Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1129: Mời ngươi rời khỏi cuộc chơi

Trong nháy mắt nhìn thấy Lâm Ngọc, Bạch Tiểu Thăng liền minh bạch ngay lập tức —— tại sao trên khuôn mặt của Uông Tử Du lại xuất hiện vẻ thoải mái.

Phải chăng là cảm thấy gặp được người một nhà, gặp được vị học sinh mà Trầm Bồi Sinh đại sự vụ quan coi trọng nhất kia, liền có cảm giác sự tình lần này còn có thể xoay chuyển bố cục sao? Cảm thấy mình chắc hẳn an toàn nên không cần e ngại gì?

Bạch Tiểu Thăng xoay người lại nhìn một cái.

Thần sắc của Uông Tử Du vô cùng bình tĩnh, mỉm cười gật đầu, sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại.

Hành động này là để dành cho hai người Bạch Tiểu Thăng và Lâm Ngọc có không gian nói chuyện riêng.

Đối với chuyện này, Bạch Tiểu Thăng cũng không phản đối.

Ở ngoài cửa, hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh liếc mắt nhìn thấy Uông Tử Du đi ra quay người lại đứng ở cửa ra vào như là một nhân viên bảo vệ, cũng thân thiện nở nụ cười với hai người bọn họ.

- Lâm Ngọc sự vụ quan ở bên trong, tôi nghĩ Tiểu Thăng Đại sự vụ quan cũng muốn hai người có chút không gian riêng để nói chuyện. Bên trong trà bánh đều đã chuẩn bị tốt, chúng ta ở chỗ này chờ một chút là được rồi.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh khẽ liếc mắt nhìn nhau, hai người cũng gật đầu đồng ý.

Ở bên trong văn phòng Bạch Tiểu Thăng cũng không có phát ra yêu cầu gì, vậy có nghĩa là đã đồng ý buổi nói chuyện này, bọn họ chờ ở chỗ này một chút cũng không sao.

Bên trong văn phòng của Uông Tử Du, trên mặt của Lâm Ngọc bày ra nụ cười hòa ái nhẹ nhàng đi đến bên ghế sô pha, nhìn Bạch Tiểu Thăng làm cái thủ thế "Mời".

- Biết được Tiểu Thăng Đại sự vụ quan rất yêu trà, đây là trà Hoàng Sơn Mao Phong của lão sư cho mà tôi mới pha, lần này đến đây đặc biệt mang theo cho ngài thưởng thức.

- Nếu như là trà của Đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh, thì tất nhiên hương vị không tệ.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, đi qua.

- Ừm, nghe nói là sinh ra từ những cây trà có hơn trăm năm tuổi trên Hoàng Sơn Danh Phong, cũng không biết là thật giả, chỉ có điều uống cũng không tệ, ngài nhìn đi 'Hình dạng lá trà sắc như lưỡi câu thuôn dài, nước trà màu vàng nhạt như ngà voi', hơi đặc thù nhưng rất thuần khiết.

Lâm Ngọc cười nói.

Hai người ngồi đối diện nhau.

Lâm Ngọc đưa qua một chén trà, Bạch Tiểu Thăng cũng cuối đầu nhìn những chiếc lá trà đang trôi nổi giữa chén trà, cũng liên tiếp gật đầu tán dương.

- Đúng là trà ngon cực phẩm nha, sinh ra từ những cây trà có hơn trăm năm tuổi trên Hoàng Sơn Danh Phong, quả thực quý giá vô cùng, nhiêu đây thôi cũng có giá trị liên thành a, coi như là Đại sự vụ quan có đãi ngộ cao, nhưng chỉ sợ hưởng dụng cũng không nổi a.

Bạch Tiểu Thăng cảm thán.

- Cũng không phải lão sư kêu người ta mua sắm, lão sư thân là Đại sự vụ quan lại luôn luôn dựa vào những quy củ phép tắc này làm gương mẫu cho các thế hệ học sinh cũng như các sự vụ quan khác, đây chính là một món quà mà học sinh của lão sư tặng.

Đuôi lông mày của Lâm Ngọc khẽ nhúc nhích, lập tức cười trừ nói.

- Cũng là người trong tập đoàn chúng ta sao?

Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu lên nở nụ cười.

Lâm Ngọc nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, chỉ cười nhưng không nói gì.

Vấn đề này, hắn ngược lại không có trả lời.

- Từ biệt ba ngày cần phải lau mắt mà nhìn, kỳ thực hai người chúng ta đã hơn một năm không có gặp mặt hay tiếp xúc gì, tôi phát hiện tâm cảnh của Lâm Ngọc sự vụ quan được ma luyện rất tốt, rất lợi hại nha.

Bạch Tiểu Thăng nhìn chăm chú bộ dáng và thái độ của Lâm Ngọc một phen, liền phát hiện thần sắc của Lâm Ngọc vô cùng bình tĩnh, khí chất lại ôn hoà nhã nhặn, cũng không nhịn được cảm khái một phen.

- Đúng vậy, nguyên bản là tôi muốn đến trùng kích vị trí Đại sự vụ quan.

Lâm Ngọc cũng nở nụ cười đáp lại.

Thế nhưng mà bị ngươi đoạt mất.

Bên trong ánh mắt của Lâm Ngọc xen lẫn giữa sự bình tĩnh lại mang một tia phong mang sắc sảo như có như không.

- Uống trà, uống trà thôi.

Bạch Tiểu Thăng nâng chén trà lên nở nụ cười.

- Được, uống trà, uống trà.

Lâm Ngọc nhìn chằm chằm vào hai mắt của Bạch Tiểu Thăng, đồng thời cũng nở nụ cười, nâng chén trà lên đưa đến bên miệng.

Mùi vị thanh hơi ngọt thuần túy, lại có ý vị sâu xa.

Trà này lộ ra một cỗ phong phạm quân tử, ôn thuần tao nhã.

Trà ngon, thật là trà tốt.

Nếu như mọi người đều như trà này, vậy thì trên cõi đời này ít hơn biết bao nhiêu sự tình dơ bẩn.

- Lúc này, tôi hẳn phải xưng hô với cậu là sự vụ quan kiểu mới mới phải nha.

Đặt chén trà xuống, Bạch Tiểu Thăng từ dư vị tuyệt vời của chén trà định thần lại, nhìn Lâm Ngọc, cười nói.

- Cho dù là kiểu mới, nhưng cũng chỉ là sự vụ quan, cùng với Tiểu Thăng Đại sự vụ quan đây chân chính là Đại sự vụ quan, không thể so sánh được a.

Lâm Ngọc cười đáp lại, trong ánh mắt cuối cùng cũng lộ ra chút oán hận.

Cách xa một bước, còn kém chỉ có một bước nữa thôi, Lâm Ngọc hắn liền có thể cá chép vượt long môn thành công hóa rồng trở thành một vị Đại sự vụ quan.

Kết quả, phút cuối cùng bị Bạch Tiểu Thăng đoạt được, kết thúc tất cả.

Lâm Ngọc hắn liên tục mấy năm liền chính là một vị sự vụ quan kiểu mẫu, lại so sánh không bằng một người chỉ mới tân nhiệm hơn một năm.

Cứ như thế biến thành chuyện cười của Bộ Sự Vụ.

Huống chi, người thanh niên này, còn thắng được phương tâm của người con gái mà mình thích nhất.

Coi như tâm tính của Lâm Ngọc được ma luyện thành sắt thép, hay thành tảng đá đi chăng nữa, thì oán hận của hắn đối với Bạch Tiểu Thăng cũng vĩnh viễn khó mà tiêu tan.

Sau khi thất bại trong quá trình tranh đoạt vị trí đại sự vụ quan dự bị, tâm tình của Lâm Ngọc quả thực âm u trầm thấp một đoạn thời gian. Cũng ở trong đoạn thời gian đó, những lý niệm mà trước đây hắn đối với lão sư Trầm Bồi Sinh không tán đồng, lại càng tin tưởng và phát ra sự tôn sùng.

Thậm chí Lâm Ngọc bắt đầu cho rằng, bản thân mình trước kia quả thực là ngu không ai bằng.

Con đường mà hắn kiên trì cố gắng, kết quả như thế nào, lấy được những gì?

Không có cái gì cả.

Ngay cả danh tiếng cũng không có.

Mà mất đi, ngược lại thật sự không ít.

Sau khi Lâm Ngọc vượt qua được quãng thời gian trầm thấp u ám kia, vẫn đang một mực suy nghĩ một vấn đề.

Nếu như hắn từ lúc vừa mới bắt đầu đã đi theo con đường mà lão sư chỉ dẫn, thì có phải hay không hiện tại tất cả đều là của hắn.

Đáng tiếc.

Nhân sinh không có hai chữ nếu như, càng không có giả thiết.

Cho nên Lâm Ngọc quyết định từ đây về sau cũng không cần hai chữ "Nếu như" kia, từ giờ trở đi liền tóm lấy tất cả.

Hiện tại Lâm Ngọc tiến triển cực nhanh một ngày đi ngàn dặm, trở thành một người trung thành đáng tin xung quanh Trầm Bồi Sinh.

Bạch Tiểu Thăng đã hiểu, Lâm Ngọc không cam lòng cùng oán hận.

- Không ngừng cố gắng, không phải tôi cũng là từ một vị sự vụ quan kiểu mới đi lên sao, vậy cậu cũng có thể.

Đối với chuyện này, hắn cũng chỉ nở nụ cười, an ủi đồng thời khích lệ đối phương mà thôi.

Sắc mặt của Lâm Ngọc khẽ hồng lên.

Lời này căn bản là lời của tiền bối động viên lớp vãn bối hậu sinh sau này, nhưng từ trong miệng của Bạch Tiểu Thăng nói ra, hắn lại không nghe nổi.

Bạch Tiểu Thăng này nghĩ hắn là ai.

Bạch Tiểu Thăng uống trà.

Hắn cũng nhìn ra sự chuyển biến của Lâm Ngọc, tiếc hận lại tiếc thương, tiếc hận một người đã từng là nhân vật vô cùng cương trực công minh liêm chính, làm sao khi đọa lạc lại đứng ở phía đối lập.

Chỉ có thể nói nhân sinh như một vở kịch, nhân tính hay thay đổi khó lường.

Đối mặt với dạng người như Lâm Ngọc này, đối mặt với người thuần túy gần như là trăm phần trăm địch nhân, Bạch Tiểu Thăng cũng không ngại trêu chọc một phen.

Bộ dáng của Lâm Ngọc tựa hồ như bị chọc giận, nhưng sau đó, hắn cũng cúi đầu uống trà, che giấu đi tâm tình như muốn bạo khởi của mình.

- Hiện tại tôi chỉ hiếu kỳ một chuyện, tại sao Lâm Ngọc sự vụ quan lần này tới đây lại trùng hợp như vậy, tôi vừa mới tiếp xúc với Uông Tử Du, thì cậu đã đến? Chẳng lẽ cậu ở đâu gần đây, ngày hôm qua là Uông Tử Du gọi điện thoại cho cậu sao?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Sự xuất hiện trùng hợp của Lâm Ngọc, còn có bộ dáng vô cùng "Thoải mái" của Uông Tử Du lúc nãy, tất nhiên có liên hệ với nhau.

Đối phương nhất định đã nghĩ đến biện pháp xử lý thích đáng.

Đương nhiên, bọn hắn không biết Bạch Tiểu Thăng từ bên Trương gia, từ chỗ của Từ Vân Thông đạt được những thứ gì.

Nếu không, đối phương tuyệt đối sẽ không phái người tới trong cái "Tình thế chắc chắn phải chết" này.

Mặc kệ các ngươi sử dụng lực như thế nào, các ngươi đều vớt không nổi Uông Tử Du trong tình thế này đâu.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Lâm Ngọc, trong lòng thầm nói.

Đáng tiếc Lâm Ngọc sẽ không nhìn mặt mà nói chuyện, càng không hiểu Độc Tâm Thuật, càng đoán không ra suy nghĩ của Bạch Tiểu Thăng.

- Tôi trực tiếp từ tổng bộ chạy tới đây, tôi với Uông Tử Du lại không quen biết, tại sao hắn lại gọi điện thoại cho tôi nói chuyện chứ.

Lâm Ngọc chỉ cười một tiếng.

Câu nói này, khiến cho Bạch Tiểu Thăng phì cười.

- Người mắt sáng thì ở trước mặt không nói tiếng lóng, chỗ này không có hai con mắt thứ ba, càng không có hai cái tai thứ ba có thể nghe được. Tôi đã chú ý tới Uông Tử Du, thì ngay từ đầu đã biết rõ hắn chính là người của Trầm Bồi Sinh lão tiên sinh. Cậu có thừa nhận hay là phủ nhận đi chăng nữa, đều không có quan hệ.

Bạch Tiểu Thăng chân thành nói.

- Chỉ có điều, lão sư đã nói với tôi, mọi thứ không nhất định phải nói toạc tất cả.

Lâm Ngọc theo sát phía sau nói luôn.

Cách nói này xem như ngầm thừa nhận, lại như không thừa nhận.

- Từ lúc Tiểu Thăng Đại sự vụ quan đến tỉnh Thượng Vân giải quyết phiền phức của Thượng Văn Thư kia, thì chúng tôi đã chú ý tới. Lão sư có nói khả năng tiếp theo ngài sẽ để mắt tới Uông Tử Du. Cho nên, tôi có mặt ở đây.

Lâm Ngọc nói.

Còn những nội dung khác, hắn không nói.

Chẳng qua nếu như là cái loại nhân vật như Trầm Bồi Sinh kia, vừa cẩn thận lại nhạy bén, khả năng tính kế có thể xưng là đáng sợ.

Nghĩ được mục đích của Bạch Tiểu Thăng chạy tới nơi này, cũng không khiến cho người khác bất ngờ.

- Lão sư còn nói, ngài có thể là từ chỗ của hai người Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp lấy được tình báo.

Lâm Ngọc lại nói.

- Không hổ là Trầm Bồi Sinh Đại sự vụ quan. Thật lão luyện.

Bạch Tiểu Thăng kìm lòng không được gật đầu tán thưởng.

Ngay cả bản thân hắn cũng có mấy phần bội phục.

- Cho nên, cậu liền xuất phát đến đây, mặc kệ là Uông Tử Du có phát tin tức cho cậu hay không?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Hắn không có.

Lâm Ngọc nói, cũng không ngại để lộ sự giấu diếm của Uông Tử Du.

Đây coi như là một loại biểu hiện của sự bất trung, nhưng mà Lâm Ngọc tựa hồ cũng không ngại, Trầm Bồi Sinh cũng thường xuyên khuyên bảo người học sinh này của mình rằng. Không cần trông cậy vào tất cả mọi người, có thể bỏ đi hết thảy, trung thành với bản tâm của mình.

Và cũng không cần "Tín nhiệm" đối với bất kỳ người nào.

Bọn họ bởi vì lợi ích mà tụ lại với nhau, chen chúc ở bên cạnh ngươi.

Như vậy ngươi cũng không ngại đối đãi với bọn hắn giống như những quân cờ.

Đối với loại luận điệu này của lão sư, Lâm Ngọc càng ngày càng cảm thấy giống như danh ngôn chí lý vô cùng.

- Lúc này tôi ở bên ngoài, nhìn thấy thái độ của Uông Tử Du rất là nhẹ nhõm thoải mái, tôi nghĩ các cậu đã nghĩ được biện pháp để giải cứu hắn. Cho dù là đối mặt với một vị Đại sự vụ quan như tôi đây. Rất tốt, tôi quả thật muốn nhìn một chút, muốn học một ít, các cậu làm sao có thể ở chỗ này của tôi, đem người cứu ra.

Bạch Tiểu Thăng nhìn hắn cười nói.

Bạch Tiểu Thăng bỗng dưng nổi lên hứng thú.

Lâm Ngọc cũng cười.

- Thường tôi hay nghe lão sư nói, Tiểu Thăng Đại sự vụ quan tuyệt vời như thế nào, lại không nghĩ rằng ngài cũng có thời điểm đoán sai, mà lại là sai từ đầu đến đuôi.

Thái độ của Lâm Ngọc giống như thu được thắng lợi, cười nói.

- Nói thế nào nhỉ?

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, cười nói.

- Ai nói là tôi tới đây để cứu Uông Tử Du. Tôi mang theo những chứng cứ điều tra Uông Tử Du vô cùng xác thực đến đây, đồng thời cũng đã báo cáo lên tổng bộ chuẩn bị, đây chính là tiếp nhận trước Tiểu Thăng Đại sự vụ quan. Hiện tại lão sư đã là người phụ trách việc này.

Lâm Ngọc cười nói.

- Tiểu Thăng Đại sự vụ quan, chuyện nơi này đã không còn liên quan gì đến ngài.

- Nếu như ngài muốn nhúng tay vào, vậy thì mời đến hỏi qua ý kiến của lão sư tôi trước.

Nụ cười của Lâm Ngọc đâu chỉ vui sướng không thôi, mà còn là đắc ý.

Bạch Tiểu Thăng, ngươi là Đại sự vụ quan thì như thế nào.

Lần này, mời ngươi rời khỏi cuộc chơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận