Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2057: Người sau lưng (1)

Có Phó thị trưởng Samba đi phía trước tự mình dẫn đường, ai dám ngăn cản nhóm người Bạch Tiểu Thăng nữa? Ngay cả ngài Phó tổng giám đốc Zach kia cũng phải cuống đít đi theo hai người, còn phải tươi cười đón chào.

Lúc này, Phó tổng giám đốc Zach nào còn có thể nói năng hào phóng và đầy dũng khí như ở đại sảnh trước đây nữa.

Ở đại sảnh, lời Jenny nói quả thật nâng cao khí thế cho anh ta. Bọn họ đến từ thành phố lớn, thấy qua nhiều người có vai vế lớn, lão đạo của một thành phố Dilu nhỏ mà thôi, nếu như ép bọn họ nóng nảy sẽ chuyển doanh nghiệp đi nơi khác, vân vân.

Đó là lừa người, dọa người thôi.

Thực tế là hổ vào đồng bằng, rồng lặn xuống đáy, đến chỗ nào thì phải tuân theo quy định ở đó, kính nể, e sợ cấp trên ở đó.

Nếu không, sẽ chỉ tự làm mình mất mặt, thậm chí đầu rướm máu.

Còn nữa, "Lục Không" vào ở trong thành phố Dilu, đúng là may mắn của thành phố Dilu, nhưng nếu nói coi đây là chỗ dựa, lấy dọn đi để uy hiếp thì thành phố Dilu người ta ngược lại không khiếp sợ. Đặc biệt là khi Bạch Tiểu Thăng đã mang tới mấy nhà đầu tư lớn Trung Quốc tới đây sẽ thay đổi cực lớn tình trạng hiện nay.

Lùi lại mười ngàn bước, cho dù bọn họ thật sự muốn dọn đi, một phó tổng giám đốc nho nhỏ như Zach cũng có thể quyết định được. Thậm chí Tổng giám đốc John cũng không thể quyết định, điều này cần do tầng cao hơn lựa chọn.

Còn nữa, một nhà doanh nghiệp lớn chọn vị trí và dời đi, sao có thể là trò đùa, chi phí bỏ ra rất cao, cho dù là lãnh đạo cấp cao cũng sẽ không dễ dàng quyết định.

Mặt khác, cho dù thật sự dọn đi, lý do dời đi còn là ngầm có sấm sét. Nếu để cho thành phố Lâm biết bọn họ từ thành phố Dilu dọn đi là xuất phát từ uy hiếp, vậy thành phố Lin hoặc thị khác còn dám tùy ý tiếp nhận bọn họ sao?

Hôm nay, bọn họ có thể uy hiếp thành phố Dilu, vậy ngày mai chẳng phải sẽ uy hiếp thành phố Lin sao?

Chính quyền thành phố địa phương quả thật có nhu cầu cấp bách mời gọi các doanh nghiệp tới để nâng cao phát triển kinh tế địa phương, nhưng doanh nghiệp "đại gia" này thì không ai cam tâm tình nguyện muốn cả.

Cho dù là đồng ý tiếp nhận, cũng sẽ tiến hành hạn chế trên rất nhiều phương diện .

Lời Jenny nói khiến cho Phó tổng giám đốc Zach tăng thêm khí phách, nhưng vào lúc này đối mặt với Phó thị trưởng Samba, khí phách này sớm đã bị ném lên chín tầng mây, chẳng còn lộ ra chút nào nữa.

Trên đường đi, Phó thị trưởng Samba không hề để ý tới Zach, chỉ cười nói với Bạch Tiểu Thăng.

Trong thời gian ngắn, trong lòng Phó tổng giám đốc Zach lo lắng không yên.

Jenny vẫn đi theo ở phía sau, để ý quan sát từng hành động cử chỉ của Bạch Tiểu Thăng.

Người phương Đông đối với người phương Tây, hoặc là người phương Tây đối với người phương Đông, phần lớn tồn tại một loại tấm chắn "mù mặt". Đương nhiên, ngôi sao điện ảnh, ngôi sao ca nhạc thì không tính. Tỷ lệ bọn họ bị nhận diện là rất cao, xuất hiện cũng nhiều lần. Còn nữa chính là những người nổi tiếng, con người có đặc trưng đặc biệt rõ rệt thì sẽ không tồn tại chuyện mù mặt.

Bạch Tiểu Thăng là người phương Đông tiêu chuẩn, ngoại hình bình thường, đẹp trai nhưng không quá khoa trương, thuộc về diện mù mặt.

Jenny vừa lật xem điện thoại di động của mình, vừa kiểm tra đối chiếu gương mặt của Bạch Tiểu Thăng.

Cô ta muốn xác nhận một việc.

"Ngài Bạch" vừa nghe được rốt cuộc có phải là cùng một người với “vị” trong đầu cô ta hay không!

...

Đám người bao gồm cả Jenny nhanh chóng vào thang máy. Trước khi thang máy đi thang máy, Jenny cũng cất điện thoại đi. Chuyện cô ta muốn xác nhận đã đúng tám chín phần rồi.



Cho dù không nhìn thẳng vào Bạch Tiểu Thăng, nhưng hít thở của cô ta rõ ràng đã trở nên dồn dập hơn.

Bạch Tiểu Thăng và Phó thị trưởng Samba và Jenny đều không nói gì. Nhưng Bạch Tiểu Thăng cách Jenny rất gần, dường như vô tình hay cố ý nhìn cô ta thêm vài lần.

Ở đây nhiều người, ai hít thở nhẹ hay nặng thì người bên ngoài không có xác định được, nhưng Bạch Tiểu Thăng có hệ thống Hồng Liên trợ giúp, lại có thể nhạy bén phát hiện ra.

Trong lúc đó, Jenny cũng liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng và Phó thị trưởng Samba, mặc dù không nói xin lỗi trước mặt mọi người nhưng cũng tươi cười ngọt ngào hơn nhiều.

Cô ta là một phụ nữ, cô ta tin tưởng sâu sắc: Người đẹp lúc nào cũng dễ dàng được đàn ông tha thứ.

Theo một tiếng "Đinh", thang máy ngừng lại, bọn họ đã tới tầng văn phòng của tổng giám đốc.

Cửa thang máy vừa mở, mọi người chưa đi ra ngoài đã thấy nhân viên "Lục Không" bên ngoài đón tiếp.

Đối diện cửa thang máy là một ông già da đen mặc comple, đi giày da, cười lộ ra một hàm răng trắng chỉnh tề, vẻ tươi cười vô cùng ấm áp rạng rỡ.

Đây chính là tổng giám đốc John của công ty Lục Không, hoặc phải gọi là lão John.

Trước khi Bạch Tiểu Thăng tới đây đã điều tra tin tức, tất nhiên nhận ra được.

Nói vậy, ngài John đây tất nhiên đã biết hết mọi chuyện xảy ra ở dưới đại sảnh rồi.

Phó thị trưởng Samba đi đầu, bước ra khỏi thang máy. Bạch Tiểu Thăng đi sau. Những người khác đi theo. Vẻ mặt ngài Samba không tốt lắm.

- Ngài Samba, không ngờ hôm nay ngài lại có thời gian qua đây. Tôi cũng chỉ mới nhận được tin tức từ lễ tân đã vội vàng dẫn người tới đây đón tiếp. Sao ngài không nói trước một tiếng, nếu vậy tôi đã sớm tới ngoài cửa lớn chờ ngài rồi.

Lão John tiến lên nhiệt tình mỉm cười nói.

Thái độ này còn muốn nhiệt tình hơn ngài Samba tới lúc trước.

Khi nói chuyện, John vẫn tiện thể liếc mắt quan sát Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt có vẻ xem kỹ.

Ngài John này thật sự đúng là giỏi ăn nói, lại thêm vẻ mặt chân thành, lời lẽ ấm áp, thật khiến cho người ta không tức giận nổi. Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

- Tôi nghe nói ngài John đang bề bộn nhiều việc, không cho người ngoài quấy rầy đấy.

Phó thị trưởng Samba cười ha hả nói.

Phó tổng giám đốc Zach đi theo phía sau theo lập tức khẩn trương, rất sợ ngài Samba sẽ giận chó đánh mèo tới mình.

- Đúng, tôi đã từng nói như vậy, nhưng đó là đối với người khác, đối với ngài, còn có bạn của ngài, tôi tất nhiên sẽ gặp rồi!

Lão John thản nhiên thừa nhận, vừa cười vừa thuận miệng hóa giải.

Phó thị trưởng Samba nghe lão John nói vậy ở trước mặt mọi người, lúc này vẻ mặt mới bớt giận.

- Ngài John nói vậy là khách sáo rồi.

Ngài Samba lại cười ha hả, dùng một tay ra hiệu về phía Bạch Tiểu Thăng, giới thiệu với lão John:

- Người này là ngài Bạch của Đoàn doanh nghiệp Trung Quốc, cũng là một người bạn của tôi, lần này tôi dẫn ngài ấy tới thăm hỏi công y Lục Không của ngài. Ngài John xem có tiện không?

- Hân hạnh gặp mặt, hân hạnh gặp mặt!

Lão John nhìn Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, thân thiết bắt tay.

- Hân hạnh gặp mặt, ngài John!

Bạch Tiểu Thăng tự nhiên mỉm cười trả lời.

Lão John là người từng trải cao thâm tới mức nào, liếc mắt nhìn thấy ánh mắt người Trung Quốc trẻ tuổi này sáng ngời lại hướng nội, không hề lộ vẻ sắc bén, nhưng nhìn kỹ lại mơ hồ có vẻ uy nghi. Người bình thường, đặc biệt là người trẻ tuổi không thể có được.

Người này không đơn giản!

Đây là cảm giác đầu tiên của lão John về Bạch Tiểu Thăng.

Sau đó, lão John nhìn Phó thị trưởng Samba mỉm cười nói:

- Tiện chứ! Chúng tôi vừa giải quyết xong vấn đề nội bộ, tôi còn hối hận trước đây không nhận lời đề nghị của ngài, đáng tiếc bây giờ đã muộn. Nhưng may là khách quý đến nhà, một lúc nữa tôi sẽ tự mình dẫn hai vị tham quan, muốn xem cũng không có vấn đề gì.

Nói đến mức này, chút khó chịu còn lại trong lòng Phó thị trưởng Samba cuối cùng cũng biến mất, lập tức tươi cười.

- Hai vị, mời vào trong văn phòng của tôi, chúng ta ngồi xuống chậm rãi trò chuyện đã.

Lão John dùng tay ra hiệu "mời".

Phó thị trưởng Samba gật đầu, cũng dùng tay ra hiệu mời Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng khách sáo gật đầu, đi về phía trước.

Lão John đi lùi lại một chút. Jenny nhân cơ hội đi tới hạ giọng nói với ông ta:

- Ngài John!

Ánh mắt lão John lóe lên, mỉm cười và gật đầu với Jenny, sau đó ra hiệu cho Phó tổng giám đốc Zach tiếp đón Jenny, nhưng không nói một lời đã bước nhanh đuổi theo hai người trước mặt.

Lúc này không phải là lúc nói chuyện.

Ngược lại không phải là lão John khinh thường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận