Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 196: Ông dám giở trò cùng tôi sao!

Ba người nhà họ tôn vội vàng rời đi.

- Cha, ngài biết rõ Bạch Tiểu Thăng sẽ không đồng ý, vậy chúng ta còn tới làm gì, tự chuốc nhục nhã sao.

Tôn Diệc Nhiên nhịn không được nói,

- Con thấy, cứ trực tiếp đánh đổ quảng trường Outlets, đến lúc đó để Bạch Tiểu Thăng đi cầu chúng ta!

Tôn Thiên Lợi ở bên cạnh, cũng gật gật đầu.

- Con biết cái gì!

Tôn Hướng Đông nhìn Tôn Diệc Nhiên một chút, cười lạnh nói,

- Cha muốn trả thù Bạch Tiểu Thăng này! Nếu bây giờ cha hủy quảng trường Outlets, Bạch Tiểu Thăng hắn có thể nhận tổn thất gì sao? Con cho là hắn thật sự cùng sống cùng chết sao với hạng mục à. Hạng mục xong, hắn cũng xong rồi sao? Đừng ngốc thế!

- Người đối tác kia của cha muốn hắn thân bại danh liệt!

Tôn Hướng Đông nhe răng cười,

- Thậm chí, để hắn ngồi tù!

Tôn Hướng Đông nhìn bốn phía, xác nhận không có người, đưa tay lấy ra một cái cúc áo từ trong âu phục của mình.

Đây là đồ chơi Trang Bác Nghệ dùng nhiều tiền mua tới, thiết bị ghi âm đặc biệt.

Tôn Hướng Đông thao tác một phen, bên trong cái cúc áo kia vang lên giọng nói của Bạch Tiểu Thăng ——

- Nói nghe một chút, điều kiện thích hợp thì Bạch Tiểu Thăng tôi thật sự có khả năng đồng ý với các người.

Tôn Thiên Lợi, Tôn Diệc Nhiên kinh nghi nhìn Tôn Hướng Đông, Tôn Hướng Đông đắc ý cười lên.

- Nghĩ lại xem, đoạn ghi âm này nếu xử lý một chút, đưa cho truyền thông, sẽ như thế nào đây! Cắt ra một đoạn, thậm chí có thể cầm đến toà án làm chứng cứ!

Tôn Hướng Đông cười nói,

- Cha quý tài, muốn cứu hắn một mạng. Đáng tiếc Bạch Tiểu Thăng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, thế thì chỉ có một con đường chết!

Người nhà họ Tôn nói chuyện, không dừng bước, đi đến bên cạnh thang máy.

- Có phần ghi âm này, con nhìn Bạch Tiểu Thăng lần này còn có thể thoát được sao, hắn phải chết không nghi ngờ!

Tôn Diệc Nhiên hưng phấn, nhịn không được nói.

- Im lặng!

Tôn Hướng Đông nhướng mày quát một tiếng, ngăn cản Tôn Diệc Nhiên tiếp tục nói.

Đinh một tiếng.

Cửa thang máy vừa mở, một vị mỹ nữ cất bước đi ra, hơi kinh ngạc nhìn người nhà họ Tôn một chút, nghiêng người đi qua.

Người nhà họ Tôn nối đuôi nhau đi vào thang máy, Tôn Diệc Nhiên nhịn không được nhìn chằm chằm bóng lưng mỹ nữ, chậc chậc khen ngợi.

- Cô gái này rất xinh đẹp, có thể so với Ngụy thiên hậu, vưu vật như này mình phải điều tra một phen, nhìn xem có thể đuổi tới tay không!

Tôn Hướng Đông cũng nhìn chăm chú mỹ nữ kia.

- Vừa rồi Diệc Nhiên nói, thang máy đúng lúc đến, người phụ nữ này có nghe được hay không đây. . . Được rồi, có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi, coi như nàng nghe được cũng có biết ai là Bạch Tiểu Thăng.

Tôn Hướng Đông khẽ lắc đầu.

Cửa thang máy khép lại, sắp ngăn cách thân ảnh mỹ nữ ở bên ngoài.

Mỹ nữ đi về phía trước một đoạn, bỗng nhiên ngừng chân, quay người, lông mày có chút nhăn lại.

- Bọn họ đang nói về Tiểu Thăng? Ghi âm gì!

Ngụy Tuyết Liên ẩn ẩn có chút lo lắng.

Bạch Tiểu Thăng đang chuẩn bị đi ra ngoài, cửa vừa mở ra, hắn vui mừng phát hiện đứng ngoài cửa là Ngụy Tuyết Liên.

- Thật là đúng dịp, Tuyết Liên em ăn cơm chưa?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi,

- Em tan ca trở về thì gõ cửa phòng anh, kết quả anh không ở.

- Em có việc muốn nói với anh!

Ngụy Tuyết Liên nghiêm túc nói.

. . .

Hai phút đồng hồ về sau, nụ cười Bạch Tiểu Thăng thu lại.

Hắn suy nghĩ kỹ một chút, chuyện ngày hôm nay vốn là cảm giác được có chút khác thường, từ trong miệng Ngụy Tuyết Liên, rốt cục xác nhận mục đích thực sự của cha con nhà họ Tôn.

Đến để lén ghi âm hắn?

Thủ đoạn bẩn thỉu!

Bạch Tiểu Thăng nhớ lại một chút, những câu mình nói, xử lý xong lại ghép một phen, xác thực có thể làm cho mình vô cùng bị động.

- Mặc dù đến lúc đó, mình cũng có thể nghĩ ra biện pháp ứng phó, nhưng không bằng hiện giờ liền giải quyết tốt!

Bạch Tiểu Thăng cười đầy áy náy với Ngụy Tuyết Liên,

- Tuyết Liên, anh phải đi xử lý chuyện này một chút, về sau lại mời em ăn cơm!

Ngụy Tuyết Liên cười cười.

- Anh đi đi, em làm bữa tối chờ anh!

Bạch Tiểu Thăng ngọt ngào, cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết,

- Em thật tốt!

Lập tức, hắn vội vàng bước đi, thẳng đến thang máy.

Trong đôi mắt Bạch Tiểu Thăng mang theo một tia lạnh lùng.

Tôn Hướng Đông, ông muốn chơi mánh khóe với tôi sao? Ông thật sự cho rằng, Bạch Tiểu Thăng tôi không còn thủ đoạn gì nữa sao!

Vậy tôi sẽ để ông kiến thức một chút!

. . .

Tổ tôn ba đời nhà họ Tôn, đang đón xe trở về nhà.

Trong xe, Tôn Diệc Nhiên có chút vội vã không nhịn nổi, nói với Tôn Hướng Đông,

- Cha, bây giờ chúng ta gọi cho Trang Bác Nghệ đến đây đi, đưa đoạn ghi âm của Bạch Tiểu Thăng này để hắn chọc ra!

Tôn Hướng Đông lại khẽ lắc đầu.

- Hiện giờ cũng được, nhưng mà không phải là thời cơ tốt nhất.

Tôn Thiên Lợi không hổ là lão giang hồ, ở bên cạnh vuốt chòm râu, híp mắt nói ra.

- Cha nói không sai!

Tôn Hướng Đông cười với Tôn Thiên Lợi, quay đầu nói với Tôn Diệc Nhiên,

- Con đó, khuyết thiếu chút lịch luyện, không giữ được bình tĩnh. Hiện tại nếu thả đi ra, nhiều lắm là bôi xấu một mình Bạch Tiểu Thăng mà thôi. Chúng ta là thương nhân, nhớ lấy, có thể một tiễn song điêu, một cục đá hạ ba con chim, cũng không cần nóng lòng nhất thời!

Tôn Diệc Nhiên nghĩ nghĩ, ánh mắt chớp lên,

- Ý của cha. . . Tại cùng ngày quảng trường Outlets khánh thành, lại đưa ra! Vừa hủy Bạch Tiểu Thăng, còn để hạng mục bọn họ bị đả kích?

Tôn Hướng Đông mỉm cười gật gật đầu, trong ánh mắt có mấy phần khen ngợi.

Một chút liền rõ ràng, không hổ là con của hắn.

Thử nghĩ xem, nguyên bản hạng mục kia cảm xúc đã đê mê, bây giờ ở cùng ngày khánh thành, truyền đến tin tức quản lý hạng mục phản bội, đó là tuyệt vọng bực nào!

Vụ bê bối này, cũng sẽ thành ác mộng của Bách Niên Cộng Trúc!

Đến lúc đó, nói không chừng ngay cả Bách Niên Cộng Trúc đều sẽ cầu tự vệ mà khởi tố Bạch Tiểu Thăng!

Tôn Diệc Nhiên tưởng tượng một phen, cũng hưng phấn lên.

Tứ phía đều là địch, Bạch Tiểu Thăng, tôi nhìn anh còn không chết sao! Đến lúc đó, anh sẽ giống một con chó, ngoan ngoãn quỳ xuống cầu xin tôi!

Tôn Diệc Nhiên hưng phấn đến toàn thân có chút phát run.

Giờ phút này, Bạch Tiểu Thăng đang ngồi ở trong xe taxi, thông qua Hồng Liên, hắn kiểm tra ra địa chỉ nhà họ tôn.

- Nhà họ Tôn ở khu biệt thự cao cấp, trong khu nhà ở có được bảo an cao cấp, trong nhà hắn nhất định có không ít người hầu, thậm chí khả năng có bảo an tư nhân.

Bạch Tiểu Thăng kiểm tra tài liệu, trong lòng cảm khái,

- Đúng là vững như thành đồng, an toàn không lo ngại!

Nhưng mà, thật sự là an toàn không ngại sao?

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được cười lạnh.

. . .

Tổ tôn ba người nhà họ Tôn về đến nhà, Tôn Hướng Đông trước tiên đi phòng ngủ, đóng cửa lại, lấy một bức tranh từ trên tường xuống, làm lộ ra một mảng tường không có gì khác lạ, hắn cẩn thận từng li từng tí sờ xoạng, một mảnh vách tường di chuyển, lộ ra một cái ngăn tối.

Đây không phải là tủ bảo hiểm, nhưng so sánh với bảo hiểm định chế thì đắt đỏ hơn.

Ngăn tối bên trong không có tiền, chỉ có từng phần tài liệu và những chiếc đĩa CD nhỏ, đây là bảo bối của Tôn Hướng Đông.

Tôn Hướng Đông cẩn thận từng li từng tí bỏ cúc áo ghi âm bỏ vào, lại nhìn một chút, cầm lấy một cái đĩa CD nhỏ, phía trên dán một cái nhãn hiệu, thình lình viết hai chữ: Vương Duệ.

Hắn và Vương Duệ kết giao nhiều năm như vậy, cũng đã lưu lại một tay.

Tôn Hướng Đông thả đĩa CD trở về, cẩn thận đóng kỹ ngăn tối, lúc này mới cười một tiếng, quay người rời đi.

Bên ngoài khu biệt thự.

Bạch Tiểu Thăng xuống xe, đứng ở chỗ đèn đường nhìn bức tường cao. Nơi này, dựa vào mình chỉ sợ ngay cả cửa cũng không vào được.

- Xem ra, mình phải gọi một đám giúp đỡ chuyên nghiệp.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận