Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2366: Nhặt được bảo (1)

Tàu thuỷ cặp bờ, đám người Bạch Tiểu Thăng xuống tàu. Mộ đầu khác của hòn đảo này chính là trạm phát điện thủy triều. Mà lúc này bọn họ cũng đến lúc phải chào người bạn mới quen để qua làm chuyện chính.

- Hôm nay đúng là phải cảm ơn các người, tôi nhất định sẽ báo đáp lại ân tình của các người t!

Tới lúc chia tay, Troga trịnh trọng nói với Bạch Tiểu Thăng, lại gật đầu chào Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh.

Đối với doanh nhân trẻ tuổi lịch sự này, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng rất có thiện cảm, cả hai đều nói anh ta "Chú ý giữ gìn sức khoẻ".

- Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, anh không cần chú ý. Đây cũng xem như là một duyên phận.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Bạch Tiểu Thăng căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện bảo đối phương báo đáp.

- Như vậy sao được?

Troga vỗ vào ngực của mình, kiên trì nói:

- Vong ân phụ nghĩa không phải là tính cách của một người đàn ông nên có.

Bạch Tiểu Thăng chỉ đành phải thuận thế gật đầu.

Con người đều có tự tôn, cũng không thể một mực phản đối.

- Đúng rồi, anh có cần trợ giúp gì nữa không?

Bạch Tiểu Thăng nói.

Nếu Troga mở miệng, anh bằng lòng đầu tư cho doanh nhân trẻ tuổi này.

Troga nghe vậy thì liên tục xua tay, nghiêm túc nói:

- Tiếp theo, tôi sẽ không làm phiền các người nữa, tôi cần tự mình kinh doanh một lần nữa!

Thấy sắc mặt anh ta kiên định, Bạch Tiểu Thăng cũng đành thôi.

Thật ra, ngoại trừ đầu tư ra, Bạch Tiểu Thăng cũng có thể để lại phương tiện liên lạc của ngài Lever cho Troga.

Dù sao, Troga làm kinh doanh hương liệu, mà theo như lời ngài Lever nói, trước mắt ông ta đang nắm giữ tất cả quyền kinh doanh hương liệu trong tay.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng nghĩ kỹ lại thôi.

Mình và ngài Lever này vốn không quen biết, buổi sáng mới gặp lần đầu tiên, đối phương thế nào thật ra mình không hiểu rõ lắm. Nếu chẳng may ông ta lừa gạt Troga, mình chẳng phải có lòng tốt làm chuyện xấu sao?

Hơn nữa, mình cùng người ta không quá quen thuộc, không thể nào nhắc tới chuyện giúp đỡ được.

Ngài Lever hy vọng nhận được chính là một thương nhân Trung Quốc có thể cung cấp nguồn hàng. Troga lại rõ ràng không phải.

Còn một điểm nữa là quy mô kinh doanh của Troga và Lever cũng không ngang nhau, bàn chuyện hợp tác có vẻ cũng không thích hợp.

- Vậy, chúc anh mau chóng Đông Sơn tái khởi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Troga mỉm cười nói.

Troga cũng cười, bắt tay với ba người Bạch Tiểu Thăng rồi mới xoay người rời đi.

Sau khi nhìn theo Troga rời đi, ba người Bạch Tiểu Thăng lại vẫy xe, lên đường chạy tới trạm phát điện thủy triều ở đầu khác của hòn đảo.

Trên đoạn đường này không có chuyện gì xảy ra.

Nửa giờ sau, ba người Bạch Tiểu Thăng đến nơi và xuống xe.

Bọn họ tìm được đến trạm phát điện, đập vào mắt bọn họ là một đập lớn tương đối đồ sộ, một bên là đập chứa nước, một bên là biển rộng.

Bên trong đập lớn chính là nhà xưởng, thiết bị phát điện lại ở bên trong.

Xuất phát từ suy nghĩ an toàn, trạm phát điện trước mắt vẫn trong trạng thái niên phong, bên ngoài kéo lưới sắt, có một công ty an ninh chịu trách nhiệm trông coi.

Trong lúc nói chuyện, ngài Santos có nhắc tới những tin tức này.

Ba người Bạch Tiểu Thăng đi bộ về phía lối vào, còn chưa tới nơi đã thấy bên kia có bóng dáng rất nhiều người đang đứng.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Có chuyện gì náo nhiệt sao?

Lâm Vi Vi không khỏi tò mò nói.

Theo lẽ thường, trạm phát điện đã phong tỏa thì có gì để xem, còn tập trung nhiều người như vậy chứ?

- Chúng ta đi tới xem sẽ biết thôi.

Bạch Tiểu Thăng nói xong liền bước nhanh hơn.

Sau khi tới gần, ba người mới phát hiện ra có một đám người mặc trang phục bảo vệ đang tranh cãi với một người già.

Từ phía xa nhìn lại, cụ già kia khoảng hơn sáu mươi tuổi, dáng người hơi béo, ăn mặc giản dị, trong tay cầm theo thùng câu và cần câu, đang vung vẩy tay chân kêu lên.

- Tháng nào tôi cũng chạy tới đây câu cá, sao hôm nay lại không được chứ?

Người dẫn đầu những người bảo vệ là người quản lý chính, đó là một đàn ông để râu quai hàm, vẻ mặt không vui.

- Cụ ơi, không phải hôm nay không được, mà về sau đều không được! Trước đó những người này để cho cụ vào trong căn bản là vi phạm quy định, bây giờ đổi lại thành đội người của chúng tôi thì phải giữ đúng quy định. Bên kia là đập chứa nước chứ không phải là nơi câu cá. Cụ muốn câu cá có thể đi tới bờ biển à!

- Bờ biển?

Cụ già nhíu mày nói:

- Cá trong đập chứa nước mới béo, hơn nữa anh biết không, cá Lư bên trong ao to còn là do tôi thả cá bột vào đấy.

Chủ quản kia lập tức hừ lạnh nói:

- Đập chứa nước không phải là ao cá nhà các cụ, là ai đồng ý cho cụ thả cá bột gì đó chứ? Làm vậy một khi phá hỏng môi trường thì phải làm sao?

Lão già kia cũng cố chấp lên.

- Thằng nhóc, đừng tưởng rằng biết một chút kiến thức về môi trường và trạng thái phát triển lại tới chỉ trích tôi, tôi cho cậu biết, trong rất nhiều bằng cấp của tôi, lại có một cái danh hiệu học giả về môi trường và trạng thái phát triển đấy. Tôi biết nuôi thả cá gì sẽ gây ảnh hưởng gì cho môi trường. Người quản lý chính trước đó cũng không nói những lời ngu ngốc như vậy đâu.

Lời nói này làm cho người quản lý chính kia vô cùng mất hứng, lạnh mặt nói:

- Bây giờ, ở đây do tôi quyết định. Tôi nói không cho phép là không cho phép, nếu cụ cứ xông vào trong thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.

Cụ già lại nói:

- Được, được, tôi không tranh luận vấn đề học thuật gì đó với cậu nữa, xem như cậu nói hoàn toàn đúng, như vậy có thể làm gì chứ? Tôi chỉ đi vào trong câu một con cá, chỉ một con, mười lăm phút, không, mười phút là được rồi. Hôm nay con trai của tôi về nhà, nói thích nhất là món cá Lư kho tàu mà tôi làm.

- Vậy hôm nay, sợ rằng anh ta phải thất vọng rồi!

- Sao cậu có thể như vậy, lẽ nào cậu không có ba mẹ sao?

- Ba tôi sẽ không chạy đến đập chứa nước của trạm phát điện đưa ra yêu cầu vô lý như thế.

- Sao cậu vô lễ vậy!

...

Hai bên anh một câu, tôi một câu cãi nhau ầm ĩ.

Khi ba người Bạch Tiểu Thăng đến gần, bảo vệ bên kia cũng phát hiện ra bọn họ.

Một người trong đó lập tức đi tới, nghiêm mặt dùng tay ra hiệu đám người Bạch Tiểu Thăng dừng lại, nói:

- Các vị du khách, ở đây không mở với người ngoài!

Vừa nhìn ba người Bạch Tiểu Thăng là biết không phải người trong nước, càng giống với khách du lịch hơn.

Người quản lý chính và ông cụ đang cãi nhau đều theo bản năng quay đầu, quan sát ba người, vừa lúc cũng dừng lại một lát.

- Chúng tôi tới không phải để du lịch ngắm cảnh, chúng tôi muốn đi vào điều tra về tình hình thiết bị.

Khi Bạch Tiểu Thăng nói chuyện còn nhận lấy một tấm thẻ từ chỗ của Lâm Vi Vi.

Đó là thẻ ra vào lấy được từ chỗ của Santos.

Người bảo vệ vừa thấy lập tức nghiêm túc nhận lấy và đi tới bên cạnh người quản lý chính. Người quản lý chính kia nghi ngờ liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, lại nhận lấy một máy quét thẻ từ trong tay của người cấp dưới khác, dùng thẻ của Bạch Tiểu Thăng quét qua, cấp bậc hiện ra phía trên làm cho anh ta sửng sốt, lộ vẻ khó tin.

Nhưng sau đó, người quản lý chính lại mỉm cười bỏ lại cụ già, đi nhanh tới.

- Xin hỏi, ngài nhận được thẻ ra vào này từ đâu vậy?

Chủ quản kia hỏi vô cùng ôn hoà, hai tay dâng tấm thẻ từ kia lên.

Bạch Tiểu Thăng nhận lấy cười, nói:

- Tôi nhận được từ chỗ ngài Santos. Ngài quản lý, ngươi có thể gọi điện thoại để xác định.

- Không cần, không cần, mời mấy ngài vào!

Người quản lý chính khách sáo làm một động tác "mời", sau đó lớn tiếng bảo người mở cửa chắn.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, dẫn theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi vào trong.

Nhưng vào lúc này, cụ già bên kia cũng bước nhanh tới, cản đường ba người Bạch Tiểu Thăng.

- Cụ già, ông làm gì vậy? Người đâu, kéo ông ta ra cho tôi!

Người quản lý an ninh kia thấy thế liền lạnh lùng nói, hình như rất sợ cụ già va chạm vào ba người khách quý có thân phận đặc biệt này.

Bảo vệ bên cạnh lập tức tiến lên.

- Ngài trẻ tuổi này, ngài nghe tôi nói, tôi chỉ vào trong câu một con cá, nhanh thôi. Đã một tháng nay con trai tôi không về nhà, hôm nay nó về, tôi muốn nấu cho nó bữa cơm ngon, gần đây tinh thần nó không được tốt lắm, tôi rất lo lắng cho nó. Tuổi nó cũng gần bằng tuổi cậu, cậu cũng có ba, hãy thông cảm một chút cho người làm ba như tôi đây được không...

Cụ già vừa tránh bảo vệ và sốt ruột nói với Bạch Tiểu Thăng, ông ta chỉ nói có mấy câu đã thở hồng hộc.

Bạch Tiểu Thăng có phần không đành lòng.

Anh đã rất lâu chưa về nhà thăm ba, ông cụ này làm cho anh nhớ tới ba mình.

Lâm Vi Vi cũng từ phía sau thầm kéo góc áo của Bạch Tiểu Thăng, cô cũng nhìn không được.

Cho dù Lôi Nghênh không có động tác gì, nhưng trên mặt đã lộ rõ ý muốn giúp y cụ già.

- Chờ một chút.

Bạch Tiểu Thăng cao giọng quát những bảo vệ đang có hành động càng lúc càng thô lỗ kia, sau đó xoay mặt nói với người quản lý chính:

- Ngài quản lý, ngài đây là bạn tôi, có thể để cho ngài ấy đi vào trong câu một con cá không.

Cụ già nói trước đây thường tới, chuyện này cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng và hậu quả quá tệ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận