Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1135: Chửi cho sướng miệng

Ba giờ chiều, Bạch Tiểu Thăng đưa phần thứ hai của bản báo cáo đến thẳng tổng bộ.

Nếu như nói, phần báo cáo buổi sáng kia là ném một tảng đá to bằng cái thớt xuống hồ nước yên tĩnh, khiến cho hồ nước dậy sóng thật lâu không ngừng lại được.

Như vậy phần báo cáo buổi chiều này mới chân chân chính chính là sóng to gió lớn!

Bởi vì trong báo cáo lần này không chỉ riêng xuất hiện mấy người đứng đầu công ty cỡ lớn mà còn xuất hiện một vị người phụ trách sản nghiệp của tỉnh, người này thuộc cùng một khu vực với Uông Tử Du, mà vấn đề vi phạm của hắn chỉ có cao hơn chứ không có thấp hơn so với Uông Tử Du!

Tất cả người ở tổng bộ lại xôn xao lên.

Vốn tưởng là tất cả lời nói thán phục đều nói ra lúc buổi sáng rồi bây giờ mới biết.

Chuyện này vốn là “con chuột kéo cào gỗ, đầu to là đầu phía sau”!

Rất nhiều người đều biểu hiện sự kích động, tiếp tục tụ họp lại một nơi dùng cổ họng khàn khàn đến phát khô, ríu rít bàn luận không lo mệt mỏi.

- Tôi đi! Một vị người phụ trách sản nghiệp tỉnh, mấy vị tổng giám đốc ở công ty hạng nhất, đội hình này chắc chắn là mạnh hơn so với buổi trưa!

- Không thể so sánh được! Nếu thật muốn so sánh thì buổi sáng phải thêm một tên Uông Tử Du nữa vào mới đủ! Chuyện này căn bản là lập tức chém bảy tám phần tầng quản lý hạt nhân cấp cao ở trong tỉnh thứ hai của tập đoàn nha…

- Chỉ là trong một ngày mà thôi, đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng định làm gì đây chứ, không hù chết người ta thì không bỏ qua à!



Sau rất nhiều tiếng rung động, bỗng nhiên có người đưa ra một vấn đề.

- Người phụ trách khu vực kia là Từ Vân Thông tiên sinh vẫn còn ở nước ngoài, nếu hắn biết gần bảy phần mười người trong hai tỉnh dưới trướng của hắn đều bị Bạch Tiểu Thăng xử lý chỉ trong một ngày. Cũng không biết là hắn sẽ có cảm tưởng thế nào…

Trong văn phòng của Trầm Bồi Sinh.

Trầm Bồi Sinh sau khi nhận được tin tức chỉ im lặng đến nửa ngày mới thở ồ ồ ra một ngụm khí hỗn loạn.

- Thầy, nếu như ngài tức giận thì đừng kìm nén, phía sau cánh cửa kia đã đóng kín rồi, người ngoài không nghe thấy được.

Lâm Ngọc ở bên cạnh cẩn thận từng li từng tí một nói lời đề nghị.

Nếu như thầy chửi ầm lên hoặc là đập phá đồ vật đều được.

Dù sao cũng tốt hơn bị tức ở trong lòng tổn hại thân thể.

- Được.

Trầm Bồi Sinh im lặng một lát, chỉ nói một chữ nhẹ như như mây gió.

Dường như sắc mặt của hắn cũng đã trở lại như bình thường.

- Được?

Lâm Ngọc nghe được cũng phải sững sờ.

Buổi sáng, thầy còn rất tức giận, rất đau lòng vì bên Cam Đông kia tổn thất quá to lớn.

Buổi chiều, tổn thất của đoạn báo cáo này còn vượt quá xa so với buổi sáng, thầy lẽ nên càng tức giận mới đúng, làm sao lại mở miệng nói ra một chữ “được” như thế này.

Lâm Ngọc đều có chút bối rối.

- Nhìn xem, Bạch Tiểu Thăng thực sự là dạy cho thầy trò chúng ta một bài học rồi!

- Để cho thầy trò chúng ta biết được, bây giờ Bạch Tiểu Thăng khác xa Bạch Tiểu Thăng của một năm trước! Không thể nhìn hắn bằng con mắt cũ được!

- Một con rắn nhỏ giờ hóa thành giao long rồi, có thể vật cổ tay với con, còn đấu trí với thầy, biết đánh cho thầy và con một vố không kịp đề phòng rồi!

- Khiến chúng ta liên tiếp chịu những tổn thất nặng nề, không phải vậy còn không biết rõ được năng lực của Bạch Tiểu Thăng hắn như thế này, này không phải rất tốt hay sao!

Trầm Bồi Sinh nói từ từ đến mà vẻ mặt vẫn không đổi, chỉ có trong mắt lạnh lẽo.

- Thầy vừa nói như thế, chính xác … không tính là chuyện xấu. Hơn nữa việc đã đến nước này thì thương tiếc hay tức giận cũng không làm được gì cả!

Lâm Ngọc đồng tình với Trầm Bồi Sinh, đồng thời kèm theo một chút khuyên nhủ.

Nhưng cùng lúc hắn cũng bị trêu chọc khiến cho chiến ý nổi lên nồng nặc.

Chẳng phải gặp đối thủ càng mạnh thì càng khiến cho người ta hưng phấn hay sao.

- Cái con giao long nho nhỏ này muốn khuấy nước sông lên ở khu Đại Trung Hoa, muốn làm hỏng chuyện tốt của lão Long Vương ta. Nhưng đúng là đáng trách, muốn chết à!

- Trước đây thầy yêu mến người tài nên mới muốn nghĩ lôi kéo hắn, tuy lần lượt đều bị từ chối, rất nhiều lần trở nên đối địch với nhau, thế nhưng trong lòng này của thầy, không thể không nói, vẫn giấu kín một tia ao ước, hi vọng đến khi thầy lên làm tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa, thì cuối cùng hắn cũng sẽ hiểu cho lý lẽ của thầy, đồng thời sẽ làm việc cho thầy.

- Đáng tiếc, hắn lại đi theo một con đường khác -- làm chướng ngại vật của thầy!

Ánh mắt của Trầm Bồi Sinh lạnh lẽo, giọng nói của hắn càng lạnh hơn.

- Để thầy nhận ra được hiện thực này rồi cắt đứt suy nghĩ kia. Chẳng phải quá được sao!

Lâm Ngọc gật đầu.

- Được!

Nếu như Bạch Tiểu Thăng thật sự sớm thức thời, đứng ở phía bên mình, Lâm Ngọc hắn lại không thể vào trong cùng phân cao thấp, vậy thì không được!

Trầm Bồi Sinh cảm thán xong.

Quan tâm một chút rồi bắt đầu quay trở lại việc của bản thân.

- Tập trung mấy năm đầu tư vào mà bị hủy diệt sạch trong chốc lát! Nếu nói là do Trần Vũ Thành tới giúp đỡ cho Bạch Tiểu Thăng làm thành, tôi không tin!

Lâm Ngọc tối sầm mặt lại, gật gù.

- Uông Tử Du, chuyện này hắn chạy không thoát được, coi như có người của Trần Vũ Thành ở Cam Đông, thế nhưng bên kia cũng chỉ có hắn là có thể nắm giữ vấn đề của những người kia! Tên khốn kiếp này, cũng thật là bị Bạch Tiểu Thăng thu mua rồi!

Lâm Ngọc càng là giận dữ nói.

Theo kết quả vừa ra, cũng chỉ có nó là một trong những cái có thể hiện ra độ khả thi.

Vốn là cái kia xem ra không thể là đáp án, lại chính là đáp án.

- Đáng trách, buổi trưa hắn còn thúc giục trả hắn món tiền kia, bên này chúng ta đã chuyển khoản “tiền động viên”, tên khốn này bán đứng chúng ta, lại còn lấy hai triệu từ chỗ chúng ta nữa! Nào có chuyện tốt như thế chứ!

Lâm Ngọc nói bằng giọng giận dữ.

- Vậy thì chúng ta đệ trình bổ sung điều tra liên quan đến Uông Tử Du, để đưa hắn đi ngồi tù, mười mấy hai mươi năm, để hắn kiếm được tiền thì cũng mất mạng lừa bịp!

Trâm Bồi Sinh giơ tay, hơi ép xuống.

- Đã chậm rồi.

Trầm Bồi Sinh nói bằng giọng khẳng định.

- Thằng nhóc họ Bạch có thể làm cho hắn phản bội chúng ta, nhất định là cho hắn đường lui chu đáo, tổng bộ bên này lẻ loi e là khó có thể trừng phạt Uông Tử Du hắn được!

Lâm Ngọc há hốc mồm, muốn nói cái gì.

Trình Lưu đi tới có việc muốn bẩm báo.

Lâm Ngọc trước tiên chờ hắn nói.

Trình Lưu nói.

- Lúc nãy, tổng bộ phát ra một phần thông báo, nói Uông Tử Du lạc đường biết quay lại, giúp đỡ báo cáo vạch trần những nhân vật có vấn đề, công lao to lớn, nhưng cũng là người vi phạm vấn đề, không đáng khôi phục chức vụ. Tổng bộ tập đoàn quyết định, miễn trừ hoàn toàn truy trách đối với những việc Uông Tử Du đã vi phạm mặc kệ là vấn đề lớn đến đâu.

Dứt lời, Trình Lưu còn bổ sung một câu nữa.

- Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải tự mình đồng ý và đồng thời ký tên luôn.

Trầm Bồi Sinh gật gù.

Trình Lưu lui ra ngoài.

Lâm Ngọc không nói gì.

Thầy mình đoán không sai!

- Thật sự muốn đối phó một Uông Tử Du, coi như hắn không ở tập đoàn, chúng ta vẫn có thể thực hiện như thường, hắn mà tiến vào giới kinh doanh thì chúng ta liền để hắn mất hết vốn liếng, hắn đầu tư thì chúng ta cũng có thể khiến cho hắn mất hết vốn liếng, dễ dàng quật đổ hắn. Mấu chốt là có đáng giá hay không. Còn nữa, giết chết một Uông Tử Du có thể để càng nhiều người của chúng ta bên này bị Bạch Tiểu Thăng chú ý hay không. Kết quả là ngược lại làm cho một thân này rối loạn thêm!

Trầm Bồi Sinh nói.

- Vậy ý của thầy là…

Lâm Ngọc có chút rõ ràng.

- Uông Tử Du không quan trọng gì, Bạch Tiểu Thăng mới là then chốt, thầy nói là chớ có lẫn lộn đầu đuôi!

Trầm Bồi Sinh gật đầu.

Thật ra sức hiểu biết của Lâm Ngọc vẫn rất tốt.

- Bây giờ thầy sẽ gọi điện thoại cho Từ Vân Thông nói rằng Bạch Tiểu Thăng quấy lung ta lung tung địa bàn của hắn lên để hắn không thể không tức giận!

Trầm Bồi Sinh suy nghĩ một chút.

- Ngoại trừ việc Bạch Tiểu Thăng khơi ra người của chúng ta ở bên kia ra thì ngược lại cũng không thể nói tất cả đều là chuyện xấu, ít nhất thì những động tác mà chúng ta nhằm vào Từ Vân Thông sẽ được che giấu rất tốt. Sẽ không bị Từ Vân Thông phát hiện ra!

Mạnh như Trầm Bồi Sinh cuối cùng thì cũng không phải là thần thánh.

Hắn cân nhắc tinh tế tỉ mỉ toàn diện rồi nhưng lại càng dễ bị sai một điểm là đi cả bàn.

Trầm Bồi Sinh không biết là chính bởi vì Bạch Tiểu Thăng phát hiện ra tính toán của hắn đối với Từ Vân Thông nên mới được Từ Vân Thông giúp đỡ, cung cấp chứng cứ để uy hiếp “xúi giục” Uông Tử Du, mà Uông Tử Du đã cung cấp chứng cứ then chốt rồi còn được Từ Vân Thông lén lút ủng hộ nên Bạch Tiểu Thăng mới có thể thuận buồm xuôi gió, bắt lại một người phụ trách sản nghiệp ở một tỉnh khác, cộng thêm những người đứng đầu của mấy công ty lớn.

Nói cho cùng thì Trầm Bồi Sinh thông minh một đời nhưng lại gặp phải một thằng nhãi Bạch Tiểu Thăng ra bài không theo lẽ thường này.

Lại còn vô cùng may mắn.

Muốn có đồng minh cực mạnh, muốn có sự ủng hộ của dư luận, có Trần Vũ Thành.

Muốn có mạng lưới tình báo, có Dư Doanh.

Muốn có sự ủng hộ của tổng bộ, có Hạ Hầu Khải.



Chỉ có thể nói lần này ông trời thật sự là không quan tâm đến Trầm Bồi Sinh hắn.

Cũng đúng, chuyện tốt không thể để cho một mình hắn chiếm hết, những năm này Trầm Bồi Sinh hắn phát triển thế lực, bồi dưỡng người thân tín, cũng quá mức thuận buồm xuôi gió.

Lẽ trời vẫn còn tốt mà thôi.



Trước mắt, Trầm Bồi Sinh cũng không biết nỗi lòng thật sự của Từ Vân Thông, còn tưởng rằng hắn biết được tin tức sẽ tức giận, sẽ hận Bạch Tiểu Thăng quấy nhiễu cho một bàn của hắn bị hỏng bét, mang đến cho hắn vô số rắc rối.

Trước mắt việc mà Trầm Bồi Sinh muốn làm cũng là thúc đẩy gây xích mích giữa Từ Vân Thông với Bạch Tiểu Thăng.

Trên danh nghĩa là cùng cấp bậc với nhau, nhưng người phụ trách sản nghiệp khu vực đối đầu với đại sự vụ quan thì người sau có phải nói là có phần thắng lớn hơn nhiều lắm.

Có điều, một người phụ trách sản nghiệp khu vực dùng hết sức lực để gây rắc rối thì ngay cả đại sự vụ quan cũng sẽ đau đầu không dứt nổi.

Trầm Bồi Sinh muốn đúng là hiệu quả này.

Nếu thật sự Từ Vân Thông đi chống lại Bạch Tiểu Thăng để bảo vệ những người đã xuất hiện trong báo cáo thì thật là không có cơ hội nào thực hiện được bởi vì chứng cứ đã xác thực quá rồi!

Thế nhưng, nếu như Từ Vân Thông gây rắc rối ở trong đó để cho Bạch Tiểu Thăng vì chuyện đó mà tự rước lấy rắc rối, vậy tuyệt đối là có thể.

Hơn nữa, trước đây Trầm Bồi Sinh từng có “chuyện làm ăn” với Từ Văn Thông, cũng xem như là “người quen”.

Vì thế sau khi Trầm Bồi Sinh suy nghĩ một lát xong thì gọi điện thoại cho Từ Vân Thông.

Trầm Bồi Sinh xem ra, coi như là gọi điện thoại bán cho cái tốt thì cũng xứng đáng.

Lâm Ngọc im lặng không lên tiếng, ở bên cạnh lẳng lặng nghe.

- Trầm lão à, ngài tìm tôi sao?

Sau khi điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến giọng nói của Từ Vân Thông, khách khí ôn hòa có lễ phép giống như ngày thường.

- Lão Từ, bây giờ cậu vẫn còn ở Châu u hả?

Trầm Bồi Sinh hỏi.

- Đúng rồi.

Từ Vân Thông cười nói ở trong điện thoại.

- Trầm lão có gì dặn dò sao.

- Địa bàn mà cậu quản lý xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu không hay biết gì sao?

Trầm Bồi Sinh lại hỏi.

Phía bên kia im lặng.

Dễ nhận thấy là Từ Vân Thông có biết đến, hơn nữa còn “giả vờ bình tĩnh”!

Trầm Bồi Sinh phán đoán như vậy, lúc này mới chớp thời cơ nói.

- Hạ lão gọi tôi đến nói là nghiên cứu báo cáo của Bạch Tiểu Thăng. Trước sau có hai phần, một phần là vào buổi sáng, một phần là vào buổi chiều, một phần đến từ tỉnh Cam Đông, một phần đến từ tỉnh Đại Khoảnh.

- Lợi hại chưa, bảy tám phần người ở hai cái tỉnh đều bị Bạch Tiểu Thăng hắn viết vào báo cáo. Bình thường không thấy Bạch Tiểu Thăng hắn hung tàn mấy, nhưng lần này thì thấy được rồi!

- Chú em cậu phải lưu ý nhiều lắm, cũng phải bảo người phía dưới lưu ý nữa, cố gắng không trêu tên sát thần này nữa, có thể trốn thì cứ cố mà trốn đi.

- Đương nhiên, tôi thân là đại sự vụ quan nói những chuyện này với cậu là không thích hợp, đây là tôi lén lút nói một chút thôi! Ai bảo quan hệ của hai người chúng ta không tệ chứ, trước đó, cậu còn giúp đỡ tôi mà có phải không.

- Còn có, lão Từ à, bây giờ Bạch Tiểu Thăng này gắt như mặt trời lúc trưa, lại được tổng giám đốc Hạ Hầu Khải rất là coi trọng, chính là tôi cũng phải nể hắn mấy phần, cậu ngàn vạn lần không nên sinh tâm tư tức giận, nếu như hắn có cái gì đó muốn hỏi cậu thì cậu cứ trả lời khách khí một chút, vạn lần không nên coi mình có tư cách và từng trải hơn mà thất lễ với hắn, người này vậy mà thù dai lắm đấy.

Nhìn Trầm Bồi Sinh như là có ý tốt khuyên bảo nhưng thật ra tất cả là rắp tâm hại người,

Ở trong mắt người cùng cấp khác thì “thủ đoạn vụng về” càng tràn ngập ý đồ gây xích mích.

Có điều ở trên đời này làm gì có cái kế sách nào là tuyệt đối ngu xuẩn chứ.

Chỉ cần có điều kiện thích hợp lại dùng đúng lúc, hạ sách thường thường cũng có thể sinh ra hiệu quả không bình thường.

Đặc biệt trước mắt, Trầm Bồi Sinh thấy là Từ Vân Thông đã tức giận đan dệt vì hai phần báo cáo kia, đang nóng tính và vô cùng tức giận, “thù hận mười phần” với Bạch Tiểu Thăng, chỉ là dùng tu dưỡng của chính mình mà khắc chế đi thôi.

Như vậy, chỉ cần vài câu nhìn như khuyên nhủ nhưng thật ra kẻ ty tiện bỉ ổi nói như vậy thường thường càng tiện dụng.

Trầm Bồi Sinh nói xong chỉ nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến một câu mắng nặng nề âm u, thậm chí giọng nói khác một trời một vực với một Từ Vân Thông bình thường ôn tồn bình tĩnh.

- Khốn kiếp, vô liêm sỉ!

Chỉ nghe câu mắng người trực tiếp thô bạo như vậy là biết Từ Vân Thông đang thật sự tức giận.

- Lão Từ, biết là cậu không thoải mái, cũng không cần kìm nén đâu, có tức giận thì cứ phát ra.

Trầm Bồi Sinh nói như là thân thiện hiểu biết.

- Tiểu nhân bỉ ổi, đồ vô liêm sỉ, con hoan, tôn tặc…

Từ Vân Thông vừa mở miệng liền lập tức mắng to như trời long đất lở, một hơi mắng đủ một phút không câu nào giống câu nào, càng là thở hồng hộc.

Tuy Trầm Bồi Sinh biết là mắng Bạch Tiểu Thăng nhưng chữ thô chữ tục vào thẳng tai của chính mình nghe cũng rất là khó chịu, một mực ngăn lại Từ Vân Thông đang phát tiết thì có thể không được, vì dù sao thì cơn giận này là do hắn thổi lên mà.

Không dễ gì nghe hết từng cái Từ Vân Thông mắng xong, Trầm Bồi Sinh mới nói.

- Lão Từ, xin bớt giận, tôi chính là sợ cậu hành động theo cảm tính, không khống chế được chính mình lại đi đến chỗ tổng giám đốc Hạ Hầu Khải làm loạn nên tôi mới gọi cú điện thoại này cho cậu. Phải biết là nếu cậu thật sự muốn đi làm loạn thì ở bên tổng giám đốc Hạ cũng rất khó mà thành công, tuy rằng nhờ vậy có thể làm khó cái tên Bạch Tiểu Thăng kia, nhưng cuối cùng giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, như vậy không nên!

Lời nói này cũng là dẫn dắt một cách thành thật.

Không coi là thủ đoạn cao minh, thậm chí sau đó Từ Vân Thông có phát hiện ra có thể có oán hận Trầm Bồi Sinh hắn thúc đẩy bất hòa.

Có điều, chắc là thua xa loại oán hận của Từ Vân Thông đối với Bạch Tiểu Thăng.

Trầm Bồi Sinh tự cảm thấy hắn vẫn có thể chấp nhận được sự bất mãn ở mức độ đó.

Ở đầu bên kia của điện thoại, dường như Từ Vân Thông cũng đã mắng thoải mái, thở dài một hơi, giọng nói lại trở lại ôn hòa có lễ phép như lúc trước.

- Trầm lão, cám ơn ông đã nhắc nhở, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận! Chỉ là không thể mắng ngay mặt thằng khốn đó một trận, không thoải mái cho lắm. Những chuyện về sau cũng sẽ không vất vả ngài phải hao tổn tâm trí.

- Ha ha, vậy tôi cũng yên tâm.

Trầm Bồi Sinh cũng cười nói.

Hai người nói chuyện thêm hai câu, từng người một cúp điện thoại.

Bỏ điện thoại xuống, Trầm Bồi Sinh cười lạnh với Lâm Ngọc đang đứng bên cạnh.

- Từ Vân Thông này đã ghi hận trong lòng đối với Bạch Tiểu Thăng, lúc nãy càng là mắng một lát, nói không chừng một lúc nữa hắn sẽ gọi điện thoại cho Hạ Hầu Khải xả tiếp một trận nữa! Cho tới Bạch Tiểu Thăng, sẽ lại làm theo quy trình mà phải gọi điện cho Từ Vân Thông để hỏi dò một phen, con đoán xem, đến lúc ấy Từ Vân Thông còn có thể tốt tính như nói chuyện với thầy mà đi nói chuyện với hắn nữa không!

Những câu nói này ngược lại không phải là Trầm Bồi Sinh khoe khoang mưu kế thực hiện được gì với Lâm Ngọc.

Ý đồ gây xích mích cuối cùng cũng chỉ là con đường tắt.

Chỉ là, ngày hôm nay hai thầy trò đã bị Bạch Tiểu Thăng làm cho buồn phiền quá nhiều, không ngấm ngầm đâm Bạch Tiểu Thăng một cái, thật sự là vô cùng không thoải mái.

Mà trước mắt, lại không có cách nào dùng âm mưu dương mưu nào tốt hơn.

Con ngươi của Lâm Ngọc sáng ngời, cười lạnh nói.

- Chắc chắn thái độ của Từ Vân Thông đối với Bạch Tiểu Thăng sẽ không tốt, coi như gặp gỡ Từ Vân Thông cũng sẽ miệng nam mô bụng một bồ dao găm, trong mềm mỏng có giấu đao, Bạch Tiểu Thăng chắc sẽ đau đầu khi đối đầu với nhân vật như vậy!

Trầm Bồi Sinh nở nụ cười, ánh mắt phát lạnh.

- Cục diện trận này, coi như Bạch Tiểu Thăng muốn thắng, vậy chúng ta cũng tuyệt không thể làm cho hắn thắng được thoải mái, nhất định phải đưa tới cho hắn thêm một kẻ thù mới được!

Lâm Ngọc nghe tiếp được lời nói này liên tục gật đầu.

Tiện thể phải cho Bạch Tiểu Thăng gây nhiều thù hằn, dựng lên nhiều kẻ địch mạnh.

Như vậy, chờ đến lúc tường muốn đổ mới gọi mọi người đẩy!

Đến lúc đó nhìn xem hắn có chết hay không!

Hai thầy trò thậm chí còn mơ ước một phen, chờ xem Từ Vân Thông có thể làm loạn thật to tổng bộ lên hay không.

Bọn họ không biết lúc Từ Vân Thông bỏ điện thoại xuống lại là cười gằn, gửi ghi âm của cuộc nói chuyện vừa xong cho Bạch Tiểu Thăng.

Từ Vân Thông mắng thật sướng miệng nhưng cũng không phải là mắng Bạch Tiểu Thăng.

Những câu nói kia mới chính là mắng Trầm Bồi Sinh.

Lão già kia còn phải ngoan ngoãn nghe lấy, lại còn phải khen hay!

Thoải mái quá!

- Muốn hãm hại tôi còn chưa nói, sau đó còn muốn tôi làm chim đầu đàn như vậy, lão già này thật nham hiểm!

Từ Vân Thông nhắc đến cái tên đó rồi cười gằn trong điện thoại.

- Đáng tiếc, lão già chết tiệt tính toán ngàn vạn lần cũng không tính ra ông đây đã biết tất cả!

- Lão già chết tiệt ông tính toán ngàn vạn lần cũng không ra một người trẻ tuổi chính là khắc tinh của ông!

- Tôi chờ mong một ngày kia ông xong đời, đến lúc đó, tôi sẽ vứt một tảng đá che lại miệng giếng cho ông!

Có điều không phải Bạch Tiểu Thăng tính trồng xuống kẻ địch này, mà là Trầm Bồi Sinh hắn.

Hai thầy trò đang chờ đợi thì rốt cuộc Từ Vân Thông cũng gọi điện thoại đến chỗ Hạ Hầu Khải đó, Hạ Hầu Khải còn cố ý bảo người ta nói lại cho Trầm Bồi Sinh một phen --

Không nói nguyên văn chỉ có ý tứ đơn giản:

Từ Vân Thông nói, tự thẹn không tra được, cảm ơn Bạch Tiểu Thăng quét dọn sâu mọt, hắn dùng hết sức ủng hộ công việc của Bạch Tiểu Thăng!

Cái nội dung này khiến cho Trầm Bồi Sinh và Lâm Ngọc tức giận đến máu không thông.

Thậm chí Trầm Bồi Sinh còn giận dữ mắng Từ Vân THông.

- Từ Vân Thông thật là một người gian trá khéo đưa đẩy, chỉ dám mắng chửi người ở chỗ này của ta, còn tỏ ra giận dữ, quay mặt lại chạy đến chỗ Hạ Hầu Khải đó xum xoe nịnh bợ lấy lòng! Thật sự là một đồ giả dối!

Nói xong Trầm Bồi Sinh còn thở dài thườn thượt.

- Lâm Ngọc, con đã thấy được chưa, quả nhiên làm việc vẫn là phải dựa vào người của chính mình nha!

Lâm Ngọc hơi gật đầu, rất đồng tình đối với lời nói của thầy.

- Đúng rồi, cái thằng Bạch Tiểu Thăng kia, bây giờ hắn ở đâu rồi?

Đột nhiên Trầm Bồi Sinh hỏi.

- Bạch Tiểu Thăng chắc là ở Đại Khoảnh! Để con gọi điện thoại hỏi một chút!

Lâm Ngọc vội vàng nói.

Chuyện này mang đến cho bọn họ một rắc rối to lớn, muốn phá tình thế này, muốn hại người, nhưng lại quên một chuyện mấu chốt nhất, cũng là vấn đề quan trọng nhất --

Bạch Tiểu Thăng ở đâu, hắn đang làm gì?

Lâm Ngọc gọi đi một cuộc điện thoại, rất lâu sau mới có người nghe, báo cho Trầm Bồi Sinh một cái đáp án này có thể không được tốt lắm.

- Không biết tung tích của Bạch Tiểu Thăng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận