Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1778: Lại nhiều thêm một việc...

Lần này đạt được thăng cấp, Hồng Liên còn nói rất nhiều nội dung cùng với các hạng mục công việc cần chú ý, đối với Bạch Tiểu Thăng mà nói, phần lớn những thứ kia đều "không quan trọng gì". Hắn thậm chí còn hưng phấn cân nhắc chuyện khác, những thứ kia đều không "qua não", tuy rằng những chuyện kia chính là do Hồng Liên tuyên bố ở trong đầu của hắn.



- Điểm số trước mắt là cấp số lẻ sự nghiệp tổng tài, xin mời không ngừng cố gắng.



Cuối cùng Hồng Liên nói ra câu nói này, lại làm cho Bạch Tiểu Thăng nghe được sự chân thành trong đó.



- Cảm ơn đã động viên.



Bạch Tiểu Thăng còn trêu đùa với Hồng Liên,



- Ta sẽ cố gắng.



"Nói xong" câu nói này, dường như Bạch Tiểu Thăng nghe thấy một tiếng cười khẽ, đến từ Hồng Liên, lại tựa như không có gì, dù sao tất cả sự giao lưu giữa hắn và Hồng Liên đều là ở trong đầu, cái gọi là âm thanh gì gì đó, kỳ thực cũng không tồn tại.



- Ngươi vừa mới cười phải không?



Bạch Tiểu Thăng không nhịn được kinh ngạc hỏi.



Hồng Liên, một cái trí năng nhân tạo mà thôi, trí năng này đã có thể khoa trương đến như thế rồi sao?



Trước đây, hình như không có như vậy nha...



Bạch Tiểu Thăng hỏi dò nhưng không được đáp lại, Hồng Liên đã rơi vào trạng thái lặng ngắt như tờ rồi.



Bạch Tiểu Thăng đợi một lúc, cũng đành thôi.



Hay là, thực sự là hắn nghe nhầm rồi cũng không chừng.



Sau đó, bản thân mình còn có thể kiêm nhiệm chức vụ gì, Bạch Tiểu Thăng vẫn rất chờ mong, nhưng cũng không vội vã.



- Tiểu Thăng? Tiểu Thăng!



Nhưng vào lúc này, Bạch Tiểu Thăng chợt nghe thấy một loạt tiếng gọi nhẹ nhàng ôn nhu, bấy giờ mới lấy lại tinh thần từ trong thế giới nhỏ của mình, vừa mở mắt lập tức nhìn thấy Ngụy Tuyết Liên đang nhìn hắn chăm chăm đầy vẻ quan tâm, Lâm Vi Vi ở bên cạnh cũng biểu hiện giống như vậy.



- Anh sao vậy, tự nhiên đờ ra làm gì?



Ngụy Tuyết Liên hiếu kỳ hỏi.



Bạch Tiểu Thăng nói chuyện với "Hồng Liên", đều là ở trong đầu của hắn, người bên ngoài tự nhiên không biết được.



- À, không có gì, anh đang... suy nghĩ một vài việc thôi.



Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng hỏi,



- Anh phát ngốc bao lâu vậy?



Ngụy Tuyết Liên khẽ cười,



- Cũng không bao lâu, chỉ vài giây thôi.



Bạch Tiểu Thăng gật gù, vậy thì ngược lại thật sự cũng không dài.



- Đúng rồi, vị Vân Lão kia đang gọi anh!



Ngụy Tuyết Liên nói.



Bạch Tiểu Thăng theo chỉ dẫn của Ngụy Tuyết Liên nhìn sang,



Quả nhiên, Vân Quang Chi ở cạnh đài chủ tịch bên kia đang hướng về hắn vẫy vẫy tay, hình như có lời muốn nói.



Còn có mấy người trẻ tuổi đang đứng ở bên cạnh Vân Quang Chi, bọn họ đều mặc trang phục nhân viên công tác.



Trước mắt, liên hợp điều tra đối với vợ chồng Landvo đã kết thúc, Catherine bị bắt giam, về phần Landvo chứng cứ không đủ, cần phải tiếp nhận điều tra bất cứ lúc nào, không thể rời khỏi thành thị đang sống, cũng coi như là biến tướng câu nệ.



Đại hội đã có kết quả, tự nhiên sẽ giải tán.



Những đại nhân vật kia sau khi chào hỏi với Vân Quang Chi thì lần lượt rời đi, tiếp sau đó còn phải tổ chức mở họp báo tuyên bố nữa, bọn họ cũng phải đi chuẩn bị.



Có thật nhiều phóng viên cũng đuổi theo phỏng vấn.



Những người tham dự đại hội khác, đều là nhân viên tương quan, hội nghị vừa kết thúc, bọn họ đều có việc làm, cũng đều lần lượt rời đi.



Lúc Bạch Tiểu Thăng nhìn Vân Quang Chi, cũng chú ý tới, Landvo ở một bên khác cũng đang muốn đi ra phòng khách, bên cạnh có nhiều phóng viên vây quanh nhất.



Bạch Tiểu Thăng nhìn sang vừa vặn đối mặt với Landvo, ánh mắt hung ác của Landvo tràn đầy sát ý.



Mối thù này, xem như đã kết rồi!



Bạch Tiểu Thăng lại không sợ chút nào.



Thời điểm Landvo như mặt trời ban trưa, hắn cũng chưa từng biết sợ, huống chi bây giờ đối phương như chó nhà có tang cơ chứ.



- Cũng có phóng viên muốn đến phỏng vấn chúng ta bên này, nhưng đều bị nhân viên công tác ngăn lại, có lẽ là do Vân Lão sắp xếp, những phóng viên kia đều không một ai khăng khăng qua hết.



Lâm Vi Vi ở bên cạnh nhẹ giọng nói.



Bạch Tiểu Thăng gật gù.



Nhân vật như Vân Quang Chi đã lên tiếng rồi thì các vị đại nhân vật đều sẽ nể tình, có lẽ phóng viên cũng như thế, cũng không nhất định cho rằng bản thân mình là người của truyền thông cao cấp, có quyền tự do phỏng vấn gì gì đó. Nói không chừng sau đó Vân Quang Chi phân phó một tiếng, sẽ lập tức thủ tiêu tư cách tham gia buổi họp báo tin tức của hắn, chuyện như vậy, lão gia tử kia quả thật làm được.



Đụng tới một vị như thế, những phóng viên kia sao dám không nghe lời cho được...



- Đi thôi, qua đó xem một chút Vân Lão muốn nói cái gì với chúng ta.



Bạch Tiểu Thăng nói chuyện với người bên cạnh.



Sau đó, Bạch Tiểu Thăng mang theo Ngụy Tuyết Liên, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh trực tiếp đi về phía Vân Quang Chi, ngoại trừ bày tỏ cảm ơn, Bạch Tiểu Thăng còn muốn hỏi một ít chuyện, ngược lại cũng không phải việc bí mật gì. Không phải Vân Quang Chi đã sắp xếp cái chức vụ giáo viên danh dự cho hắn và Lôi Nghênh, chương trình dạy học có tới sáu mươi tiếng hay sao. Bạch Tiểu Thăng muốn hỏi một chút lúc nào thì "nhậm giáo", dù sao cũng phải an bài với Hạ lão bên kia cho tốt mới được.



Vân Quang Chi đảo mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng lại đây, trên mặt hiện ra ý cười.



Những chàng trai cô gái trẻ tuổi bên cạnh ông ta, vốn là là “nhân viên công tác” duy trì hội trường, cũng đều hiếu kỳ đánh giá nhóm người Bạch Tiểu Thăng, đặc biệt còn nhiều lần nhìn kỹ Bạch Tiểu Thăng.



- Vân lão, ngài gọi tôi.



Bạch Tiểu Thăng đi tới bên cạnh Vân Quang Chi, cười nói.



- Đúng đấy. Có điều ở đây nói chuyện không tiện, nhiều người phức tạp, đi theo ta đi! Ta đưa cậu xuống lầu!



Vân Quang Chi mỉm cười bắt chuyện, dẫn đầu rời đi.



Bạch Tiểu Thăng đi theo, Ngụy Tuyết Liên bọn họ cũng nối gót theo sau, những chàng trai cô gái trẻ tuổi kia đi ở cuối cùng.



Để tỏ lòng cảm ơn và sự tôn trọng của mình, Bạch Tiểu Thăng hơi rốt lại phía sau Vân Quang Chi nửa bước.



Vân Quang Chi cười nói với hắn,



- Trong lòng cậu có bất mãn với việc ta đã sắp xếp cho cậu đến học viện làm giáo viên danh dự không? Dù sao cậu cũng là một thương nhân lớn như vậy, thời gian quý giá, xem như là ta đã làm lỡ rất nhiều chuyện của cậu rồi.



- Không có, hoàn toàn nghe theo Vân Lão dặn dò.



Bạch Tiểu Thăng khách khí cười đáp.



Coi như có, chẳng lẽ hiện tại ta còn có thể cự tuyệt à.



Trong lòng Bạch Tiểu Thăng thoáng oán thầm một câu.



- Không có hay, hay a!



Vân quang chi cười bảo,



- Vậy thì ta sẽ sắp xếp cho cậu thêm một số việc.



Nụ cười trên môi Bạch Tiểu Thăng chợt cứng lại.



Lão già này, cũng thật là đánh rắn tùy gậy mà.



Ngươi khách khí với ông ta, ông ta sẽ rất không khách khí với ngươi.



- Hoàn toàn theo...



Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ một chút, thay đổi lời giải thích, khách khí tiếp lời,



- Ngài nói.



Vân Quang Chi vui vẻ, cũng không để ý Bạch Tiểu Thăng lâm thời thay đổi lời giải thích.



Trong lúc nói chuyện, mọi người đã rời khỏi phòng khách, đi qua một đoạn hành lang ngắn, rồi tiến vào cầu thang, theo cầu thang đi xuống.



Thời đại hiện nay, mọi người đều khá bận rộn, cũng khá là lười biếng, ngoại trừ vì giảm béo, thang máy hỏng rồi, có thể đi thang máy ai còn nguyện ý trèo cầu thang cơ chứ.



Có điều, hành lang nơi này yên tĩnh, đúng là rất dễ nói chuyện.



Phòng khách ở ngay trên lầu ba, cũng không cao bao nhiêu, tiếp tục đi cũng không mệt.



Vân Quang Chi dẫn mấy người Bạch Tiểu Thăng đi xuống, nhân tiện bảo,



- Thằng nhóc cậu cũng đừng chê ta tìm việc cho cậu, kỳ thực ta lâm thời tìm việc làm thêm cho cậu cũng là vì muốn tốt cho cậu mà thôi.



- Vâng, Vân lão sắp xếp, đương nhiên sẽ không thiệt thòi tôi.



Bạch Tiểu Thăng gật đầu phụ họa.



Đáp ứng cũng đã đáp ứng rồi, hà tất phải bực tức, còn thiệt thòi ân tình.



- Nghĩ một đằng nói một nẻo.



Vân Quang Chi nhìn Bạch Tiểu Thăng một cái, cười xùy bảo.



Bạch Tiểu Thăng cũng nở nụ cười.



Người bên ngoài nghe thấy muốn cười nhưng lại cố kiềm chế.



Vân Quang Chi xoay người lại đảo mắt nhìn một lượt, giơ một ngón tay ra chỉ những chàng trai cô gái đi theo phía sau kia.



- Nhìn thấy hay không, bọn họ đều là học sinh của học viện chúng ta đấy, nhìn, đều rất tốt đấy!



Bạch Tiểu Thăng theo Vân Quang Chi chỉ nhìn những người kia một chút.



Năm chàng trai cô gái kia đều hơn hai mươi tuổi, mỗi người thần thái sáng láng, nhìn tinh thần rất đủ, dáng dấp không đẹp trai thì cũng là đẹp gái.



Bạch Tiểu Thăng đã từng kiến thức qua bọn họ làm cho vợ chồng Landvo ăn quả đắng, không nhịn được gật đầu,



- Quả nhiên, đều là người ngạo cốt bất phàm.



Những chàng trai cô gái kia nghe vậy, biểu hiện trên mặt tự nhiên nhiều hơn mấy phần kiêu ngạo, dường như cảm thấy Bạch Tiểu Thăng rất là biết hàng.



- Ý của cậu, ta hiểu.



Vân Quang Chi chắp tay sau lưng đi xuống, vừa đi vừa bảo,



- Ngạo cốt bất phàm? Cậu cũng nhìn ra những tên nhóc khốn nạn này đều là đầu gai, có đúng hay không? Ta ấy mà, trước tiên vẫn là đưa bọn họ cho cậu, đừng khách khí, có thể sau đó bọn họ đều là học sinh của cậu hết đấy!



- Ta muốn cho bọn họ làm hộ vệ của cậu, trong lúc cậu ở Nam Mỹ, sẽ do bọn họ bảo vệ an toàn cho cậu!



- Đương nhiên, thuận tiện, cậu và Lôi Nghênh có thời gian, cũng có thể chỉ điểm bọn họ một, hai! Chỉ chút gì đều được! Ta, không ý kiến đâu!



Bạn cần đăng nhập để bình luận