế?

Doãn Hạo Nhiên thấy vẻ mặt nghiêm túc của Doãn Đông Phong, cùng vẻ mặt cầu xin của Doãn Đông Lôi, đưa ra câu hỏi.

Doãn Đông Phong, Doãn Đông Lôi ở bên ngoài dù có tự cao như thế nào, nhưng khi ở nhà, khi đối mặt với cha của mình hai người cứ y như là hai con dê non.

- Cha, xảy ra chuyện rồi!

Doãn Đông Phong thấp giọng nói.

- Nói!

Doãn Hạo Nhiên dựa lưng vào ghế, chỉ nói một chữ.

Doãn Đông Phong lúc này mới đem mọi chuyện vừa xảy ra trình báo hết cho cha mình.

Những sự việc diễn ra ở Mạnh Gia, Doãn Đông Lôi đã kể rõ ràng với hắn.

Vào lúc này, Doãn Đông Lôi cũng không dám giấu diếm.

Doãn Đông Lôi có chút sợ hãi nhìn cha của mình.

Doãn Hạo Nhiên nghe xong, người như cục đá không nóng không giận, chỉ ngồi lặng lẽ.

Mọi thứ liên quan đến Truyền thông Trung Kinh, nơi mà Doãn Đông Phong làm việc, cha của hắn đều biết hết.

Liên quan tới Bạch Tiểu Thăng, Doãn Hạo Nhiên chỉ có một cái đánh giá.

Điên!

Người điên, chính là một con mèo lớn. So với hổ và sói, bề ngoài mang tính lừa dối rất cao, nhìn như ôn nhu và dễ bắt nạt nhưng khi bị khiêu khích lại phản công rất quyết liệt!

- Hay nói hổ báo thì dễ đề phòng, vì sự khủng bố của chúng ai cũng thấy hết nhưng người này con vĩnh viễn không biết rõ hắn sau này muốn làm gì, tốt nhất đừng gây sự!

Doãn Hạo Nhiên đã từng nhiều lần dặn dò Doãn Đông Phong như vậy.

Trước mắt, cuối cùng vẫn là xảy ra chuyện.

- Cha, làm sao bây giờ?

Duẫn Đông Phong nhịn không được hỏi.

- Gọi điện thoại ngay cho Bạch Tiểu Thăng.

Doãn Hạo Nhiên lặng lẽ nói với Doãn Đông Phong,

- Con hãy gọi cho hắn ngay bây giờ, cầu xin hắn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận